Đêm đó, Giang Nguyệt ngủ rất ngon, nơi này ngoài chuyện đói ra thì không có nguy hiểm gì khác, khiến cô thả lỏng thần kinh căng thẳng bấy lâu nay.
Sáng sớm khi trời vừa hửng sáng, không có khói bếp.
Minh Châu đã tỉnh, một mình nhảy nhót khắp sân.
Giang Nguyệt hơi bất ngờ, khi ngủ cô bé không thể hiện cái tính hiếu động như khỉ này.
Giang Nguyệt mở cửa.
Minh Châu nhìn thấy cô liền nở một nụ cười tươi tắn, "Bà ơi, bà dậy rồi.
"
Nhìn gương mặt gầy gò hốc hác của cô bé, nhìn lâu dần cô cũng quen mắt.
Giang Nguyệt gật đầu, "Bố mẹ cháu đâu rồi?"
Tối qua, đến nửa đêm Giang Nguyệt mới nghe thấy tiếng hai anh em Minh Tư Dũng và Minh Trường Sinh về, cô cũng không dậy hỏi nhiều.
Những gì cần làm cô đã làm, còn lại chỉ chờ xem số phận ra sao.
Hai anh em từ bên ngoài bước vào.
Giang Nguyệt nhìn thấy tay họ trống trơn, sáng sớm không ở nhà mà lại đi đâu lãng phí sức lực?
“Đi đâu vậy?”
Minh Trường Sinh nhìn sang anh trai, nhận được ánh mắt đồng ý, anh mới nói: “Con và anh vừa đi từ nhà thờ tổ về.
” Còn đi làm gì thì khỏi phải nói, đến nhà thờ tổ tất nhiên là để cúng bái tổ tiên.
Giang Nguyệt hơi nhếch mép.
Cô quay vào phòng lấy bánh mì chia cho mỗi người một miếng, thứ này để lâu không được, thời tiết lại nóng, tốt nhất là ăn hết sớm.
“Ăn đi, nếu lát nữa bà lại vô duyên vô cớ biến mất, các con cũng đừng hoảng sợ, thức ăn bà để trong phòng, con dâu cả chia ra cho mọi người.
”
Tiền Ngọc Lan gật đầu.
Minh Tư Dũng lo lắng nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải cẩn thận, tìm không ra đồ ăn cũng không sao, quan trọng nhất là mẹ phải an toàn.
”
Giang Nguyệt gật đầu, nhìn đôi mắt sâu hoắm của con trai cả, “Thôi được rồi, mẹ biết mà.
” Mọi người đều sắp chết đói cả rồi, lo gì cho một bà già như cô.
Nhưng sao nghe lại thấy ấm lòng đến vậy?
Giang Nguyệt tự thấy có chút chán ghét bản thân.
Minh Châu nói: “Bố yên tâm, có con ở đây, con sẽ chăm sóc tốt cho bà.
”
Giang Nguyệt liếc mắt nhìn cô bé, trêu chọc: “Lần này chưa chắc đã đưa cháu đi cùng đâu.
”
Ai ngờ vừa dứt lời, cả hai người đã đồng loạt biến mất.
Chiếc bánh trong tay Minh Châu rơi “bộp” xuống đất.
Có kinh nghiệm từ hôm trước, người nhà họ Minh đã bình tĩnh hơn.
Nhưng việc cứ bất chợt biến mất thế này cũng thử thách khả năng chịu đựng tinh thần của mọi người.
Giang Nguyệt tức đến muốn mắng chửi, chuyện gì vậy, cô chỉ vừa đùa một câu với cô bé, ai ngờ lại chẳng có dấu hiệu gì mà lại bị kéo qua đây.
Cô đã già rồi, nếu cứ thế này vài lần nữa, dù bản thân có chịu được thì trái tim của cơ thể này chắc không thể gắng gượng nổi.
“Bà ơi, bà ơi, chúng ta lại đến rồi!”
Giang Nguyệt hơi bất ngờ, nếu lần đầu cô và Minh Châu cùng đến đây là vì hai người vô tình có tiếp xúc cơ thể, thì lần này hai người cách nhau một khoảng khá xa.
Người đứng gần cô nhất là Minh Tư Dũng, nhưng người đến cùng lại là cô bé Minh Châu.
Chẳng lẽ sau này mỗi khi cô đến, Minh Châu cũng sẽ theo cùng?
Nhưng có một người quen đi cùng cũng chẳng phải chuyện xấu.
Giang Nguyệt dẹp bỏ suy nghĩ, quan sát xung quanh, nơi này chính là chỗ mà họ đã rời đi hôm trước.
“Đi nào, ra ngoài xem thử.
”
Minh Châu gật đầu, kéo tay Giang Nguyệt nhảy chân sáo đi ra ngoài.
Khác với cảnh nhộn nhịp hôm trước, hôm nay trên phố ít người hơn hẳn.
Có lẽ do trời còn sớm, phần lớn mọi người hoặc đã đi làm, hoặc đang trên đường đi làm, không ai đến siêu thị.
Ngoại trừ vài người thỉnh thoảng đi ra từ siêu thị, chỉ có khu chợ rau phía sau siêu thị còn có người.
Chợ rau nằm sau siêu thị, trên đường đi sẽ ngang qua một số cửa hàng nhỏ, có tiệm bán tạp hóa, có tiệm bán vé số, nhưng rất ít người qua lại, vài người đi ngang qua cũng bước đi vội vã.
Dù vậy, sự xuất hiện của hai bà cháu họ giống như hai giọt nước rơi vào chảo dầu đang yên ắng, nơi họ đi qua, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người họ.
Không phải là có ác ý, mà là sự tò mò và soi xét.
Minh Châu bị nhìn chằm chằm đến khó chịu, cô bé sờ tay lên cánh tay mình, nép sát vào Giang Nguyệt.