Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc Của Bốn Đứa Nhóc


Hai tên hầu lập tức gật đầu đồng ý.

Tiểu công tử cười nói: "Xin lỗi vẫn phải xin lỗi.

Dù sao chuyện này cũng là do lỗi của ta.

Sau chuyện này, chắc chắn sẽ có lời đồn đại rằng thức ăn của cô có vấn đề.

Tối qua sau khi mắng hai tên này, ta đã nghĩ ra một cách, không biết cô nương có muốn nghe không?"

Lục Thi Tú hơi bất ngờ.

Không ngờ cậu tiểu công tử tuổi nhỏ này lại suy nghĩ thấu đáo như vậy.

Quả thật, đúng như cậu nói.

Sau chuyện hôm qua, hôm nay việc buôn bán của cô không còn thuận lợi như trước.

Dù lượng hàng chuẩn bị vẫn như cũ, nhưng bán ra không nhanh như trước.

"Tiểu công tử có ý tưởng gì, xin cứ nói rõ.

Ta đây đang lắng nghe."

Tiểu công tử vẫy tay, "Đây không phải chỗ để nói chuyện.


Mời cô nương theo ta."

Cậu ta nói thêm: "Số gà kho còn lại của cô hôm nay ta sẽ mua hết."

Lục Thi Tú nhìn hai con gà kho và nửa con vịt kho treo trên cây sào, cùng với ba cân nội tạng kho còn lại trong hũ, có chút do dự.

"Số này sợ là tiểu công tử không thể ăn hết."

Tiểu công tử cười rạng rỡ, "Không sao, nhà ta đông người, mấy thứ này chia ra cũng chỉ đủ cho một bữa thôi."

Lục Thi Tú nghe vậy thì không còn lo lắng nữa, cô thu dọn hàng và theo tiểu công tử rời khỏi chợ.

Đi một đoạn, họ đến tửu lâu lớn nhất ở trấn Tạ Dương, quán ăn Ích Hòa.

Lục Thi Tú có chút ngỡ ngàng, "Tiểu công tử, ngài đây là...?"

Tiểu công tử có vẻ đắc ý, "Cha ta là chủ lớn của quán Ích Hòa.

Cô nương đừng lo lắng, cứ theo ta vào trong."

Vào trong tửu lâu, không cần tiểu công tử nói gì, đã có người hầu bước tới chào đón.

"Thiếu đông gia, hôm nay đến quán có gì muốn ăn không? Tiểu nhân sẽ lập tức đi tìm đầu bếp Vương làm ngay."


Tiểu công tử vẫy tay, "Giờ đúng lúc giờ cơm trưa, nhà bếp đang bận rộn, ta không vội.

Ngươi đi nói với đầu bếp Vương, khi nào hắn rảnh, đến phòng Thiên Tự số một gặp ta."

Người hầu dạ một tiếng, lén liếc nhìn Lục Thi Tú, trong lòng thầm khen cô nương này xinh đẹp quá.

Hắn cứ nhìn theo bóng dáng Lục Thi Tú lên lầu, trông thấy eo thon uyển chuyển, trong lòng không khỏi nảy sinh nhiều ý nghĩ đen tối.

Cho đến khi không thấy bóng cô nữa, hắn mới quay lại nhà bếp, truyền đạt lại lời dặn của thiếu đông gia.

Trong phòng, tiểu công tử bảo Lục Thi Tú đừng khách sáo, "Cô nương cứ ngồi xuống, ta sẽ nói rõ suy nghĩ của mình."

Trong phòng đã có sẵn món lạc rang và hạt dưa, dù chưa lên đồ ăn, nhưng cũng đủ để không khí không quá căng thẳng.

Lục Thi Tú cầm lấy một nắm hạt dưa, cẩn thận bóc vỏ, để từng hạt hạt dưa trắng ngần lên đĩa.

"Tiểu công tử có ý tưởng gì, xin cứ nói."

Tiểu công tử nghiêm túc nói: "Ta họ Chương, gia phụ là chủ của quán Ích Hòa.

Quán Ích Hòa nổi tiếng khắp vùng, không chỉ ở trấn Tạ Dương mà còn có chi nhánh ở nhiều thị trấn lân cận."

Lục Thi Tú đại khái đã đoán được tiểu công tử Chương muốn nói gì, trong lòng có chút xao động nhưng tay vẫn tiếp tục bóc hạt

dưa.

"Không giấu cô nương, ta đến chợ vốn là vì lo lắng cho một việc.

Nhưng khi gặp được món gà kho của cô nương, nỗi lo đó liền tan biến!"

Tiểu công tử Chương có lẽ là lần đầu tiên đàm phán mua bán, không có nhiều kinh nghiệm, gương mặt cũng đỏ lên.

"Không biết cô nương có sẵn lòng bán công thức món gà kho của mình cho quán Ích Hòa hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận