Xuyên Thành Lão Thái Bà Mang Không Gian Nuôi Cháu Gái


Ông chủ nhìn sang Minh Châu, cô bé này lại đang thèm thuồng nhìn bể cá, trông có vẻ không được bình thường cho lắm.

Nhưng anh nhớ lại lời người phụ nữ vừa nói, liền nhanh chóng đưa hai chai nước khoáng cho họ.

Minh Châu cầm chai nước khoáng, mở miệng hình chữ "O", cơn đói khát làm cô bé tỉnh táo lại, nhưng mãi mà không tìm được cách mở chai nước.

Cô bé lo lắng nhìn Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt mở nắp chai của mình và đưa cho cô bé.

Minh Châu nhìn bà với vẻ mặt đầy thán phục, trời ơi, bà nội của cô thật giỏi, đến cả đồ của thần tiên mà cũng biết dùng.

Dòng nước trong lành như mang theo ma lực vô tận.

Đừng nói là Minh Châu, ngay cả Giang Nguyệt cũng không kìm được, hai bà cháu uống “ừng ực” hết cả chai nước, sau đó lại ngại ngùng nhận thêm chai khác từ chủ tiệm.

Tấu Chính trơ mắt nhìn hai người xử lý nước một cách điên cuồng, giống như đã khát cả nửa đời người, trong chớp mắt đã uống sạch hết một chai rưỡi nước khoáng.

Uống xong nước, Minh Châu cảm thấy vô cùng áy náy, vừa nãy cô bé chỉ lo uống nước, hoàn toàn quên mất ở nhà cha mẹ và mọi người còn chưa được uống giọt nào.


Cô bé lập tức không kiềm chế nổi, khóc òa lên: "Nội ơi, làm sao bây giờ, nước con uống hết rồi, cha mẹ còn chưa uống

được giọt nào."

Đúng lúc đó, khách hàng tới lấy xe, Tấu Chính đi đón khách.

Khi anh quay lại, thấy cô bé vừa nãy còn lanh lợi, giờ đây lại khóc nức nở không biết vì sao.

Khi nghe rõ cô bé đang lẩm bẩm gì, anh bật cười không nói nên lời.

“Chuyện gì vậy, chị ơi, hai người thực sự không gặp khó khăn gì chứ?” Sao bây giờ vẫn còn có người không đủ nước uống, dù không mua nổi nước khoáng thì vẫn còn nước máy mà.

Nếu không trả nổi tiền nước, thì ít ra có thể uống ở nơi công cộng mà, thời nay chẳng lẽ còn có người chết khát sao.

Giang Nguyệt không biết phải giải thích thế nào, chỉ nói: “Hôm nay làm phiền anh rồi.

Anh cứ bận việc của mình đi, cảm ơn vì đã cho nước.

À mà, nếu rảnh anh cũng nên tích trữ chút lương thực.”

Tấu Chính cười nói: “Tôi không tích trữ đâu, chỉ là dịch cúm virus thôi, chẳng bao lâu sẽ khỏi mà.

Hồi xưa, khi dịch SARS bùng phát, mẹ tôi tích trữ cả mấy trăm cân muối, mới đây tôi dọn nhà còn tìm thấy cả một thùng muối bị hỏng.”

Nghĩ đến đó, Tấu Chính lắc đầu, sao những người lớn tuổi lại thích tích trữ đồ như vậy chứ.

Giang Nguyệt mỉm cười: “Trong nhà có lương thực thì trong lòng sẽ không lo lắng.

Anh nhìn xem, vừa rồi có bao nhiêu người đổ xô đi mua đồ, có khi giá cả sẽ tăng, tích trữ chút cũng an tâm mà.”

Cô đã khuyên nhủ xong, còn làm hay không là tùy anh ta.

Huống hồ, bản thân cô hiện giờ vẫn còn đang đói bụng đây.

Hai người rời khỏi tiệm rửa xe.


Minh Châu hỏi: “Nội, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Giang Nguyệt nhìn xung quanh, chỉ vào một ngã rẽ: “Đi qua bên đó trước.”

Cô nhớ lại, hồi trước khi đi thu thập vật tư, nơi đó là một khu chợ, mặc dù chợ không lớn.

Chợ rau chẳng có gì nhiều, nhưng rau héo, lá rau thối thì lúc nào cũng có.

Giờ cô không có tiền, chỉ có thể đi nhặt lá rau mà thôi.

Còn thùng rác nữa, biết đâu lại tìm thấy thứ gì đó còn dùng được.

Giang Nguyệt chẳng bận tâm đến thể diện, dù sao cũng chẳng ai quen cô.

Hơn nữa, ở nhà mọi người đều đang đói, không có chỗ cho sự cầu kỳ.

Nhưng cô không ngờ rằng vận may của mình lại tốt đến thế, chưa kịp đến chợ rau, vừa mới đi qua ngã rẽ đã thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang cãi nhau.

Cô gái không biết đã nói gì khiến chàng trai bên cạnh nổi cáu, khi Giang Nguyệt vừa đi ngang qua hai người, cô bị chàng trai ép buộc nhét vào tay một túi đồ to.

“Bảo cô mua đồ ăn cho tôi, cô xem cô mua cái gì đây? Tôi không ăn mấy thứ rác rưởi này đâu.”

Có lẽ hai người vừa đi ra từ siêu thị, Giang Nguyệt còn nhìn thấy hóa đơn của siêu thị in trên túi đồ.

Cô gái có vẻ sốt ruột: “Anh chẳng phải nói là đói bụng sao...”


“Tôi bảo là đói, nhưng không phải là đói đến chết, cô mua lắm mì như thế, định cho tôi ăn đến chết à?”

“Nếu anh không thích, tôi đi mua cái khác được chưa?”

Một người đuổi, một người chạy, hoàn toàn coi bà cháu Giang Nguyệt như không khí.

Giang Nguyệt vội vàng gọi: “Cô gái, đồ của cô này.”

Cô gái vẫy tay: “Tặng cho chị đó.”

Giang Nguyệt chỉ biết lắc đầu.

Đúng lúc này, không khí xung quanh bỗng dao động.

Hai người họ lập tức biến mất tại chỗ.

May mà đây là góc khuất camera, nếu không bà cháu Giang Nguyệt có khi đã lên trang nhất báo ngày mai rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận