Du Bách Chu sáng sớm ngày hôm sau đến phòng học, đầy mặt tràn đầy mỏi mệt, giống như thức một đêm đếm sao, phía dưới đôi mắt là hai cái quầng thâm mắt.
Vị trí Đồ Cao Minh ở sát cửa sau tổ thứ nhất.
Hắn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đại ca nhà mình này, không nhịn được đem người gọi lại: "Đại ca, anh đây là......!Chuyện gì xảy ra?"
Du Bách Chu tinh lực đã không đủ để chống đỡ cậu trở lại chỗ ngồi chính mình, cậu thuận thế ở vị trí trống không bên cạnh Đồ Cao Minh ngồi xuống, mông mới vừa đụng vào ghế, thân mình đã xụi lơ tới trên mặt bàn.
Xa Thông ngồi ở phía trước Đồ Cao Minh nghe tiếng cũng xoay người lại, thấy Du Bách Chu một bộ không dậy nổi, hắn hỏi Đồ Cao Minh: "Đại ca làm sao vậy?"
Đồ Cao Minh còn không có trả lời, Du Bách Chu liền chủ động mở miệng.
Thanh âm cậu cũng giống sắc mặt của cậu, mang theo mỏi mệt như mây đen nồng đậm khó có thể tản đi, "Tôi ngày hôm qua uống nhiều quá, trên mặt đất nằm một đêm."
Hai người: "???"
Uống nhiều quá? Là bọn họ nghĩ cái uống nhiều quá kia??
Đôi mắt Du Bách Chu phóng tới nơi tầm mắt có thể tới xa nhất, nặng nề mà thở dài.
Cậu ngày hôm qua vốn đang muốn chỗ Lê Bắc tìm hiểu việc có quan hệ tới dáng vẻ mình say rượu, vì ký ức đêm đó tìm kiếm một chút manh mối, kết quả Lê Bắc bên kia không tìm hiểu ra được, sáng nay, liền ở sáng nay, cậu đã hoàn toàn hoàn toàn biết chính mình sau khi uống say là cái dáng vẻ kinh khủng gì.
Tối hôm qua nguyên bản cậu muốn thử chút huyền học, dùng huyền học nhớ lại đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì thế liền chiếu theo nội dung huyền học kia đi làm.
Cậu dọn chăn đến phòng khách ngủ, kỹ càng tỉ mỉ viết ghi chú ' sự tình muốn biết ' đặt ở dưới gối đầu.
Họa, đó là từ tờ ghi chú này bắt đầu.
Cậu ngàn tính vạn tính, tính không đến ba lớn đi công tác bên ngoài, cư nhiên sẽ về nhà lúc rạng sáng, càng tính không đến ba lớn sẽ nhìn đến tờ ghi chú chính mình đặt ở dưới gối đầu kia.
.
Đam Mỹ Sắc
Sau đó, phụ huynh Du biết được thứ bảy cậu không chỉ qua đêm bên ngoài, đêm đó không chỉ có uống rượu còn uống say rồi không nhớ được việc gì.
Suốt đêm sau khi trở về cư nhiên một khắc đều không chịu đi nghỉ ngơi, lập tức liền đem cậu từ trên sô pha gọi dậy giáo huấn một trận.
Không chỉ thế, sau đó lại đi hầm rượu lấy năm chai rượu vang đỏ đặt tới trước mặt cậu, bắt cậu uống, nói uống đến say mới thôi, sau đó chờ cậu uống say, liền dùng camera siêu xịn siêu nét siêu đắt tiền quay toàn bộ quá trình sau khi cậu uống say! Toàn quá trình! Một giây đồng hồ cũng không tha!
Quá độc ác! Chiêu này thật sự quá độc ác!
Sau đó tới buổi sáng hôm nay, cậu liền thấy video ghi hình tối hôm qua chính mình vẫn không nhúc nhích trên mặt đất nằm nửa đêm.
Tức khắc, xấu hổ, hối hận, áy náy, hoài nghi......!Một loạt cảm xúc dũng mãnh vào trong lòng, làm trái tim cậu ẩn ẩn đau, hơn nữa hạ quyết tâm thề chính mình về sau không bao giờ sẽ chạm vào rượu!
Du Thần mục đích đạt tới, cậu cuối cùng cũng khuất phục......!
Nhưng cậu cũng không phải không hề thu lại được gì.
Sau khi xem xong video ghi lại cảnh tượng xấu hổ kia, cậu đồng thời cũng được đến một tin tức phi thường hữu dụng, đó chính là, sau khi uống say chính mình rất an tĩnh.
Như thế suy ra, cho nên buổi tối ngày đó, mình an tĩnh như vại hẳn là sẽ không đối với Hạ Diễn làm ra cái gì chuyện khác người.
Xa Thông nghe xong, nghi hoặc hỏi: "Chú là rót cho anh bao nhiêu rượu, làm anh say thành như vậy?"
Du Bách Chu ngồi thẳng thân mình, "Ba không rót, là tôi chính mình uống."
Nên làm sáng tỏ vẫn là muốn làm sáng tỏ.
Đồ Cao Minh lại hỏi: "Vậy anh là uống bao nhiêu?"
Du Bách Chu: "......!Một ngụm."
Hai người: "......"
Hai người: " ha ha ha ha ha ha ha!!"
Du Bách Chu hít hít cái mũi: "......"
Đồ Cao Minh đã cười muốn điên rồi, Xa Thông cười xong lúc sau miễn cưỡng tìm về một tia lý trí, "Chú cũng không thể không duyên cớ phạt anh đi? Anh rốt cuộc làm chuyện gì chọc chú tức giận?"
Du Bách Chu đem việc đêm đó ở nhà Hạ Diễn gia uống say còn có việc quên mất nói cho bọn họ.
Đồ Cao Minh cả kinh nói: "Anh uống rượu cùng Hạ Diễn còn cùng nhau qua đêm??"
Du Bách Chu nói: "Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là việc này bị ba tôi biết."
Xa Thông nói: "Ai dà, em hiện tại có chút có thể lý giải chú Du.
Ở tình huống biết rõ tửu lượng con trai nhà mình kém đến không được, đột nhiên biết được nó ở trong nhà người khác say đến rối tinh rối mù, đây đổi thành ai đều lo lắng a."
Du Bách Chu tự nhiên biết chính mình đuối lý trước, cho nên cuối cùng cũng chỉ đành thở dài.
Theo sau cậu lại nói: "Không chỉ có như thế, ba tôi nghiêm hình bức cung, việc tôi làm ở nhà Hạ Diễn ba tất cả đều đã biết."
Một đạo tiếng nói từ tính từ bên cạnh Du Bách Chu truyền đến, "Toàn bộ đều đã biết?"
Du Bách Chu bị âm thanh đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, "!! Ai da Dm!"
Cậu quay đầu, vừa vặn nhìn Hạ Diễn đứng ở chỗ ngồi của mình, nghi hoặc nói: "......!Cậu đến khi nào?"
Hạ Diễn cầm tư liệu chờ lát nữa muốn phát xuống trong tay, "Vừa mới đi ngang qua."
Hạ Diễn hỏi: "Cho nên ba cậu toàn bộ đều đã biết?"
Thời điểm Hạ Diễn nói hai chữ "Toàn bộ" này, cố ý nhấn trọng âm.
Du Bách Chu nghĩ thầm tui chính mình cũng không biết toàn bộ, ba tui lại sao có thể biết, cậu nói: "Không có, sẽ biết một bộ phận."
Hạ Diễn ngay sau đó hỏi: "Bộ phận không biết kia là cái nào?"
Du Bách Chu nghe ngữ khí Hạ Diễn, đột nhiên hiểu được anh là muốn lừa mình nói ra.
Hạ Diễn phỏng chừng là tưởng thử mình rốt cuộc có phải nhớ rõ chuyện đêm đó hay không, nhưng cậu sao có thể dễ dàng như vậy đã bị lộ cơ chứ?
Vì thế cậu cơ trí hướng Hạ Diễn cười cười, "Bí mật."
Ánh mắt hai người ở không trung đâm ra bùm bùm pháo hoa, có chút tranh đấu hơn thua.
Bên cạnh Đồ Cao Minh cùng Xa Thông vẻ mặt hóng hớt.
Qua một lát, Du Bách Chu nhớ tới cái gì đột nhiên nói: "Nga đúng rồi, nếu là cậu phát hiện có số lạ gọi cho cậu, đừng nghe máy!"
Hạ Diễn hỏi cậu: "Vì cái gì?"
Du Bách Chu: "Bởi vì có thể là ba tớ gọi, ba nói ông muốn tìm cậu nói chuyện......"
Đồ Cao Minh cùng Xa Thông: "!!!"
Hạ Diễn cười một cái, "Đã biết."
Nói xong cầm tư liệu đi.
Du Bách Chu nhìn theo thân ảnh Hạ Diễn đi xa, khí thế trên người lại lần nữa yếu đi xuống.
"Thứ sáu ba con muốn đi tham gia tiệc từ thiện buổi tối, mẹ khả năng không kịp về nước, đến lúc đó con cùng ba con đi, hôm nay về nhà Khương quản gia sẽ đưa con đi chọn lễ phục tham gia yến hội, nhớ rõ hành vi nhất định phải khéo léo, không thể động tay động chân."
Dịch Thiên cầm di động, bực bội gãi gãi tóc, nói với Viên Thấm bên kia điện thoại: "Vì cái gì hiện tại mới nói? Con không đi, thứ sáu con có hẹn rồi."
"Cái hẹn gì của con có thể quan trọng hơn so với ba con? Mặc kệ con có hẹn gì đều hủy hết cho mẹ."
"Con nói có hẹn huỷ không được! Mẹ tìm người khác cùng ông ta đi!"
"Con là con của ông ấy, con không đi ai đi? Hay là con muốn cho thằng con riêng kia thay con đi?"
"Mẹ nó đừng nói về thằng con riêng kia với con, đó là ân oán đời trước của các người, liên quan mẹ gì tới ông đây!"
"Con sao lại nói chuyện với mẹ như thế? Mẹ nói cho con Dịch Thiên, hiện tại con cần thiết ở trước mặt ba con biểu hiện cho tốt, nếu không chờ một ngày kia thằng con riêng kia nếu thật sự trở lại, con liền chờ uống gió Tây Bắc đi thôi! Con......"
Viên Thấm còn muốn nói cái gì, Dịch Thiên không muốn lại tiếp tục nghe bà cằn nhằn, phanh một tiếng đem điện thoại ném lên trên tường phía trước.
Det me no con riêng!!
Du Bách Chu đem đáp án cuối cùng điền lên trên bài thi, đem bài thi giao cho thầy giám thị, đến dưới lầu tìm Đồ Cao Minh cùng Xa Thông cùng đi nhà ăn.
Trải qua sự giáo dục tối hôm qua cùng với sáng nay, Du Bách Chu có chút không dám về nhà, về nhà liền khả năng gặp Du Thần, nhìn thấy Du Thần liền phải bị mắng.
Òi, cậu lựa chọn ở trường học ăn cơm trưa.
Dọc theo đường đi đều là học sinh, chen chúc chật chội, ba người vòng đến đường nhỏ phía sau ký túc xá, đám đông tức khắc giảm đi không ít.
Xa Thông cùng Đồ Cao Minh dọc theo đường đi đều đang cười việc cậu uống một ngụm rượu liền ngã, Du Bách Chu cảm thấy thật sự quá mất mặt.
Du Bách Chu đi ra bên ngoài cùng, đang cúi đầu đi, đột nhiên bị nhóm người đùa cợt phía sau đi tới đụng vào, lảo đảo xuống.
Người nọ đụng vào người khác coi như không có việc gì trực tiếp đi luôn, Đồ Cao Minh thấy thế giận sôi máu.
Du Bách Chu nhận ra người nọ, là Dịch Thiên.
Cậu nhớ tới lời Hạ Diễn nói với mình, Hạ Diễn dặn cậu tận lực đừng cùng Dịch Thiên tiếp xúc, hơn nữa cách Dịch Thiên càng xa càng tốt, cho nên cuối cùng ngẫm lại, cậu lười bởi vì loại việc nhỏ này cùng tên Dịch Thiên kia so đo.
Trong trường học tổng cộng có năm nhà ăn, bốn cái là nhà ăn học sinh, một cái là nhà ăn giáo viên.
Hôm nay vì hai nhà ăn học sinh đóng cửa, dư lại hai nhà ăn học sinh có vẻ đặc biệt chen chúc.
Du Bách Chu suốt một đêm mệt mỏi, không có gì muốn ăn, liền tùy tiện gọi mấy thức ăn chay thanh đạm, gọi một chén rau, canh đậu hủ.
Nhà ăn không có vị trí thừa, ba người thật vất vả mới tìm được một cái bàn, vẫn là ngồi cùng người khác, ba thêm một.
Đồ Cao Minh cùng Du Bách Chu* nhắc tới việc có người tìm bọn họ hẹn đánh nhau, Du Bách Chu không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
*mình nghĩ là Xa Thông á
Cậu cùng Du Thần ước định qua sẽ không ở trường học gây chuyện, nếu không kỳ nghỉ đi Rumani của cậu liền ngâm nước nóng.
Cậu còn muốn đi xem ma cà rồng ngầu lòi nữa.
Đồ Cao Minh hỏi: "Vì cái gì nha đại ca? Chúng ta trước kia nguyên tắc không phải là ba ngày một trận nhỏ, bảy ngày một trận lớn sao?"
Xa Thông dùng cái muỗng gõ đầu Đồ Cao Minh.
Đồ Cao Minh ôm đầu, "Xa Thông mày làm giề?"
Xa Thông cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn cơm, "Mày đã quên phía trước đại ca nói? Đã sắp năm ba, cố gắng học tập, đừng suốt ngày đi ra ngoài cùng người ta đánh nhau."
Đồ Cao Minh nhìn về phía Du Bách Chu, Du Bách Chu dùng sức gật gật đầu.
Đồ Cao Minh đành phải nói: "Được thôi.
Nhưng mà lại nói tiếp, các cậu còn nhớ rõ tình hình lần đầu tiên khi ba chúng ta cùng người đánh lộn sao?"
Xa Thông trừng mắt nhìn Đồ Cao Minh liếc mắt một cái, "Đừng nói."
Đồ Cao Minh nhìn Xa Thông: "Ha ha, tao liền biết mày không nghĩ ra, nhưng tao thì không."
Xa Thông trừng mắt hắn: "Mày tốt nhất câm miệng cho tao."
Du Bách Chu một bàn tay chống gương mặt, nghe Đồ Cao Minh cùng Xa Thông ồn ào nhốn nháo, cảm thấy khá vui, khóe miệng không tự giác hướng lên trên.
Cậu chậm rì rì ăn rau xanh, đại khái là tối hôm qua buồn ngủ dần dần kéo ra, nghe âm thanh nhà ăn ồn ào, Du Bách Chu tự nhiên cảm thấy có chút mệt nhọc.
Cậu mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, trong chốc lát, tiếng Đồ Cao Minh cùng Xa Thông giống như cùng cậu cách một tầng màng.
"Đồ Cao Minh, mày lại nhắc lại cái việc kia tin tao đánh chết mày hay không?"
"Ha ha ha, sợ cái gì, ai chả có lúc chật vật."
"Chật vật em gái mày."
"Ha ha, tao còn nhớ rõ lần chúng ta đi du lịch đó, thời điểm ra cửa ngày đầu tiên mày gặp được sâu liền thiếu chút nữa bị dọa khóc sao?"
Ngày đầu tiên......!
"Mịa mài, lần chúng ta đi bờ biển đó, ngày đầu tiên đi xuống biển liền chết đuối, mày không thấy mất mặt tao đều mất mặt thay mày."
Ngày đầu tiên......!
"Ha ha, tao nhưng thật ra không cảm thấy mất mặt."
"Mày cảm thấy mất mặt tao đây lại việc ngày đó nhắc lại cho mày một lần?"
"Mày nhắc lại đi nha, dù sao mày nói lại mấy lần với tao đều không sao cả."
—— "Du Bách Chu, cậu rốt cuộc là......!Vẫn là cố ý muốn nghe tôi lặp lại lần nữa?"
—— "Du Bách Chu......"
—— "Dựa theo suy nghĩ của cậu."
Vạt áo sơmi bị gió thổi bay lên.
—— "Cậu uống say."
—— "Tôi gọi điện thoại để ba cậu tới đón cậu......"
Ngón tay thực lạnh.
—— "Du Bách Chu......"
—— "Từ hôm nay trở đi......"
—— "Tính là ngày đầu tiên của chúng ta."
Một trận gió từ cửa nhà ăn thổi vào, bỗng dưng, Du Bách Chu mở hai mắt.
Nhớ tới, việc đêm đó!
Phan Diệc cùng Hạ Diễn đang ăn cơm.
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện này nói, "Đúng rồi Diễn ca, này thứ sáu công ty ba em muốn làm một tiệc từ thiện vào buổi tối, anh lúc đó có muốn cùng em đi hay không?"
"Tôi đi làm cái gì?" Hạ Diễn chọn đĩa ớt xanh.
Phan Diệc nhỏ giọng nói: "Em nghe mẹ nói, đến lúc đó cả nhà Dịch Hải Tường kia cũng sẽ đi, em là nghĩ, ông ta không phải ba anh sao, cùng với tiện nghi hai mẹ con kia, anh muốn trực tiếp nhận Dịch Hải Tường trước tiên hay không, hung hăng ra oai phủ đầu hai mẹ con kia?"
Phan Diệc sớm tại nhà ăn lần đó liền nhận ra Dịch Thiên, cũng rõ ràng ân oán của Hạ Diễn cùng Viên Thấm kia.
Hạ Diễn suy nghĩ một chút, "Hiện tại còn không phải lúc."
Phan Diệc đành phải nói: "Được rồi."
Hắn lại hỏi: "Vậy anh còn có đi hay không?"
Hạ Diễn: "Không đi, đi cũng chỉ là lãng phí thời gian."
Anh hiện tại thật vất vả có thể tự do chi phối thời gian, không nghĩ lại không duyên cớ lãng phí ở địa phương vô dụng.
Lãng phí ở trên người hai mẹ con kia, đặc biệt không đáng giá.
Phan Diệc gật gật đầu, không nói nữa, hắn biết Hạ Diễn có chừng mực.
Ăn đến một nửa, Phan Diệc có điện thoại.
Nhà ăn quá ồn, hắn đi ra ngoài bên ngoài nghe điện thoại, trên chỗ ngồi chỉ còn lại có Hạ Diễn một người.
Hạ Diễn buông chiếc đũa trong tay, nhìn người phía trước cách chính mình mấy mét kia.
Người kia từ lúc bắt đầu ngồi xuống, liền không có động, vẫn luôn duy trì tư thế tay chống mặt, như là đang ngủ.
Người này rốt cuộc là có bao nhiêu mệt, mới có thể ở thời điểm ăn cơm ngủ?
Hạ Diễn ánh mắt chính đặt trên người cách đó không xa, bên người đột nhiên nhiều thêm vài âm thanh chói tai.
Anh thu hồi mắt, tầm mắt đảo qua mặt bàn, nhiều thêm bốn khay thức ăn.
Hiện tại nhà ăn nơi nơi đều là người, tìm không thấy chỗ trống.
Một âm thanh không chút khách khí từ người bên cạnh truyền đến, "Cút sang một bên, đừng ảnh hưởng đại ca bọn tao ăn cơm."
Vị trí đối diện Hạ Diễn ngồi xuống một người.
Đại ca trong miệng bọn họ, Dịch Thiên.
Nhà ăn mỗi bàn đều là bốn người một bàn, bàn Hạ Diễn chỉ có một người, mà Dịch Thiên bọn họ vừa vặn là bốn người.
Như thế, bọn họ liền nhiều thêm lý do bắt Hạ Diễn cút đi.
Thanh âm không hề lễ phép ở bên tai quanh quẩn, nhưng Hạ Diễn chỉ là mắt điếc tai ngơ.
Dịch Thiên ngồi dựa ở trên ghế, tâm tình tựa hồ có chút không tốt, "Thức thời chút, ở trước khi tao còn chưa tức giận thì lập tức cút đi."
Hạ Diễn cầm lấy chiếc đũa, thong thả ung dung đem khay ớt xanh đặt sang một bên, như cũ không phân cho bọn họ một tí tẹo để ý.
Dịch Thiên mày nhăn lại, theo sau nghĩ đến cái gì, có chút cạn lời: "Hạ Diễn, mày mẹ nó có phải cảm thấy có Du Bách Chu cho mày làm chỗ dựa, tao cũng không dám động vào mày hay không?"
Nghe được tên Du Bách Chu, Hạ Diễn mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, theo sau ngữ khí không nhanh không chậm, "Nếu tôi nói là đúng?"
Dịch Thiên hôm nay vốn dĩ liền bởi vì việc của thằng con riêng kia mẹ nó đã có chút bực bội, lúc này lại thêm Hạ Diễn thêm dầu, tâm tình đã khó chịu tới cực điểm.
Hắn một chân đá vào trên bàn trước mặt, cái bàn bản thân nó có thể di động, bị hắn dùng sức đá như vậy, cái bàn cùng với khay bên trên tất cả đều đổ xuống trên mặt đất, đồ ăn rơi đầy đất, có một chút còn rơi tới đồng phục Hạ Diễn.
Cái bàn đổ xuống đất, khay đồ ăn vương vãi.
Nhà ăn phát ra động tĩnh rất lớn, tự nhiên cũng hấp dẫn không ít người chú ý.
Con ngươi Dịch Thiên vốn là hẹp dài, lúc này tàn nhẫn nheo lại, nhìn qua càng thêm làm người không rét mà run, "Tao thật đúng là dám!"
Hạ Diễn nhìn đầy đất hỗn độn, môi thoáng nhấp nhấp.
Dịch Thiên khó chịu mà đề cao âm điệu: "Cho nên mày mẹ nó hiện tại có thể cút?"
Chợt, Hạ Diễn ánh mắt trở nên nhu hòa, đôi môi mím lại cũng một lần nữa buông ra, "Đã quá muộn, chỗ dựa của tôi đã tới."
Dịch Thiên còn đang nghi hoặc, giây tiếp theo, đã bị người dùng một bát canh nóng rót thẳng từ đỉnh đầu hắn xuống.
Các loại đồ ăn dính đầy một đầu.
Nháy mắt, bộ dáng nghèo túng đến mức tận cùng.
Gió thổi từ cửa vào mang theo ngọn tóc mềm mại trên trán Du Bách Chu nhẹ nhàng di động, cậu đem chén không trong tay tùy tiện ném tới một bên, "Biết đây là người của tao còn dám động, ăn no rồi?"
Hí hí mỹ nhơn cứu anh hùng~.