Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan Được Các Đại Lão Đoàn Sủng


"Không nghe lời! Anh trai của mày đã bán mày cho chúng tao! Anh trai của mày không cần mày nữa, đã vứt bỏ mày rồi!" Năm đó khi cô còn nhỏ khóc lóc đòi tìm anh, những người trong phòng thí nghiệm đã nói như vậy khi quất cô từng roi một.

Cô không tin, vì vậy cô đã học cách ngoan ngoãn, cô nghĩ một ngày nào đó mình sẽ gặp lại anh trai, anh trai chắc chắn sẽ đưa cô đi.

Nhưng bây giờ, anh trai đứng ngay đó, muốn đưa cô trở về cái nơi giống như địa ngục.

Sợi dây sinh tồn trong đầu Trì Ương bỗng nhiên đứt phựt, cô từ từ nở nụ cười, nụ cười đan xen nước mắt mang một vẻ đẹp kỳ lạ, gió thổi bay tóc cô, thổi tung chiếc váy.

Trong lúc mọi người trầm trồ trước vẻ đẹp của cô, Trì Ương lùi lại một bước, cả cơ thể ngả về phía sau, rơi xuống vách đá.

"Trì Ương!! Không!!" Điều cuối cùng cô nhìn thấy là vẻ mặt hoảng hốt của anh trai và tay anh trai vươn ra bên vách đá, muốn nắm lấy cô nhưng không thể.

Có lẽ anh trai cũng từng yêu thương cô.


Trì Ương nghĩ thầm, nhắm mắt lại.

Dưới đáy vực, một mảnh đá nhọn xuyên qua bụng nhỏ của cô, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, nhưng từ từ cô dần mất đi ý thức.

Chỉ còn nghe thấy tiếng của các thiết bị liên lạc.

“Thí nghiệm thể 5 đã xác nhận đã tử vong, thu hồi thi thể, tất cả các đơn vị trở về.


Khi Trì Ương mở mắt lần nữa, cô nằm dưới đáy vực, xung quanh đầy bùn lầy.

Cô thấy lạ vì sao mình vẫn ở đây, rõ ràng cô đã nghe thấy người ta nói thu hồi thi thể mà.


Đứng dậy, cô phát hiện chiếc váy trắng tinh của mình đã dính đầy bùn, bụng cô có một lỗ thủng xuyên qua, chứng tỏ rằng cô thật sự đã bị cột đá xuyên qua cơ thể mà chết.

Con dao mà Na Maya đưa cho cô rơi bên cạnh, cô nhặt lên ôm vào lòng, lúc này mới cảm thấy có chút an toàn.

Gạt bỏ nghi hoặc, Trì Ương tìm đường ra ngoài, nhưng thấy dọc đường có rất nhiều bộ xương động vật, như thể bị ném từ vách đá xuống.

Cô chỉ biết cẩn thận đi tới, không để mình dẫm phải xương vụn gây đau chân.

Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh từ vách đá phía trên, Trì Ương lập tức dựa sát vào tường đá, che miệng không cho mình phát ra âm thanh.

Ánh sáng dưới đáy vực tối tăm, cô nhỏ bé như vậy đúng là không thể nhìn thấy từ trên xuống.

Một tiếng "bịch" thật lớn vang lên, có thứ gì đó bị ném xuống từ trên.

Chẳng xa ngay bên tay phải của Trì Ương, đó có phải là một người không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận