Trời càng lúc càng tối, Giang Nguyệt bảo mọi người rửa ráy rồi vào nhà nghỉ ngơi.
Người lớn đã vào phòng, nhưng Minh Viễn còn lưu luyến chiếc đèn pin trong tay Minh Châu.
“Chị ơi, cho em xem thử được không?”
Minh Châu rộng rãi nói: “Được, nhưng cẩn thận chút nhé.
Nhà mình giờ không có nhiều tiền, chỉ mua được một cái.
Đợi lần sau chị và bà đi kiếm tiền, sẽ mua cho em một cái.”
Minh Châu đã quyết định, lần sau cô phải thuyết phục bà nội để họ mang cái bát đi xin tiền, như vậy họ mới có đủ tiền mua đồ.
Còn cái điện thoại mà anh chàng áo vàng tặng chẳng dùng được mấy, mới dùng một lần mà đã hết pin, giờ không thể bật lên.
Khác hẳn với chiếc đèn pin của cô, chỉ cần phơi nắng là có thể dùng mãi.
Minh Viễn mừng rỡ: “Cảm ơn chị.”
Minh Châu xoa đầu cậu, ra hiệu cho cậu mau đi chơi.
Minh Viễn bắt chước Minh Châu, cẩn thận bật công tắc đèn pin, ánh sáng trắng rực rỡ xuyên qua màn đêm như một tia chớp hướng thẳng lên trời.
Minh Châu giật mình: “Đừng chiếu lên trời, người ta nhìn thấy sẽ không hay đâu.”
Không nên để lộ tài sản, nhỡ có người muốn cướp đèn pin của cô thì sao.
Minh Viễn vội vàng tắt đèn, sau khi tự mình thử, cậu hài lòng trả lại đèn cho Minh Châu.
“Chị ơi, nếu lần sau anh Nhị Cẩu đòi đèn pin thì sao?”
Minh Châu xua tay: “Chị không đưa cho cậu ta đâu.
Cậu ta không đánh lại chị, nếu dám cướp, chị sẽ đập cho cậu ta gãy răng.”
Minh Viễn yên tâm, Nhị Cẩu chưa bao giờ chơi cùng cậu, còn hay trêu cậu là nhát gan, yếu đuối.
Hừ, để xem lần này cậu ta còn dám nói không.
Cả nhà Minh đã chìm vào giấc ngủ, không ai hay biết rằng ánh sáng từ chiếc đèn pin của Minh Viễn đã khiến cả làng Đại Sơn mất ngủ.
Minh Đức Toàn quỳ trong sân nhà mình, sau lưng ông là con trai Minh Xương Mậu, con dâu và hai đứa cháu.
Minh Đức Toàn vừa dập đầu vừa lẩm bẩm cầu khấn.
Sau khi làm xong mọi việc, Minh Xương Mậu đứng dậy đỡ cha mình lên.
Minh Đức Toàn loạng choạng vài bước, nghĩ đến dị tượng vừa xuất hiện trên bầu trời, lòng ông lo lắng không yên.
“Cha ơi, có thật vừa rồi là mắt của Sơn Thần không?” Minh Xương Mậu vẫn còn nghi ngờ.
Minh Đức Toàn giơ tay tát nhẹ vào đầu con trai, quát: “Không được bất kính với Sơn Thần!”
Nói xong, ông chắp tay vái lạy thay cho con trai để tạ tội.
Minh Xương Mậu thấy vậy đành nén nghi ngờ trong lòng.
Minh Đức Toàn xua tay bảo con trai đi ra, ông run rẩy thắp đèn dầu lên, ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn khoét ra một khoảng sáng trong màn đêm.
Nhìn vào đống lương thực ít ỏi của gia đình, ông thở dài một hơi.
Ngần ấy lương thực sao đủ đây?
Từ đời này sang đời khác, chưa ai thực sự thấy Sơn Thần, nhưng người ta luôn nói rằng thần chỉ độ cho những người
có duyên.
Không gặp được chẳng qua là họ chưa có duyên thôi.
Giờ Sơn Thần đã đặc biệt mở mắt ở làng Đại Sơn của họ, dù chỉ là một mắt, nhưng miễn là thần của làng họ, ông không tin Sơn Thần sẽ để mọi người chết đói.
Cùng lắm thì cả làng sẽ ngày ngày dâng lễ, thắp hương, nhất định phải giữ Sơn Thần ở lại.
Trong lòng đã quyết, Minh Đức Toàn không nỡ lãng phí dầu đèn, liền thổi tắt ngọn đèn và nằm lên giường, nhưng ông trằn trọc không sao ngủ được.
Ánh sáng vừa rồi dường như xuất hiện gần nhà của người em họ, không biết họ có nghe thấy gì không.
Thôi vậy, sáng mai sẽ sang hỏi.