Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại


Lục Tần lộ vẻ mặt khôn khéo, xua xua tay: “Không giống đâu thím ơi, ai mà biết được những chuyện sau này.

Thứ cháu muốn là điều ngay trước mắt kìa, chỗ tốt nhìn thấy ngay hiện tại vẫn hơn.”Thím Ngô lập tức nghẹn họng, lại thấy ánh mắt Lục Tần nhìn lom lom vào cái rổ của mình, bà ấy vội vàng giấu nó ra sau lưng bối rối nói: “Vậy cháu muốn cái gì?”Lúc đầu Lục Tần muốn kẹo sữa thỏ trắng, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của thím Ngô, anh cảm thấy mình có thể kiếm được nhiều hơn thế, vì vậy ung dung nói: “Ít nhất cũng nên có cái kẹo sữa thỏ trắng chứ? Còn chuyện khác thì thím cứ nghĩ đi, thêm một chút xíu nữa là chuyện này thành giao luôn.

Thím xem thế nào?”Thiếu chút nữa, thím Ngô đã hộc máu.


Bảo bà xem, bà xem cái rắm á!Trước giờ thím Ngô chỉ nghe qua người làm mai mối lấy tiền từ người khác, chứ đã nghe bà mối phải cho đối tượng giới thiệu tiền bao giờ?Bà ấy bắt đầu tin tưởng rồi, tin tưởng những lời đồn đại trong đại đội cách vách đều là sự thật, nhãi ranh này không muốn cho người ta được một chút xíu lợi lộc nào mà.“Thím lại cho cháu thêm một miếng thịt nhỏ, không có cái khác đâu!”Nếu không phải vì công tác của con trai, bà ấy đã sớm ôm cái rổ đi thẳng, đùa cái kiểu gì chứ?Lục Tần cũng sợ chọc cho bà ấy nóng nảy rồi chẳng xơ múi được cái gì.

Vì thế anh cũng đồng ý, còn thật nhã nhặn nói: “Thành giao.

Thím cho cháu luôn đi, trong xem bên trong kia còn bận rộn lắm, vừa vặn lúc này để cháu chọn lựa cho tốt.” Thím Ngô: Chọn chọn chọn… Chọn cái QQ nhà cậu.Đến lúc này, khuôn mặt thím Ngô cũng không còn cười nổi nữa rồi, bà ấy nghiến răng nghiến lợi: “Được, nhưng cháu cũng không được ứng phó qua loa, ra mắt nhất định phải tận tâm một chút.”Lục Tần, “Yên tâm đi, chất lượng dịch vụ sau bán hàng của cháu rất tốt.”Thím Ngô không hiểu cái gì gọi là chất lượng dịch vụ sau bán hàng, nhưng cũng hiểu được ý tứ đại khái trong đó.Mười lăm phút sau, Lục Tần nhét miếng thịt to bằng bàn tay đứa nhỏ và kẹo vào trong quần áo, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ một cái, bảo đảm chúng nó ở bên trong rất vững vàng ổn thỏa mới yên tâm.

Anh hy vọng về sau có thể kiếm được vài chuyện tốt đưa tới tận cửa như vậy.Về phần thím Ngô, bà ấy vừa bị người ta lừa gạt một trận, đến tận bây giờ còn chưa hết tức đâu.Lục Tần được bà ấy sắp xếp đến tiệm cơm quốc doanh chờ.

Đi xem mặt lần này, đã được đồ mang về, còn có thể có một bữa cơm, anh càng nghĩ càng thấy vui vẻ.

Hôm nay anh ra đường đúng thời điểm rồi.Tiệm cơm quốc doanh ở thời đại này chỉ là một tiệm cơm bình thường thôi, cổ xưa rách nát, vách tường bằng gạch đất, bên trong đặt vài cái bàn và băng ghế dài đơn giản, mỗi một chỗ đều viết lên điểm đặc sắc của thời đại này.Thời điểm thím Ngô rời đi, bà ấy liên tục lặp đi lặp lại dặn dò anh không được lỡ hẹn, bằng không bà ấy sẽ tìm đến nhà anh tính sổ.Lục Tần chỉ kém một chút là vỗ bộ ngực bảo đảm thôi.


Anh còn thèm bữa cơm này mà, đi thế quái nào được: “Yên tâm đi thím, cháu không đi đâu.”Nói thật, ở trong lòng thím Ngô, danh dự của Lục Tần là con số không tròn trĩnh, nhưng bà ấy lại không còn sự lựa chọn nào khác.Lục Tần vừa ngồi xuống không bao lâu, đã bị mùi hương trong tiệm hấp dẫn, chỉ tiếc anh chẳng những không có tiền còn không có phiếu.Ánh mắt anh tuần tra khắp nơi một vòng, xung quanh đều là có đôi có cặp hoặc là mấy đôi tụ tập bên nhau.

Tất cả đều vô cùng náo nhiệt vùi đầu ăn uống, gần như khuôn mặt sắp sửa vùi vào trong chén luôn rồi.Chỉ có anh, trên mặt bàn có mỗi một chén trà nóng chắp vá.

Đây còn là anh kêu người phục vụ tới đòi một chén nước, nếu không phải anh lớn lên khá bắt mắt, đã sớm bị người ta lườm cháy mắt, thê thảm hơn nhiều rồi.May mắn Lục Tần không phải chờ quá lâu.

Chừng nửa giờ sau, gần như anh sắp sửa uống cạn chén trà trên bàn rồi, rốt cuộc thím Ngô cũng đưa được người tới.Lục Tần ngồi ở vị trí đối diện cửa, đón ánh sáng, cho nên rất nhanh đã bắt được hai bóng dáng bước vào, một bóng dáng đặc biệt quen thuộc còn một người khác có chút quen mắt.Anh vừa nghĩ như vậy, thím Ngô đã mang theo Chu Hồng bước vào.Chờ đến lúc thím Ngô nhìn thấy người mình dặn dò không bỏ đi, trái tim mới quay về vị trí, lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi.Bà ấy đi trước dẫn đường, trên mặt đắp lên nụ cười: “Con gái, tới tới tới, qua bên này đi.”Chu Hồng ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa vào cửa đã hất cằm.


Tuy chuyện gả chồng là do ba mẹ cô ấy định đoạt nhưng cô ấy lại có quyền lựa chọn rất lớn.Từ nhỏ đến lớn, tuy điều kiện trong nhà cô ấy rất tốt, không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng vì người một nhà lớn lên chẳng ra gì, cô ấy lại được di truyền diện mạo từ cha mẹ, khiến cho từ nhỏ đến lớn đều bị người ta nói ra nói vào không ít.

Nam sinh cô ấy thích cũng nói cô ấy lớn lên khó coi.Hầu hết chẳng một ai thèm chú ý tới cô ấy.

Vì thế cô ấy đã nói thẳng với ba mẹ mình, nếu muốn tìm một chàng trai tới cửa, cô ấy nhất định phải tìm một đối tượng thật đẹp, muốn cải thiện bộ gen trong nhà.Lần này cô ấy nghe bác gái Ngô nói muốn giới thiệu cho mình một chàng trai diện mạo rất đẹp, đã sắp xếp để cô ấy gặp mặt một lần nên cô ấy mới đến đây.Khi tới nơi, trong lòng Chu Hồng đầy vui sướng lại mang theo chút ngượng ngùng, ai biết đâu khi vừa bước vào tới nơi, ngẩng mặt lên thấy người ngồi vị trí đó, cô ấy căn bản không kịp thu lại biểu cảm trên mặt, lông mày đã nhướng lên: “Sao lại là anh?”Cô ấy còn nhớ vị nam đồng chí trước mắt này, chủ yếu là vì anh có một gương mặt rất đẹp, kết quả trong túi lại ngượng ngùng không mua nổi một viên kẹo sữa thỏ trắng, y hệt những người nông thôn đó.Lục Tần cũng hơi kinh ngạc một chút, dáng vẻ cô gái ngượng ngùng đỏ mặt đang đi tới này cùng với người bán hàng cao cao tại thượng ở Cung Tiêu Xã nọ, đúng là không giống một người.Hóa ra một người lại có thể biến hóa lớn như vậy, coi như anh đã được tăng thêm kiến thức rồi.Thím Ngô thấy phản ứng của hai người, lập tức ngơ ngác, hết nhìn Lục Tần lại nhìn Chu Hồng, giọng điệu hơi chút kích động: “Ai u, hai người quen biết ư?”Đừng bảo là bạn cùng trường nhé? Nếu thật là như vậy, nói không chừng chuyện này có thể thành nha.Chu Hồng kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện, thái độ nhiệt tình dần dần lạnh nhạt xuống, còn thường xuyên liếc nhìn anh một cái, nhưng không nói câu gì.Lục Tần hảo tâm trả lời: “Vừa rồi lúc cháu vào Cung Tiêu Xã mua đồ, đã liếc mắt nhìn vị đồng chí này một cái.”Thím Ngô nghe đến đó, lại thấy Chu Hồng không phủ nhận, càng không thể hiểu nổi suy nghĩ trong lòng Chu Hồng, đành phải cười cười ngồi xuống, chủ động giới thiệu cho cô ấy: “Con gái ơi, đây là Lục Tần, đã tốt nghiệp cấp hai, qua năm sau là mười bảy rồi, cậu ấy nhỏ hơn cháu hai tuổi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận