“Dao Dao, con mèo nhỏ lười biếng này, con còn không chịu dậy à?”
Nghe thấy giọng nói, Vân Thư Dao khẽ thở dài, mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy bóng người lúc này đang từ cửa đi vào, đối phương vén màn giường lên, trên khuôn mặt dịu dàng tràn ngập ý cười vừa bất lực lại có phần nuông chiều.
Thấy dáng vẻ ngái ngủ của nàng, Tống thị lên tiếng thúc giục: “Con tỉnh rồi thì đừng nằm ì trên giường nữa.
”
Lúc Vân Thư Dao nghe được tiếng bước chân của bà ấy thì cũng đã tỉnh rồi, nàng thoải mái duỗi người: “Nương, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tống thị đưa tay chạm vào trán của nữ nhi, cách đây không lâu nữ nhi của bà vừa ốm nặng, đại phu bắt mạch xong liền lắc đầu làm bà sợ hãi một phen, cũng may là nữ nhi của bà đã dần hồi phục lại, chỉ là nàng bỗng dưng lại tham ngủ hơn trước.
Thấy nhiệt độ không có gì bất thường, Tống thị thu tay lại: “Nửa tiếng nữa đệ đệ của con sẽ về.
”
Cho nên bây giờ bà phải đi chuẩn bị bữa tối: “Tối nay con muốn ăn gì hả, cá hay là thịt xông khói?”
Đây đâu phải là thúc giục nàng, rõ ràng là đến hỏi nàng muốn ăn gì.
Vân Thư Dao nhướng mày nói: “Nương, con muốn ăn cá.
”
Cá trong nhà là do đại bá cố ý đưa tới, nhìn dáng vẻ chán nản không muốn bơi của nó ở trong bể nước, nàng sợ nếu giữ lại nuôi thêm thì nó sẽ gầy, như vậy là lại ít đi một miếng thịt, quá thiệt thòi, nhưng thịt xông khói thì lại khác, ăn sau cũng không ảnh hưởng gì cả.
Tống thị mỉm cười đồng ý: “Được rồi, tối nay chúng ta sẽ ăn cá.
”
Vừa nói, Vân Thư Dao vừa đứng dậy mặc áo khoác vào.
Tống thị giúp nữ nhi búi tóc đơn giản, lại cắm một cây trâm gỗ vào tóc.
“Được rồi.
” Bà nhìn vẻ xinh đẹp trên mặt nữ nhi thì hài lòng mỉm cười.
Sau khi bước ra khỏi cửa, chỉ đi vài bước là đã đến được nhà bếp.
Lúc vo gạo rồi đổ gạo vào nồi, Tống thị đã quen với phân lượng của năm người ăn.
Phu quân lên tỉnh thành để đi thi, hiện tại trong nhà chỉ còn bốn người, bà, nữ nhi, còn có hai nhi tử mười mấy tuổi, đáng lẽ không cần cho nhiều gạo như vậy, nhưng từ ngày nữ nhi khỏi ốm thì sức ăn lại tăng lên, Tống thị lo lắng nên đã hỏi đại phu, đối phương bảo không sao nên bà mới an tâm, cảm thấy ăn được là phúc, nhưng mà bà vẫn không khỏi lo lắng: Con rể tương lai có thể nuôi nổi nữ nhi sao?
Cũng không biết lúc này phu quân thi cử có thể trúng hay không, mặc kệ thế nào, năm nay nữ nhi của bà đã mười bảy rồi nên phải định hôn trong năm nay, tiếc là phần lớn nam nhi vừa độ tuổi đã định hôn sự hết rồi, không biết tương lai nữ nhi sẽ phải gả đến nhà nào.
Vân Thư Dao không biết Tống thị lo lắng, vui vẻ ngồi ở trên ghế nhỏ để nhặt rau xanh, một cây cũng không thể bỏ sót.
Dân chúng lấy thức ăn làm trời, từ mạt thế xuyên đến thế giới cổ đại này, điều khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc nhất chính là đất nước được hoà bình.
Không cần vì một miếng ăn mà vất vả rồi trả giá;
Không cần lúc nào cũng lo lắng sợ zombie sẽ xuất hiện;
Không cần phải cảnh giác với bất kì đồng loại nào tiếp cận biến mình trở thành cừu hai chân;…
So với mạt thế thì nơi đây chính là thiên đường!
“Tách…”
Cây tre trong bếp phát ra âm thanh giòn tan, Vân Thư Dao ngẩng đầu liếc nhìn Tống thị đang bận rộn nấu nướng trên bếp, thanh âm lớn như vậy mà đối phương không hề nhúc nhích, nhìn ánh mắt, rõ ràng là bà đang thất thần.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin