Sau một tuần Hạ Nhược Vũ ở chung với Tô Liên, sức khỏe của cậu cũng giảm rõ rệt.
Hạ Nhược Vũ ngõ ngàng, không ngờ bản thân mình lại là linh miêu trong miệng người đời.
Nhưng Hạ Nhược Vũ đâu có biết, thân xác mà y nhập vào đã là một linh miêu chính hiệu.
Nó đã tu luyện từ rất lâu, nhưng cần một năng lượng từ linh hồn mới có thể làm được nhiều điều khác.
Mà tham muốn của nó quá cao dẫn đến linh hồn của y chiếm luôn thể xác nó, biến thành thân xác của y luôn rồi.
" Ô, ta thật sự thần kì đến như vậy sao?"
Hạ Nhược Vũ vừa nằm trên người Tô Liên vừa nghe kể chuyện.
Cậu đang kể cho y nghe về truyền thuyết của linh miêu qua các triều đại và các quốc gia khác nhau.
Nếu như ở Nam Hạ quốc, linh miêu được cho là con vật mang đến tiền tài thì ở phía Tây của Nam Hạ, người dân coi linh miêu là một con vật mang họa.
Đi đến đâu mùa màng mất mát đến đó.
Đem đến nhiều tai tinh cho người dân.
Ngoài ra, nghe nói linh miêu còn có một nội đan bên trong người.
Ai may mắn được ăn nó sẽ được hồi sinh cải tử, mãi mãi khỏe mạnh tới già.
Nghe đến đây y rùng mình một cái, Tô Liên cũng cảm nhận được.
Không hổ là linh miêu, có thể hiểu lời cậu nói.
" Ngươi đang sợ sao?"
Meo.
Khổ thân thân mèo nhỏ của y, mang nhiều tai tiếng rồi còn có người muốn mổ xẻ y ra ăn thịt.
Bổn miêu phải học thêm võ mèo cào để bảo vệ bản thân mới được.
" Coi ngươi kìa, sợ đến mức này luôn sao? Vậy ngươi nghĩ xem ta có lấy luôn nội đan của ngươi hay không?" Tô Liên xoa xoa bụng nhỏ, sau đó ngón tay chọc vào bụng dưới của Hạ Nhược Vũ dọa nạt.
Meo!
Cứu mèo, có kẻ muốn mổ bụng mèo nhỏ!
Hạ Nhược Vũ phản kháng kịch liệt.
Y dùng hết sức lực bình sinh mà đẩy tay Tô Liên ra.
Miệng khè khè hung dữ.
Mai bỏ tay nhanh lên, bổn miêu cào chết ngươi bây giờ!
Tô Liên lại không nghĩ vậy, cậu vẫn cứ trêu ghẹo cái mèo nhỏ này.
Y thật sự rất thú vị, không giống như tên đầu gỗ kia.
Nhưng mà đang chơi với Tô Liên, cả người Hạ Nhược Vũ tự dưng khó chịu.
Y nghĩ chắc chỉ là thấy tên này chọc nhiều quá nên đâm ra ghét cậu.
Nhưng càng ngày nó càng bùng nổ.
Cơ thể bỗng nóng lên, đầu ong như búa bổ.
Hạ Nhược Vũ biết chuyện không hay sẽ đến, y bật khỏi người Tô Liên rồi chạy ra ngoài cửa sổ.
" Này, đây là lầu ba đấy!"
Tô Liên chưa kịp bắt lại, Hạ Nhược Vũ đã nhảy xuống.
Theo từng bước mà rời khỏi tửu lâu này.
Y chạy thật xa, ra khỏi góc phố đông đúc đến một chỗ hoang vắng bóng người.
" Cơ thể bỗng dưng thật khó chịu.
Muốn cắn, muốn cào, muốn thỏa mãn nó."
Hạ Nhược Vũ trèo lên cây lại trèo xuống.
Cào cấu, cắn đủ thứ cũng không nguôi được.
Đến khi đầu đau đến không thể tỉnh táo nữa mới ngã ra đất bất tỉnh.
____
" Tô Liên, con mèo đâu?"
Tô Liên đang ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ như đợi cái gì đó.
Cậu quay qua nhìn Duật Vân băn khoăn.
" Nó chạy đi đâu mất rồi ấy, nhảy từ lầu ba xuống luôn mà."
" Kệ nó đi, chắc là đi chơi đâu rồi." Duật Vân đặt xuống bàn một đĩa điểm tâm.
Cả hai cùng ngồi trò chuyện đánh cờ.
_______
" Chậc, đau đầu quá đi mất." Hạ Nhược Vũ từ từ tỉnh giấc.
Đưa tay lên xoa xoa đầu mình.
" Ủa? Tay? Không phải cái chân ngắn kia sao?" Y nhìn bàn tay mình, không tin tưởng còn nhéo má vài cái.
Cảm giác chân thật không thể khiến cậu nghi ngờ.
Lại nhìn xuống dưới, cả chân cũng có rồi, lại còn không có lông như mèo nữa.
" Chuyện này...!là gì đây?"
" Mình thật sự biến thành người rồi sao?" Hạ Nhược Vũ ôm mặt mình hốt hoảng.
Tin được không, y hóa thành người rồi.
" Từ đã, để xem có đứng được không đã."
Bởi vì từ khi đến đây, y toàn đi bằng bốn chân nên bây giờ đứng hai chân cứ như trẻ con mớ tập đứng vậy.
" Hơi khó, nhưng cũng tạm ổn.
Giờ để xem có chỗ nào có nước không." Hạ Nhược Vũ nhìn dáo dác xung quanh.
Bình thường mắt mèo rất tinh, kho ở dạng người thì độ tinh nhạy giảm bớt, các giác quan con lại cũng vậy.
Phía Đông Nam cách y chục phút đi bộ có một con suối nhỏ.
Hạ Nhược Vũ lách theo lối mòn đi đến đó, hạ mình xuống nhìn mặt nước.
" Oa, không hề bị mất đi luôn.
Còn nữa, mặt này rất giống mặt kiếp trước của mình.
Chỉ là mắt xếch lên giống như mắt cáo thôi."
Nói thật thì mặt của Hạ Nhược Vũ ở dạng bình thường.
Nhưng do cái khuôn mẫu của con mèo là mắt đỏ theo kiểu quý phái kiêu sa nên y cũng hưởng được một ít.
Coi như có tí nhan sắc.
" Ai mà đẹp trai vậy không biết? Trời, còn ai ngoài Hạ Nhược Vũ mình chứ."
Khoe khoang thế đủ rồi.
" Giờ thì, làm gì đây? Mình đang ở chỗ quái nào vậy nhỉ?"
Ban nãy chạy vội quá nên không nhìn đường.
Bây giờ lạc mất tiêu rồi, biết làm gì bây giờ.
" Cứ theo hướng Đông mà đi.
Nhưng mà hướng Đông là hướng nào?" Hạ Nhược Vũ chống nạnh nhìn lên trời.
Y là học trò của ông thầy mù đường nên cũng chẳng kém ông ấy là bao.
Cho dù có đưa cậu bản đồ Nam Hạ thì chưa chắc cậu sẽ đi được.
" Ai đó cứu tôi đi trời.
Bổn miêu tự dưng hóa người làm gì không biết, giờ chẳng biết đi đâu luôn."
Y lại nhìn dòng suối, người ta bảo đi tìm đầu nguồn của dòng suối sẽ tìm thấy đường đi.
Hay là thử đi dọc theo con suối đi?
Hạ Nhược Vũ tập tễnh đi, dần dần đi nhanh hơn và vững vàng hơn.
Rất nhanh đã đến được đầu nguồn.
Hạ Nhược Vũ trợn tròn mắt lên nhìn cảnh trước mắt.
Là một tác nước cao lớn, xung quanh có nhiều mỏm đá lớn bé xếp thành vòng tròn bao quanh lấy thác.
Sương và bọt bắn lên tạo ra hiệu ứng mờ ảo khiến Hạ Nhược Vũ phải vui mắt thích thú.
" Chỗ này, chính là thiên đường chứ còn gì nữa!".