Xuyên Thành Linh Miêu Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ


" Khụ khụ khụ!"
" Đại nhân, ngài uống nước đi ạ."
Một nam nhân với gương mặt ốm yếu đang cố gắng ngồi dậy.

Tóc đen buông xõa tự nhiên tạo lên vẻ đẹp kì lạ.
" Tô Liên, ngươi nằm xuống cho ta.

Thân thể đã không khỏe còn ngồi dậy làm gì?" Duật Vân mở cửa bước vô, theo sau là một hạ nhân cầm theo khay thuốc nghi ngút.
Người được gọi là Tô Liên kia ngước lên nhìn hắn, ý cười treo trên môi.
" Ta chỉ muốn ngồi dậy một chút.

Không phải lúc nào cũng nằm yên một chỗ được.

Ta sẽ không chịu được mất."
Duật Vân thở dài, hắn kêu người đưa bát thuốc cho y rồi căn dặn.
" Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuyện thuốc thang cứ để ta lo.

Nhanh khỏi rồi làm gì thì làm."
" Vâng, vâng ta hiểu rồi.

Đừng càu nhàu."
Duật Vân và Tô Liên gặp nhau trong quân doanh khi hắn mới 12 tuổi.

Cả hai đã sát cánh bên nhau hơn mười năm, y và hắn vừa là bạn tâm giao vừa là những người đồng cam cộng khổ.
Tô Liên như bây giờ đều là do đỡ cho hắn một nhát dao tẩm độc.

Mà độc này là bất giải, chứng kiến y ngày càng chết dần chết mòn khiến Duật Vân cảm thấy bức bối.

Hắn đã lục tung cả đại lục này lên nhưng không thể tìm thấy thuốc giải.
Trong một lần truy tìm thuốc kéo dài tuổi thọ cho Tô Liên, Duật Vân đã gặp một người với danh xưng thần y.
Hắn nói nếu như có thể mang một con linh miêu đến bên cạnh y thì có thể khiến bệnh tình chuyển biến tốt.

Sau đó hắn sẽ đến và chữa trị.
Cũng không cần tìm, khi linh miêu bên cạnh y cũng là lúc hắn tự tìm đến, không cần Duật Vân phải nhọc lòng tìm.
" Ngươi tin không? Ta đã tìm được tung tích của Linh Miêu mà thần y kia nói rồi.

Đến lúc đó ngươi sẽ khỏi hoàn toàn."

Tô Liên bật cười, y nhìn hắn rồi chọc: " Ngươi thật sự tin lời của người đó sao? Nếu như chỉ là trò đùa của lang băm thì ngươi tính làm gì?"
" Cuộc đời ta đến đây cũng xem như là vận may đi.

Gặp được ngươi cũng xem như là phúc khí của ta rồi, ngươi không cần phí sức cho một người sắp chết như ta làm gì."
" Ngươi là bạn, là ân nhân của ta.

Ngươi gặp nguy hiểm, ta lại không thể trợ giúp sao?"
Tô Liên không nói gì, chỉ là y không biết nói như nào cả.
" Ngươi cứ dưỡng thương.

Ta sẽ tìm con mèo đó về cho ngươi." Nói rồi Duật Vân xoay người rời đi.

Bỏ lại Tô Liên trong phòng kín.
" Ngươi tính bướng bỉnh đến như nào nữa đây hả?" Tô Liên cười khổ, tính cách hắn y là người rõ nhất.

Một khi đã quyết thì khó mà lay chuyển.
______
Duật Vân sau khi đi thăm Tô Liên về, hắn lại đi đến quân doanh để kiểm tra binh lính.

Cũng đã một tuần rồi mà Duật Vân chưa về nên Hạ Nhược Vũ có chút buồn.
Y nằm phơi nắng trước hiên, bỗng dưng bị một bóng đen lớn che mắt.

Hé mắt ra mới thấy Duật Vân đúng trước mặt, vì nhớ quá nên Hạ Nhược Vũ nhảy vồ lên người hắn.
Meo.
" Nhớ ngươi quá đó ân nhân à.

Đi đâu mà lâu vậy chứ?"
Duật Vân ôm y vào lòng rồi vô trong viện.

Lấy cục len to cho y chơi.
" Ngươi làm gì mà bám người vậy.

Mới một tuần không gặp mà đã nhớ đến vậy rồi sao?"
" Nhớ chứ! Ngươi đi rồi thì ai cho ta cá khô ngon như ngươi được."
Hạ Nhược Vũ vừa nghịch cuộn len vừa nói, y nhớ hắn là thật, nhớ cá khô của hắn cũng là thật.
" Ngươi mấy bữa nữa ngoan ngoãn ở nhà cho ta.

Sẽ có lúc ta đem ngươi đến gặp một người.


Nhớ đến lúc đó phải ngoan nghe chưa?"
" Hử? Ngươi đi đâu sao lại mang ta theo vậy.

Chẳng lẽ là đi chơi sao?" Hạ Nhược Vũ chạy lại bên người hắn, nhảy vọt lên quấn quanh cổ hắn làm nũng.

Như muốn nói y sẽ ngoan ngoãn làm theo.
" Hai ba ngày nữa ta sẽ đem ngươi đến gặp y.

Nhớ đừng có cào hắn, nếu không ta sẽ chặt chân ngươi!" Duật Vân đe dọa, hắn còn làm động tác chặt để Hạ Nhược Vũ sợ.
Và quả thật y đã sợ, người run run kêu lên mấy tiếng đảm bảo.
____
Ba ngày sau.
Y cùng Duật Vân đi đến một cửa tiệm lớn, bảnh đề hai chữ Hồng Tửu Lâu.
" Ồ, quán rượu.

Ngươi kinh doanh thứ này sao? Cũng gọi là có tài đấy." Hạ Nhược Vũ ngước nhìn tửu lâu năm lầu, ánh mắt đánh giá sắc bén.
" Hình như vừa có ai chê quán mình thì phải?" Duật Vân thầm nghĩ, kẻ nào dám to gan mà chê quán hắn mở chứ? Hay hắn nghe nhầm?
Duật Vân bỏ chuyện đó ra sau đầu, bế Hạ Nhược Vũ đi vô trong.

Tiểu nhị nhìn thấy hắn thì dẫn hắn đến tầng cao nhất của tửu lâu.
Hạ Nhược Vũ vừa nhìn vừa đánh giá xung quanh.

Một sinh viên khoa kinh tế như y rất cần kinh nghiệm thực tế, vừa hay chỗ này rất hợp.
" Sau này mà có cơ hội, ta sẽ tự mở một quán ăn ngon hơn của ngươi gấp nghìn lần." Đó là sau này mà thôi, bởi vì Hạ Nhược Vũ không còn cơ hội để có thể thành người nữa rồi.
" Tham kiến vương gia."
" Đứng lên, Tô Liên đâu?"
" Bẩm vương gia, Tô thiếu gia đang ngồi đọc sách bên cửa sổ.

"
Duật Vân nhíu mày, hắn đuổi hạ nhân đi còn mình đi vào trong xem.
" Ối chà, nuôi tình nhân hay sao mà quan tâm dữ vậy?" Hạ Nhược Vũ phe phẩy cái đuôi, ánh mắng lộ rõ vẻ khinh thường nhìn Duật Vân.
Duật Vân bỗng cảm thấy rùng mình, hình như ai đó đang nhìn hắn một cách kì lạ.
Lại nhìn xuống y ở tay, Hạ Nhược Vũ quay đầu đi hướng khác ngay lập tức.
Không lẽ là ngươi khinh thường bổn vương? Hắn thật sự bị con mèo này làm cho quay cuồng trời đất rồi.
" Tô Liên, đừng ngồi gần cửa sổ.


Sẽ dính phong hàn đấy."
Tô Liên đang ngồi đọc sách thì nghe giọng hắn, vẫn chăm chú đọc.

Miệng đáp cho có lệ.
" Thái y nói phải chăm thường xuyên phơi nâng để da dẻ hồng hào.

Như vậy cũng tốt cho sức khỏe, ngươi đừng lo nữa."
Duật Vân thở dài, hắn đem y đặt gần chỗ Tô Liên.

Đẩy y lại gần.
" Ngươi mau lại gần y đi."
" Ta phải làm sao chứ? Lỡ hắn không thích thì sao?" Hạ Nhược Vũ liếc xéo Duật Vân.

Hắn vẫn không mảy may để ý đến ánh mắt đó, cứ đẩy y về cạnh Tô Liên.
" Ôi trời, đây là linh miêu mà ngươi nói đây sao? Thật sự rất đẹp đấy, nào miêu miêu lại đây."
Tô Liên đặt cuốn sách xuống, vỗ lên đùi mình vài cái để gọi y.

Hạ Nhược Vũ từ từ đi lại chỗ cậu ta, hít hít vài cái để cảm nhận.
" Địch ý không có.

Người này là người tốt." Hạ Nhược Vũ sau khi xác định được người trước mặt không phải kẻ xấu.

Y đặt một chân mình lên bàn tay y coi như chào hỏi.
" Ngươi thật sự là linh miêu sao? Cũng thông minh quá đi."
Tô Liên cầm chân trước y nắm lấy.

Hạ Nhược Vũ hài lòng đáp lại lời khen.
Meo.
" Cảm ơn nhé, bổn miêu thông minh vốn sẵn tính trời rồi."
Hạ Nhược Vũ rất thích được khen.

Ai khen y y đều hếch mũi lên tự đại.

Đó là thói quen rồi.
Để tỏ lòng, Hạ Nhược Vũ nhảy vào lòng Tô Liên mà nằm.

Lâu lâu còn lấy tay cào cào để chơi cùng với cậu ta.
Duật Vân nhìn mà khinh bỉ.

Người khác không cho đụng, thấy mĩ nam là sớn lại liền.

Đúng là mèo mê sắc mà.
" Ngươi nhìn vậy chứ thực chất nó rất ngố.


Đến việc ngủ cũng té khỏi bệ cửa thì làm sao mà thông minh được."
Duật Vân ngồi xuống bên bàn trà còn lại.

Tự rót cho mình một tách trà nhâm nhi.
Hạ Nhược Vũ bị hạ bệ, tức ói máu.

Y nhảy xuống khỏi người Tô Liên, chạy thẳng qua người hắn cào cho một vết lên tay.

Lại qua tay bên kia cào cho ba phát rõ dài.

Sau đó thản nhiên lắc hông nhỏ đi về.
" Hừ, cho chừa tội khiêu khích bổn miêu.

Ta cào nát tay ngươi."
" Ngươi nên cảm thấy may mắn vì mặt ngươi đẹp đi.

Nếu không ta sẽ cào nát mặt tiền của ngươi.

Cho ngươi khỏi ra ngoài đường gặp ai luôn!"
Duật Vân:...
Tô Liên:...
" Ha ha ha ha, Duật Vân ơi Duật Vân.

Ngươi vậy mà lại bị một con mèo cào cho xước tay sao? Cái danh chiến thần bất bại, người không hề bị xước một miếng da nào trên chiến trường giờ lại bị mèo cào cho tơi bời thế này."
" Ra ngoài người ta cười cho chết mất." Tô Liên vỗ bàn, ôm bụng cười ngất ngưởng.

Hạ Nhược Vũ khinh thường hắn, thỏa mãn mà phe phẩy đuôi.
Duật Vân bị hai cái người à không, một mèo một người làm cho tức xì khói.

Hắn tóm y lên rồi đe dọa.
" Ngươi mà còn làm mấy trò này nữa thì ta sẽ đem ngươi đi nấu bảy món.

Cho ngươi không còn một cọng lông nào trên người luôn!"
" Ha, ta lại sợ quá.

Có mỹ nam bảo kê, ta đếch sợ ngươi đâu." Hạ Nhược Vũ vẫn chưng cái bộ mặt bất cần đời ra nhìn hắn.

Duật Vân định ném y từ trên cao xuống thì bị Tô Liên giật lại, xoa xoa y quở trách hắn.
" Ngươi không phải là tìm linh miêu về cho ta sao? Bây giờ muốn giết nó rồi, ngươi cứu ta mà làm như thế sao?"
" Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Ta muốn dạy dỗ nó mà thôi." Duật Vân bất lực xoa trán, hắn là mệt mỏi với hai cái người này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận