Bên trên bàn tay nhỏ đặt lên món đồ chơi ấy, vẫn còn hai vết bầm màu xanh tím, là lúc nguyên thân trộm tiền, trùng hợp gặp phải cậu bé này đứng ở cửa, hắn chột dạ đẩy cháu trai mình một cái.Lục Tần sợ sự xuất hiện của mình sẽ dọa đứa nhỏ, cho nên lúc đến gần, anh khẽ khàng tạo ra một âm thanh nho nhỏ.Khổng Đông Đông quay đầu lại, thấy người tới lập tức a a hai tiếng, hoảng hốt ném món đồ chơi trên tay xuống, khuôn mặt co rúm lại, giơ tay cho anh xem, rồi nói: “Đau!”Nó muốn cho anh xem vết sẹo do nguyên thân làm ra.
Nguyên thân đúng là kẻ không ra gì, làm chuyện xấu bị cháu trai phát hiện, chẳng những không hối hận còn chột dạ ra tay với thằng bé như vậy.
Khổng Đông Đông thật đáng thương.Cũng vì chuyện đó mà Lục Tần vừa xuyên qua đã cõng cái nồi oan ức, bị coi là đầu sỏ gây tội.
Nhưng hành động của Khổng Đông Đông là gì? Lục Tần cũng không rõ thế giới của những đứa nhỏ.Anh nhớ tới cách làm của chị gái, có lẽ nó nâng tay lên là muốn anh thổi cho mình.Lục Tần không chút do dự, làm theo ý tưởng mới nảy ra trong đầu.
Anh đã đoán đúng rồi, khuôn mặt nhăn nhó hồi nãy của cháu trai như được thỏa mãn, đã giãn ra nhanh chóng.Chờ đến khi anh ôm đứa nhỏ ra ngoài, cả Tôn Lai Muội cũng kinh ngạc.Khổng Đông Đông vẫn tiếp tục mách tội, nó giơ tay lên cho bà nội thổi một cái.Được mấy người lớn trong nhà thay phiên nhau thổi tay, hình như tay không còn đau đớn nữa, Khổng Đông Đông lập tức cười tủm tỉm.Lục Tần đứng bên cạnh cảm khái, thế giới của những đứa nhỏ thật giản đơn.Buổi tối hôm ấy, cuối cùng Lục Tần cũng được ăn món ăn nóng hổi, anh tỏ ra rất vui sướng ăn trứng luộc của dì Tôn Lai Muội.Ò ó o o ---- Xung quanh đã có một chút ánh sáng.
Lục Tần dùng chăn che đầu, vẫn nằm im không nhúc nhích nhưng đột nhiên anh xốc chăn lên, mặc kệ đỉnh đầu bù xù như ổ gà, lại nằm yên lặng nhìn chằm chằm lên xà nhà.
Không có trần nhà uyển chuyển nhẹ nhàng hoa mỹ, cũng không có bức tường trắng như được trát phấn.
Có chỉ cái xà nhà bằng gỗ đen nhánh, mộc mạc.
.