Dịch giả: ND Uất Kim Hương"Sao lại không thấy hai đứa con nhà cô thế?" Hàng xóm hỏi.Thẩm Thu Bình cười cười: "Thằng nhóc con nhà cháu muốn đi tè, cô chị đi theo trông em nên ở đằng sau, cháu đứng đây chờ hai đứa nó!”Bà vừa dứt lời đã thấy bóng dáng Thu Thu đi tới, một tay cô nắm dây cỏ, một tay dắt Đông Đông.Hài hước chính là phía sau Thu Thu còn có một chuỗi gà rừng, con lớn ở phía trước dẫn đường, cả đàn theo sau là một chuỗi gà con như đi hành quân, Mà chúng nghe lời lắm nhé, tuy gà con đi đường còn chưa vững, chốc chốc lại ngã trái ngã phải nhưng nhìn thôi cũng thấy buồn cười rồi.Mọi người ở đó đều trợn tròn mắt: "Thế này...!Sao về nhà mẹ đẻ mà lại mang theo nhiều gà thế?”Thẩm Thu Bình vẫy tay gọi Thu Thu chạy lại chỗ mình, còn không quên trả lời: "Không có đồ quý giá gì để mừng thọ ba nên cháu mang theo ổ gà này, vừa có thể ăn lại có thể nuôi, thiết thực mà cũng có ý nghĩa may mắn nữa!”Bà thím vừa trào phúng quà của Thẩm Thu Bình không bằng Thẩm Thu Lệ nín khe, đôi mắt thím ta dán chặt vào đàn gà béo mập, hâm mộ đến xuýt xoa mãi: "Quà này to quá!”Gà nhà có khác nào vị tổ tiên thứ hai đâu chứ, thế mà cô con gái nhà họ Thẩm dám mang tặng cả một đàn!Quà này á, hơn ối lần chỗ bánh quế với đường đỏ kia nhiều.
Vừa có lợi ích kinh tế, khi cần còn có miếng thịt mà bồi bổ, quý lắm.“Hiếu kính ba mẹ là chuyện nên làm ạ!” Thẩm Thu Bình khiêm tốn với mấy bà thím tọc mạch này một hồi rồi đẩy hai đứa Thu Thu và Đông Đông ra trước mặt, nói với mọi người: "Chú, thím, cháu xin phép dẫn hai đứa nhỏ về nhà trước, chắc ba mẹ cháu cũng đang mong lắm.”Chờ bọn họ đi rồi, cả đám người ngồi đầu thôn như bùng nổ: "Không phải nói đứa con gái nhỏ nhà họ Thẩm lấy anh chồng nghèo bên đội sản xuất Cờ Đỏ à?”"Cái mồm nào bảo người ta nghèo đấy? Nghèo mà dám tặng bố vợ cả đàn gà thế à?” Nguyên một đàn gà đó! Nếu giữ lại nuôi tiếp thì trứng gà ăn cả năm không hết, đợi lúc cần còn bán đi được ối tiền ấy chứ."Tôi thấy cũng là nhân quả cả đấy, trước kia cứ bảo nhà chồng Thẩm Thu Lệ có điều kiện, sống sung sướng hơn cô em gái, thế mà trông quà nó mang biết ông ba ruột có chán không cơ chứ! Nhìn sang cô út Thẩm Thu Bình đi, tuy điều kiện nhà chồng con bé đó không dư dả gì nhưng được cái hiếu thảo, nhiều phúc lắm đó!"Ba mẹ con Thẩm Thu Bình đi rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng bàn tán của đám người sau lưng.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ mà bà được ngẩng đầu ưỡn ngực như vậy.Thu Thu nhìn khuôn mặt vui vẻ của Thẩm Thu Bình cũng thấy vui lây.
Cô sung sướng nở một nụ cười, sau đó tiếp tục nắm tay em trai đi tới nhà họ Thẩm.Nhà họ Thẩm lúc này cực kỳ rộn ràng, người lớn ngồi đầy gian nhà chính, ngồi chính giữa là ông Thẩm chủ nhà.Bọn nhỏ ham vui, cả lũ đang nhảy nhót chơi đùa trong sân.
Thấy ba mẹ con Thẩm Thu Bình tới, bọn nhỏ liền lao tới, nhao nhao chào hỏi: "Cô út, cô mang quà gì cho ông nội thế ạ?”Lúc nãy cô cả mang bánh quế tới, mỗi đứa đều được chia một miếng bánh, tuy rằng chỉ là một miếng xíu xiu nhưng chúng nó đã vui lắm rồi.Lâm Hạnh đứng gần đó bắt đầu cất giọng nghe thì đang an ủi nhưng thực chất là móc mỉa: "Tiểu Thất, nhà cô út khó khăn, không được hỏi như thế!”Tiểu Thất bĩu môi ra chiều không vui: "Cái gì vậy? Đến dự sinh nhật của ông nội mà không mang theo quà á!”Thế giới của trẻ con luôn rất đơn giản, có đồ ăn thì là người tốt, không có thì là người xấu.
Tiểu Thất là con của em trai Thẩm Thu Bình, cũng là đứa cháu nhỏ nhất của nhà họ Thẩm.
Mẹ Thẩm Thu Bình sinh được năm anh em, bà là con thứ tư, phía dưới còn một cậu em trai nữa.Tiểu Thất nhà cậu út mà không thích ai thì người đấy đừng hòng ăn được bữa cơm yên bình..