Văn Triều vội vội vàng vàng trở lại chỗ mình ở, còn chưa đến gần, đã nghe được một tiếng rít gào như đang tức hộc máu.
Tối hôm qua cậu đã bí mật thiết lập một trận pháp ở dược điền, chỉ chờ linh thú phiền phức kia tự chui đầu vào lưới —— tiên thảo được Phong Xu cứu sống nhờ phục sinh chi thuật, linh khí tản ra chỉ tăng chứ không giảm, nếu linh thú ăn vụng kia thật sự cần bổ sung linh lực, nó nhất định sẽ lại lần nữa ghé thăm.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của cậu.
Đầu sỏ phá hư dược điền hiện đang bị pháp trận nhốt giữa không trung, ngao ngao kêu gào, điên cuồng giãy giụa, nhưng mặc cho nó vùng vẫy như nào cũng không thể chạy thoát.
Văn Triều từ trên cao mà nhìn xuống nó, dùng ngữ khí lãnh đạm sư tôn hay dùng nhất nói: “Bắt được ngươi rồi.
”
Tiểu yêu màu đen nhe răng trợn mắt, cố hết sức để tỏ ra mình thật hung ác.
Nhưng mà bản năng động vật đã bán đứng nó —— Văn Triều nắm phần gáy của nó, một tay đem nó nhắc lên, liền thấy tiểu yêu vốn hung dữ dần thu lại biểu cảm ấy, măng cụt thu móng, kẹp lấy cái đuôi, bị bắt biến thành một quả cầu lông ngoan ngoãn, bất động.
Vật nhỏ này nhìn cực kì giống mèo đen, nhưng so với mèo đen thì lại nhỏ bé và nhanh nhẹn hơn một chút, hai mắt màu vàng phi thường xinh đẹp, hai cái sừng trên đỉnh đầu thì ngắn ngủn, bên hông còn mọc ra hai cánh nhỏ.
Cậu chưa từng gặp qua linh thú như vậy, giữ nó trong tay đánh giá hơn nửa ngày, ánh mắt kia giống như đang nghĩ “Đem vật nhỏ lột da có thể làm cho sư tôn một cái khăn quàng cổ”.
Cơ thể Văn Triều nhập ma, dù cho bản thân cậu là một tiểu thái dương, ma khí trên người thỉnh thoảng tràn ra tựa như là những đốm đen xuất hiện trên mặt trời(*), thần bí và nguy hiểm.
Mũi yêu tộc rất nhạy bén, giây phúc tiểu yêu tiếp xúc cậu, nháy mắt đã phát hiện hơi thở trên người cậu bất đồng với người tu tiên bình thường, cũng đoán rằng đây chính là loại ma khí xuất hiện trên bầu trời và đã khủng bố cả đỉnh Phù Vân phong vào đêm đó.
Chuyện này làm cho toàn thân tiểu yêu run lên, không để ý đến mặt mũi mà dựng lỗ tai lên, phát ra một tiếng giống như làm nũng: “Meo……”
Văn Triều: “?”
Cậu vừa còn đang suy nghĩ, thứ này có phải là đại yêu “trên đầu mọc sừng, trên lưng là cánh, đuôi dài hơn thân, mang trong mình huyết mạch Cùng Kỳ.
” trong truyện hay không, đối phương liền cho cậu đáp án —— không có khả năng.
Sừng này cũng không đủ sắc, cánh nhỏ còn chả chống đỡ nổi thể trọng của nó, quan trọng nhất, nếu nó thực sự có huyết mạch hung thú Cùng Kỳ, sao có thể phát ra tiếng meo meo nũng nịu như vậy?
Văn Triều lộ ra một tia ghét bỏ mà nhìn nó: “Làm hư dược điền của ta, ta có nên đem ngươi ném vào đan lô luyện đan?”
Tròng mắt kim sắc của tiểu yêu lộ ra một tia không thể tin được—— nó đã ăn nói khép nép dịu dàng như vậy, thế mà còn không buông tha nó, đây vẫn là người sao!
Trong lòng tiểu yêu vô cùng giận dữ, ngay lập tức trở mặt, nâng móng vuốt ngắn ngủn hướng tay đối phương mà cào.
Văn Triều tay nhanh mắt lẹ đem nó ném lên không trung, rồi đổi tay khác tiếp tục xách nó, làm móng vuốt ngắn ngủn của nó rơi vào khoảng không.
Tiểu yêu phẫn nộ rít gào: “Ngao ngao (buông bổn đại gia ra)!”
Văn Triều không hiểu tiếng động vật, không biết vật nhỏ này kêu meo meo cái gì, đem nó để vào trong lòng ngực xoa xoa, dùng tay áo to rộng đem nó che kín mít, xoay người hướng Bạch Lộc cư mà đi.
(truyện hiện tại chỉ đăng duy nhất ở wattad @iuNanami7, bạn đọc ở chỗ khác thì notp bạn muôn đời canon)
- -
Lúc Văn Triều gõ cửa phòng sư tôn, Yến Lâm vẫn ngồi chỗ kia không nhúc nhích.
Trên thực tế y cũng chưa nghe thấy có người gõ cửa, cả người y giống như vừa ngâm trong hồ băng, lạnh đến mức mất đi khả năng suy nghĩ.
Y tu đạo đến nay đã hơn ngàn năm, chưa bao giờ trở nên mất bình tĩnh giống hôm nay.
Văn Triều gõ cửa mãi mà không được đáp lại, tưởng rằng sư tôn còn ngủ, liền tự động đẩy cửa đưa đầu vào nhìn một cái, lại thấy Yến Lâm cả người cứng đờ ngồi ở trên xe lăn, nhìn chằm chằm chung trà đã vỡ nát trên mặt đất, cũng không hề nhúc nhích.
Văn Triều có chút dự cảm không lành, vội vàng chui vào phòng, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn? Người làm sao vậy ạ? Chung trà sao lại vỡ rồi?”
Yến Lâm bừng tỉnh hoàn hồn, sắc mặt so với bình thường càng thêm tái nhợt, y cố gắng khống chế bản thân, giọng nói run rẩy: “Vi sư…… Không có chuyện gì.
”
Văn Triều thu dọn những mảnh vỡ, nhìn đến bao cổ tay lông thỏ của đối phương bị nước trà làm ướt một chút, rất tự nhiên mà nắm lấy tay y, dùng ngọn lửa hơ trên mặt làm nước bốc hơi.
Ai ngờ hành động quá mức thân mật này làm Yến Lâm giật mình, y đột nhiên rút tay mình về, động tác quá lớn làm xe lăn theo lực quán tính lui về sau một chút.
Văn Triều sững sờ tại chỗ: “Sư…… Sư tôn?”
“…… Không có gì.
” Trong khoảng thời gian ngắn mà Yến Lâm đã mất bình tĩnh hai lần, lập tức ý thức được biểu hiện của mình quá mức rõ ràng, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ho nhẹ nói, “Ngươi…… Báo danh Yêu giới thí luyện, phải không?”
“A,” Văn Triều thiếu chút nữa không theo kịp quả đổi đề tài này, “À, sư tôn biết rồi ạ?”
Yến Lâm rũ mắt, thậm chí không dám nhìn thẳng vào phương, ngón tay y bất an mà xoa xoa lên bao cổ tay mềm mại kia: “Phong Minh…… Không muốn ở lại với vi sư sao?”
“Dạ?” Văn Triều cảm thấy mình thật sự đang không cùng tần số với sư tôn, “Vì cái gì lại hỏi như vậy chứ?”
Yến Lâm: “Nghe nói ngươi là người đầu tiên báo danh, ngươi giống như gấp không chờ nổi mà muốn đi Yêu giới……”
Muốn trốn đi khỏi vi sư sao?
Bên trong y điên cuồng khống chế dục vọng lại lần nữa bùng phát, vì thế mà suýt chút nữa không thể khống chế được bên ngoài, ngay cả hơi thở cũng có chút lạnh lẽo.
Rất muốn hỏi cậu một chút rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì lại gấp gáp vội vàng như hận không thể nhanh chóng rời xa y như vậy, có phải bởi cậu đã nhìn thấy những thứ không nên thấy trong mật thất kia, phát hiện ra những bí mật vốn chỉ nên ở trong bóng tối của y.
Văn Triều trả lời vô cùng tự nhiên: “Đúng vậy, chu kỳ sinh trưởng của Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo chỉ có ba tháng, khi mùa hè qua đi, hạt cỏ sẽ chìm vào mặt đất, đầu xuân năm sau lại lần nữa được gió xuân đánh thức —— Phù Vân phong tuyết phủ quanh năm không tan, nhưng hiện tại Yêu giới bên kia đang là mùa hè, nếu bây giờ không đi, liền phải chờ thêm một năm.
”
Y lúc này giống như vừa bị vả một cú, trên mặt hiện ra chút mông lung mờ mịt: “Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo…… Là cái gì?”
“Sư tôn không biết sao?” Văn Triều cũng ngẩn người, “Là dược liệu trị vết thương ở chân cho sư tôn, chỉ sinh trưởng ở tam yêu động.
”
Trong nguyên tác, rõ ràng là chính sư tôn tự mình đi đến tam yêu động hái dược, còn thuận tay hàng phục một con yêu trở về, thay thế linh thú trấn phái đã ngủm, thế mà bây giờ…… Sư tôn lại nói không biết thảo dược này tồn tại?
Do việc cậu xuyên thư tới đã mang đến hiệu ứng bươm bướm, gây ra ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Yến Lâm nhíu mày: “Vi sư…… Cũng chưa từng nghe qua.
”
“Vâng,” Văn Triều gãi gãi chính mình mặt, “Sư tôn không thích ăn đan dược ta luyện, nên ta đành phải nhanh đi hái thảo dược kia, hái càng sớm thì càng nhanh chóng đem linh lực trong người sư tôn hóa giải, giúp kinh mạch phục hồi như cũ, sư tôn sẽ không còn bị đau nữa.
”
Nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, Yến Lâm há miệng hơi thở dốc, muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
Trước mắt y mọi thứ bỗng có chút mơ hồ, giọng nói Văn Triều giống như vọng từ nơi rất xa, phảng phất một loại cảm giác vi diệu không rõ ràng.
Văn Triều tiếp tục nói: “Sư tôn là đang lo lắng ta sao? Tuy rằng sư bá có nói tam yêu động kia rất nguy hiểm, nhưng có tiểu sư thúc đi cùng, hẳn là sẽ không có việc gì đi.
”
Yến Lâm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, như máy móc mà phụ họa nói: “Ừ, đúng rồi, có tiểu sư thúc ngươi đi cùng…… Ngươi không cần liều lĩnh, cứ bảo vệ chính mình an toàn, Thanh Ngô sẽ không để các ngươi bị thương.
”
Văn Triều dùng sức gật đầu, ngay sau đó không biết vì cái gì mà mặt đỏ lên, chột dạ gãi gãi thái dương: “Cái kia…… Sư tôn, ngày hôm qua lúc ta sửa lại kệ sách, không cẩn thận…… Phát hiện trong phòng có…… Có một gian mật thất, sau đó ta vô tình mở ra cơ quan rồi đi vào.
”
Trái tim Yến Lâm vừa định buông xuống đột nhiên dừng lại, lơ lửng giữa không trung, không lên không xuống.
Văn Triều không để ý đến thần sắc biến hóa của y, tiếp tục nói: “Hy vọng sư tôn có thể…… Tha thứ ta vì hành vi tự tiện ấy, ta lúc ấy tò mò quá……”
Yến Lâm âm thanh khàn khàn: “Ngươi…… Ở trong mật thất…… Nhìn thấy cái gì?”
“Nhìn thấy thật nhiều tiên tịch!” Văn Triều mắt sáng rực lên, “Là đệ tử không biết xấu hổ nhưng mà…… Có thể xin sư tôn một quyển không? Phong Xu sư đệ muốn tiên tịch Mộc hệ, ta vốn dĩ định đi tìm tiểu sư thúc, nhưng mà ngẫm lại, chỗ sư tôn hẳn là cũng có đi ạ?”
Yến Lâm không dấu vết mà nhẹ nhàng thở ra, trái tim trong lồng ngực kia chưa bao giờ có ngày hoạt động nhiều như vậy, giống như y có chút tiêu hao thể lực quá mức: “Tự nhiên đi, chỗ sư thúc ngươi đó đều là những bản sao, các tiên tịch của Phù Vân Phái đều được bảo tồn ở chỗ chưởng môn, trong mật thất của ta chỉ là một phần mà thôi.
”
Y để xe lăn ở trước kệ sách, mở ra đi thông đạo dẫn đến mật thất: “Ngươi đi theo ta.
”
Trong mật thất không có ánh sáng, Văn Triều tự giác đảm nhận làm cây đuốc, liền thấy Yến Lâm giơ tay một chút, hai quyển sách từ trên kệ bay xuống: “Một quyển cho ngươi, một quyển cho sư đệ ngươi, nhưng công pháp tu hành của vi sư cùng Phong Xu rất khác nhau, có chút một số điểm không thể chỉ cho hắn, nếu hắn đọc xong mà có điều khó hiểu, có thể đi tìm Thanh Ngô giải đáp, liền nói là mệnh lệnh của ta, hắn ta không được cự tuyệt.
”
Văn Triều nhận lấy tiên tịch: “Đa tạ sư tôn.
”
Yến Lâm ngẩng đầu nhìn cậu, thấy gương mặt cậu phản chiếu trong ánh lửa, ma văn đỏ tươi tựa như một ngọn lửa đang nhảy múa làm người ta không thể dời mắt được.
Y rốt cuộc…… Đang nghĩ gì vậy chứ.
Tâm tư đồ đệ y so với ngọn lửa đang hừng hực còn sạch sẽ hơn, căn bản không có khả năng nghĩ đến sư tôn ngày thường lạnh như băng sương nhưng nội tâm có bao nhiêu đen tối, y liền tính lại như thế nào ám chỉ, cũng không thể làm đối phương hướng kia phương diện liên tưởng.
Y muốn vùi dập đóa hoa nóng này đóa nóng bỏng ngọn lửa, đem này viên treo cao không trung thái dương hái xuống, nhốt ở không thấy ánh mặt trời trong mật thất, chỉ vì chính mình một người chiếu sáng lên.
Văn Triều cầm lấy tiên tịch, vô cùng mừng rỡ rồi đi về phía bắc(?), dường như đã quên mất mục đích chính đến tìm sư tôn.
Cậu hấp tấp chạy đi giao tiên tịch cho Phong Xu, không thấy được Yến Lâm phía sau đang nhìn chằm chằm bóng lưng mình, ánh mắt kia dùng từ phức tạp để hình dung.
Yến Lâm ngồi trước cửa sổ, nhẹ nhàng duỗi tay, khí lạnh ngoài cửa sổ ngưng kết thành bông tuyết, từng bông từng bông rơi lên đầu ngón tay y.
Tuyết rơi từ trên trời xuống, là bẩn nhất.
Bị bao phủ bơi vô số tro bụi thật nhỏ.
Nhưng khi chúng nó rơi đầy mặt đất, lại trở nên vô cùng trắng tinh, trông thực thuần khiết và không tì vết.
Yến Lâm không chớp mắt mà nhìn những bông tuyết ấy, chưa bao giờ y mê mang như vậy.
Bắt đầu từ khi nào, tình cảm mà y dành cho đồ đệ từ “Thuơng”, đã biến thành “Yêu” cùng “Chiếm hữu”?
Khi đang lúc đắm chìm trong những phân tích của mình, Văn Triều đã rời đi lại vội vàng chạy trở về, cậu ôm một con tiểu yêu đen như mực: “Đúng rồi sư tôn, thiếu chút nữa đã quên, vật này ngày hôm qua đã làm hỏng dược điền của ta, nó là linh thú ai nuôi vậy ạ?”
Tiểu yêu bị cậu bọc ở trong tay áo cả đường, thiếu chút nữa đã đi bán muối vì ngạt thở, giờ phút này đang héo úa ủ rũ xụi lơ ở trong lòng ngực Văn Triều.
Một người một yêu ánh mắt chạm nhau, đồng tử kim sắc của tiểu yêu chợt co rút lại, nó lẳng lặng nhìn chằm chằm Yến Lâm, cả người tiểu yêu chợt căng chặt, phát ra một tiếng gầm gừ cực kì không thân thiện, lông cả người đều dựng lên.
Yến Lâm hơi hơi nheo lại mắt, cơ hồ có ý định rút kiếm.
Đồ đệ y…… Quả nhiên vẫn là không thể không có y mà.
Tác giả có điều muốn nói:
Chừng nào hai người mới bắt được tần sóng của nhau zậy, tui nóng lòng mún chớt ó.
(*)Đốm đen trên mặt trời là những vùng tối lớn của từ trường mạnh hình thành trên bề mặt Mặt trời.
Các vết đen này thường có kích thước rất lớn, tối hơn và lạnh hơn môi trường xung quanh.
.