" Nè ngươi nghĩ xem con vật nhỏ bé như vậy sống nổi ở cái chỗ như thế này không?"
" Ta cũng không rõ, cái này người nên hỏi chủ tử của ta.
Nếu ngài ấy thích thì nó sống, không thì nó chết."
Hai nam nhân trò chuyện một cuộc đối thoại vô cùng nhạt nhẽo, có vẻ như giọng nói non nớt kia không thể đả động đến trái tim của vị thủ hạ băng giá rồi.
Hạ Nhược Vũ được vớt lên và lau sạch lại người.
Cũng may là tên này còn có chút nhân tính nên mới chạy lại vớt y lên.
Nếu không y chết ở góc xó nào trong hồ rồi.
Meo.
" Hửm, con mèo dậy rồi.
Tiểu bạch miêu, ngươi thấy thế nào rồi? Có đau không ?"
Meo.
" Bổn miêu sắp bị ngươi dọa cho chết ngắc ngoài kia rồi.
Tên nam nhân ẻo lả khốn nạn nhà ngươi!"
Hừm, Hạ Nhược Vũ mắng chửi vậy chứ chẳng ai nghe thấy.
Và cả y cũng chẳng hiểu bọn họ nói gì, nhìn tình hình chắc là hắn hỏi "ổn không?" đi?
" Sao con mèo này như hiểu lời ta nói thế nhỉ? Lâm Viên ngươi nói xem có giống vậy không?"
Lâm Viên là tên của vị thủ hạ kia, hắn vẫn lạnh nhạt trả lời cho có lệ.
Vị công tử kia bị cho ăn bơ thì buồn, nhưng hắn nhanh chóng quay lại chơi với Hạ Nhược Vũ.
" Tiểu miêu, ngươi có muốn đi với ca ca không? Ở đây chán lắm, có khi ngươi chết lúc nào không hay đó!"
Hạ Nhược Vũ méo quan tâm, y chỉ muốn chạy khỏi tên này thôi.
Y không hiểu hắn nói gì cả, cũng chẳng muốn hiểu chuyện gì.
" Vu Tình, đệ đừng nghịch nữa.
Mau tránh con mèo ra không bẩn y phục bây giờ."
Duật Vân đi vào trong, theo sau đó là một nha hoàn.
Nha hoàn đó nhìn thấy Vu Tình thi nỗi lo ây trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Chạy đến bên y khóc lóc.
" Công tử, người làm nô tì sợ chết mất.
Người chạy đi bỏ lại nô tì như vậy thì nô tì biết làm sao mà ăn nói với phu nhân đây ạ."
Vu Tình nghe mà chỉ biết cười trừ rồi xin lỗi nha hoàn.
Y lại quay sang nói với Duật Vân.
" Vân ca ca, ta có thể nuôi y không? dù sao ở đây y cũng khó có thể sống được."
" Sao đệ biết ta không nuôi nổi? Đệ hiểu ta quá nhỉ?"
" Chứ sao nữa, người được mệnh danh là chiến thần trấn quốc như huynh thì làm sao mà có thể nuôi một cái tiểu miêu như thế này được.
Không khéo chỉ cần bóp nhẹ một cái là y tiêu đời cũng không chừng."
Người bị coi như - Hạ Nhược Vũ - con vật yếu đuối đang ngơ ngác nhìn hai cái nam nhân đấu khẩu mà nhức đầu.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy mình như bước vào con đường đầy sương mù vậy.
Nghe chẳng hiểu cái mô tê gì cả.
Y đứng lên, rũ nước trên người rồi ưỡn lưng một cái.
Khoái chí kêu meo một tiếng rồi chạy đi chơi tiếp.
Ai bảo Hạ Nhược Vũ là kiểu ham chơi làm gì, được đi đến nơi khác chơi như thế này chính là thiên đường của y.
Nhưng y chưa bước chân ra khỏi bậc cửa thì đã bị một lực nhấc bổng lên.
Vì giật mình mà Hạ Nhược Vũ quơ tay chân loạn xạ.
Meo, meo!
" Aa, chóng mặt, chóng mặt bổn miêu chóng mặt.
Mau bỏ bổn miêu xuống nhanh lên!"
" Aaa!"
Hạ Nhược Vũ bị nhấc lên, người này còn cầm y đưa lên trước mặt mình để nhìn.
Duật Vân nhíu mày khó chịu mà chằm chằm vào mặt Hạ Nhược Vũ.
" Ngươi có biết...!ngươi vẩy cái thứ nước gì lên người ta không hả?"
Ban nãy khi rũ lông, nước bắn lung tung dính lên y phục của Vu Tình và Duật Vân.
Lâm Miên đứng xa nên không bị dính phải.
Một người ưa sạch như Duật Vân sao có thể chịu được cảnh này.
Hắn nhanh tay bắt cái thủ phạm gây ra sự việc này cho một trận nhừ tử.
" Mẻo? Ta làm gì ngươi mà ngươi thức giận với ta làm gì.
Mau thả ta ra nhanh lên tên nam nhân thối!"
Thấy Hạ Nhược Vũ chống trả, hắn càng quyết liệt hơn.
Trực tiếp ném y thẳng xuống đất không thương tiếc.
" Lâm Miên, bắt nó ném cho bầy cẩu ăn.
Đừng để ta nhìn thấy nó nữa!"
Vu Tình cũng chẳng bất ngờ mấy, y đã quen với cái tính cách khác thường này của Duật Vân rồi.
Chỉ tiếc là con mèo kia quá xấu số gặp phải người chủ máu lạnh vô tình như hắn thôi.
Hạ Nhược Vũ bị lắc cho chóng hết mặt, y chỉ thiếu điều muốn nôn ra thôi.
" Meo, ngươi lắc ít thôi.
Bổn miêu chóng mặt quá, sắp nôn rồi!"
Con mèo được đặt vào vòng tay 'ấm áp' của Lâm Miên, cậu ta ôm lấy rồi tuân lệnh đem y đi cho bầy cẩu ăn.
" Aa, hại chết bổn miêu rồi.
Người gì đâu mà ác ôn vật không biết, đến con vật cũng không tha."
Ọt ọt ọt.
" Hử, bụng ai kêu vậy?"
Hạ Nhược Vũ nhìn lên trên coi có phải tên thủ hạ này kêu không, hắn cũng nhìn xuống dưới bàn tay mình.
" Ngươi đói sao?" Lâm Miên lên tiếng.
Hạ Nhược Vũ nghiêng đầu.
Hắn nói cái gì y nghe không hiểu.
Ọt ọt ọt.
Lúc này, tiếng đói bụng mới vang lên lần nữa, chính xác thì cái bụng đói meo của Hạ Nhược Vũ kêu lên.
Y ngượng ngùng mà cúi đầu ôm bụng nhỏ.
Lâm Miên hình như đã nghe thấy nên cậu ta quẹo vào gian nhà bếp.
Kêu nha hoàn lấy một ít thức ăn cho y ăn.
Có lẽ vì mới nãy bị cầm đến chao đảo nên Hạ Nhược Vũ mới không cảm thấy cơn đói.
Đã hơn một ngày y chưa ăn nên bây giờ ăn rất bất chấp.
Nhưng mà dù ăn sống ăn chết như vậy nhưng lại không hề rơi một hạt cơm nào ra ngoài.
Hạ Nhược Vũ ăn rất ngoan.
" Lâm Miên đại nhân, con mèo này là do vương gia nhặt về sao? "
Lâm Miên gật đầu, mấy nô tì phụ trách nấu nướng xúm tụm lại ngắm Hạ Nhược Vũ ăn.
Y bị nhìn thì cũng ngượng ngùng, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn đối phương.
" A, con mèo này thật sự rất đẹp.
Lâm Miên đại nhân, ngài đem nó đi đâu vậy ạ?"
" Đi cho cẩu ăn."
Mấy nô tì khựng người lại, ánh mắt thương tiếc nhìn con mèo là Hạ Nhược Vũ.
" Vậy sao? Chắc nó làm phật lòng vương gia nhỉ? Coi như đây là bữa ăn cuối cùng của ngươi cũng được."
Bọn họ lại ủ rũ, khó khăn lắm mới có con vật yêu thích trong vương phủ mà lại bị vương gia không chút nhân từ đem ném đi.
Trong phủ bây giờ lạnh lẽo vô cùng.
Lâm Miên nhìn bọn họ ủ rũ mà không nói lời nào, y nhìn đi hướng khác để không biểu hiện quá nhiều cảm xúc trên mặt.
Hạ Nhược Vũ ăn xong, xoa cái bụng tròn của mình rồi lại đi đến chân Lâm Miên dụi dụi.
" Cảm ơn đã cho ta ăn nha.
Tên mặt liệt."
Tên mặt liệt là biệt danh y đặt cho Lâm Miên vì hắn ta lúc não cũng một mặt cứng đờ như vậy.
Lâm Miên lùi lại, cậu ta nhấc gáy y lên rồi rời đi.
" A lể? Đi đâu đây? Chỗ ở mới hả, hay có chỗ nào thú vị vậy?"
Hạ Nhược Vũ không biết rằng bản thân đang đi vào cửa tử lần thứ ba trong ngày hôm nay.
Chẳng lẽ mới xuyên vô chưa được một ngày y lại chết trong bụng của con chó sao? Ai lại chơi như thế được, Hạ Nhược Vũ phản đối.
Y muốn sống, y còn chưa khám phá hết vẻ đẹp của nơi này mà!.