“Nhãi ranh, chúng mày đánh chết nàng, chặt đứt con đường tiền tài của lão nương, hôm nay lão nương sẽ bắt chúng mày để bán lấy bạc”
“Buông ra, ca ca, buông…… A”
“Nha đầu chết tiệt kia, bộ dáng của mày rất là bụ bẫm, chắc chắn có thể bán được một cái giá cao”
Lục Kiều Kiều chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt, bên tai lại ầm ĩ không ngừng.
Nàng nhíu mày trợn mắt, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy chính là một bức tường đất hỗn loạn rơm rạ và một cái giường gỗ cũ nát làm từ ván gỗ cứng hơn cả quan tài.
Lục Kiều Kiều giật mình, đây là nơi nào?
“A, nha đầu chết tiệt kia, mày dám cắn tao à? Xem tao có bán mày tới lầu xanh náo nhiệt nhất trong thành không!”
Nghe được lời này, Lục Kiều Kiều vừa quay đầu đã nhìn thấy một phụ nhân 40,50 tuổi, mặc quần áo kỳ quái một tay lôi kéo một đứa nhỏ đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, tin tức về bọn buôn người bắt trẻ con không ngừng hiện lên ở trong đầu, nàng khó khăn mở miệng: “Dừng…… Dừng tay!”
Nghe được lời nói của nàng thì “bọn buôn người” không những không sợ mà còn cười, hung hăng đẩy hai đứa nhỏ tới ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó chạy đến trước mặt nàng, nụ cười đầy nịnh nọt để lộ ra một hàm răng vàng nói:
“Béo nha, sao rồi? Ngươi không chết thì tốt quá”
Phụ nhân kia một bên kéo nàng, một bên lẩm bẩm lầm bầm.
“Ôi, thể trạng này của ngươi thật là tốt, chờ tới nhà Tiền địa chủ nhớ ăn ít thôi.
Ta đã nói với người ta là ngươi giỏi sinh dưỡng nên người ta mới đồng ý cho ngươi tới đó làm thiếp, ngươi đừng làm ta mất mặt đấy”
Lời nói của phụ nhân làm cho Lục Kiều Kiều nhíu mày, đây là có chuyện gì vậy?
Nàng cường đứng lên đẩy phụ nhân sang một bên, vừa định hỏi đây là nơi nào, béo nha là ai thì bỗng nhiên đầu kịch liệt đau xót, trong đầu hiện lên một số ký ức.
Lúc này nàng mới biết được là mình đã xuyên qua……
Nguyên chủ cũng tên là Lục Kiều Kiều giống nàng, nhưng bởi vì nặng 180 cân mà mọi người trong thôn đều không gọi tên của nàng mà gọi là béo nha.
Lục Kiều Kiều có chút không thể chấp nhận được cái tên này.
Trước khi nàng xuyên tới đây thì chính là một cô gái đẹp từ nhỏ tới lớn, từ hoa khôi trường cho đến đóa hoa bá vương chấn động giới y học chỉ mất chưa tới mười năm.
Nhưng không nghĩ tới trong lúc tất cả xuôi gió xuôi nước thì lại một sớm trở lại trước giải phóng, xuyên qua thành một cô thôn nữ ở Tây Châu quốc chưa từng xuất hiện trong lịch sử.
Nguyên chủ nhìn trúng Thẩm Diệu là con trai lưu lạc bên ngoài của viên ngoại trong thành, nghĩ rằng tới một ngày hắn sẽ trở về kế thừa gia nghiệp.
Vậy nên liền không quan tâm chuyện Thẩm Diệu là một người góa vợ mang theo ba đứa nhỏ, thiết kế bò lên trên giường của Thẩm Diệu, sau đó ép buộc Thẩm Diệu phải cưới nàng.
Sau khi thành hôn, vốn dĩ nguyên chủ muốn khuyến khích Thẩm Diệu vào thành đoạt gia sản, nhưng tiếc rằng Thẩm Diệu chẳng những hoàn toàn không có tâm tư đó mà lại cực kỳ lạnh nhạt với nàng.