Cùng nhau ra ngoài còn có đường huynh Vân Thường nhà đại bá, đã có công danh đồng sinh, nếu không gặp chuyện gì ngoài ý muộn thì tú tài không phải là vấn đề, hiện tại đi dò đường trước, nếu thuận lợi thì chờ thêm mấy năm cũng có thể đi tỉnh thành tham gia kỳ thi mùa thu.
Vân Thư Dao an ủi: “Trước đó bằng hữu của cha ở tỉnh thành đã viết thư nói rồi, nếu không kiếm được chỗ nghỉ chân thì cũng có thể qua đó ở nhờ một đoạn thời gian.
”
Chân mày Tống thị giãn ra một ít: “Cũng đúng, hy vọng lúc này cha con sẽ được Văn Khúc Tinh cao chiếu.
” Nếu thi đậu thì có thể tìm được mối hôn sự tốt hơn nữa cho nữ nhi, cũng không cần gấp gáp nữa.
Tống thị nghĩ đến Trần gia đã thành thân thì liền thấy tiếc, nếu không phải liên tiếp thủ hiếu, lão nhân Trần gia chờ không nổi đòi lui hôn thì hiện tại nữ nhi đã sớm xuất giá làm nương tử nhà người ta rồi.
Bây giờ chỉ có thể chọn lại.
Vân Thư Dao: “Cha sẽ thi đậu thôi.
”
Vừa nói xong, nàng liền ngửi thấy mùi thơm truyền đến từ trong nồi, khẽ hít một hơi, Tống thị thấy nữ nhi như vậy lại nghĩ thầm, nếu phu quân thi đậu thật thì có thể tìm con rể có điều kiện hơn một bậc, không cần lo lắng sau khi nữ nhi xuất giá bởi vì sức ăn lớn mà bị người nhà kia ghét bỏ.
Trong lúc hai nương con đang nói chuyện phiếm, lại nghe thấy có người đang ở ngoài đập cửa: “Nhị thẩm! Nhị thẩm!”
Giọng nói này…là của Vân Thường?
Không phải hắn cùng phu quân đi tham gia kỳ thi mùa thu sao?
Tống thị có chút sợ hãi, quên cả việc đặt cái bát lớn trên tay xuống, vội vàng chạy tới mở cửa cho hắn.
Vừa mở cửa liền nghe thấy Vân Thường báo tin dữ: “Nhị thẩm, không ổn rồi, Nhị thúc đã bị bắt vào ngục!”
Lời này vừa nói ra, Tống thị liền sợ hãi, chiếc bát bà đang cầm rơi xuống tạo thành tiếng vang lớn, những mảnh vỡ vương vãi trên đất, nhưng lúc này sự chú ý của mọi người đã không còn ở đó nữa.
“Thường ca nhi, sao, sao có thể, ngươi vừa mới nói cái gì?”
Vân Thường hít một hơi rồi liếm đôi môi khô khốc: “…Nhị thúc bị gài bẫy rồi tống vào tù.
” Nếu nhìn kỹ sẽ thấy những vết bầm tím dưới mắt và bộ quần áo xộc xệch trên người hắn có mùi hôi như thể mấy ngày chưa tắm.
Có lẽ sau khi xảy ra chuyện thì hắn không còn tâm trạng để ý đến những phương diện này nữa.
Tống thị mất ba giây để tiêu hoá, sau khi tiêu hoá xong, toàn thân bà trở nên yếu ớt, tầm mắt tối sầm, Vân Thư Dao nhanh chóng lùi về phía trước, một tay vòng qua eo bà, đỡ lấy cơ thể của Tống thị: “Nương, người bình tĩnh lại đi, bây giờ cha đang cần chúng ta.
”
Hai người cùng nhau đưa bà trở lại phòng.
Tống thị ngất đi một lúc, sau khi tỉnh bà liền đứng dậy, giọng yếu ớt hỏi Vân Thường: “Thường ca nhi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Hắn chật vật giật giật khoé miệng nói: “Chúng ta đi theo một xe thương đội đến tỉnh thành, lúc tới thành thì hai bên không thuận đường nên tách ra, vì cách huyện Tề Trần không xa nên chúng ta đi qua đó, trên đường lại gặp được một nữ tử bị trẹo chân, dẫn theo nàng ta đi một đoạn, đưa đối phương tới nhà của thân thích xong lại tạm biệt, kết quả khi chúng ta ở trong một quán trà dừng chân ăn cơm thì không lâu sau đã có quan binh kéo tới cửa, nói nhị thúc trộm một miếng ngọc bội của tiểu cữu tử nhà Huyện lệnh.
”
Vân Thường chua xót nói: “Chúng ta vốn không biết tiểu cữu tử của huyện lệnh là ai cả!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin