Thẩm Diệu là con riêng của Thẩm viên ngoại, thân phận này mặc kệ đặt ở triều đại nào thì cũng rất xấu hổ, cho nên Thẩm Diệu là người không thích nói nhiều, ở trong trí nhớ của nguyên chủ thì hắn vẫn luôn lạnh lùng, ít khi nói cười.
Nhưng mà lại đối xử với ba đứa nhỏ rất tốt……
Nghĩ đến đây, Lục Kiều Kiều bỗng nhiên ngẩn ra, dường như nàng đã xem nhẹ một số chuyện rất quan trọng.
Thẩm Diệu có ba đứa nhỏ, nhưng mà trước mắt nàng chỉ nhìn thấy hai đứa, còn con thứ hai của Thẩm Diệu là Thẩm Úc lại chẳng biết đi đâu.
Nàng tìm kiếm ở trong trí nhớ thì không có ký ức đứa nhỏ kia rời đi, vậy thì chắc là không phải bị nguyên chủ bán.
Còn có Thẩm Diệu……
Lúc trước hắn nửa chết nửa sống bị nâng trở về, nguyên chủ ngại hắn đen đủi, không màng hắn bị thương nặng liền gọi người nhà mẹ đẻ tới ném hắn vào phòng chất củi.
Hiện giờ đã trôi qua nhiều ngày, người này có còn sống không?
Lục Kiều Kiều cạn lời, nàng chưa từng nhìn thấy người có lòng dạ tàn nhẫn như thế.
Trước khi nàng xuyên tới đây thì tốt xấu gì cũng là bác sĩ, nghĩ tới chuyện có một người bệnh nằm phòng chất củi bên cạnh, nàng thật sự rất khó khoanh tay đứng nhìn.
Trong lúc suy tư thì nàng cũng đứng dậy, muốn đi tới phòng chất củi nhìn xem Thẩm Diệu còn có thể cứu chữa không.
Nhưng mà khi tay nàng sắp chạm vào ván cửa phòng chất củi thì hai đứa nhỏ vốn dĩ giống như chim cút trốn ở trong góc, yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng nhanh chóng xông tới, cầm tay nhau che ở trước cửa phòng chất củi.
Lục Kiều Kiều thấy thế thì sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng nguyên chủ ngăn cản bọn nhỏ đút cơm và nước cho Thẩm Diệu.
Mỗi lần nhìn thấy bọn nhỏ chăm sóc cho Thẩm Diệu là nguyên chủ liền giống như người điên, đập vỡ đồ đạc và đánh người.
Còn thường đừng ở chân tường để xỉ nhục Thẩm Diệu phế vật vô dụng.
Lục Kiều Kiều biết là hai đứa nhỏ này tưởng rằng nàng lại muốn bắt nạt Thẩm Diệu.
Biết hai đứa nhỏ hiểu lầm, nàng liền muốn giải thích, nhưng mà nàng còn chưa mở miệng thì đã thấy bả vai của Thẩm Lan không tự giác rùng mình, ngay sau đó quỳ gối ở bên chân nàng, ôm chặt lấy đùi nàng nói:
“Nương, ta cầu ngươi, buông tha cha ta đi, nếu như ngươi tức giận thì cứ đánh ta, ta giỏi chịu đánh”
“Nương, tha, cha……” Thẩm Mạt mới ba tuổi nên lời nói cũng không rõ, nhưng cũng học theo bộ dáng của Thẩm Lan mà quỳ xuống.
Lục Kiều Kiều thấy vậy thì trái tim giống như bị kim đâm vậy.
Rõ ràng hai đứa nhỏ đều rất sợ hãi nàng, nhưng mà vẫn phải bảo vệ cha ốm đau trên giường.
Đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, sao nàng có thể ra tay đánh bọn họ được.
Nàng than nhẹ một tiếng, khom lưng muốn nâng hai đứa nhỏ dậy liền nghe được phía sau vang lên một tiếng quát non nớt.