Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn


Editor: Mộc An ChiNhưng hiện tại thấy vợ Lục Thừa thẳng thắn nói ra việc này, lại nghe Lục Hải Từ phụ họa, chẳng lẽ trước kia chỉ do thím suy nghĩ nhiều, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?Lại nhìn hai mẹ con bọn họ ở chung, Lục Hải Từ thật sự vui vẻ, ánh mắt vợ Lục Thừa nhìn cậu bé cũng rất dịu dàng.

Cho nên…… Thím thật sự suy nghĩ nhiều rồi.May mà thím kịp thời phát hiện chuyện này, nếu thật sự chờ Lục Thừa trở về, thím nói vài lời vẫn chưa trải qua tìm hiểu kĩ càng, hại vợ chồng người ta bất hoà sẽ không tốt.“Em nói rất đúng, con người có ba cái gấp, không tránh được bị bệnh, bị bệnh đương nhiên cần người chăm sóc.

Chị nhìn đứa nhỏ Hải Từ này từ khi còn nhỏ xíu, nếu so về ngoan ngoãn, nếu nó chỉ xếp thứ hai trong toàn bộ khu người nhà, sẽ không tìm được người thứ nhất.”Sau khi Vu Tú Dao tự mình não bổ, giọng điệu vốn khách sáo với Lâm Khinh Khinh, lập tức nhiều thêm ba phần chân thành, ba phần xin lỗi.Lâm Khinh Khinh dịu dàng cười: “Quả thực là một đứa bé ngoan ngoãn.”Lục Hải Từ nghe, khóe miệng cong lên như thế nào cũng không đè xuống được.


Cậu rất muốn hiện tại đi tìm Quý Dương ngay lập tức, nói cho Quý Dương biết, chẳng những mẹ sẽ khen thưởng cho cậu bé, còn nói bé là nam tử hán nhỏ, là đứa bé ngoan ngoãn.Vu Tú Dao vừa nghe mẹ con bọn họ nói chuyện, vừa mở hộp cơm nói: “Chị nghĩ hôm qua em đã sốt cao rồi, nếu hôm nay tỉnh lại thì chắc chắn không thể ăn đồ dầu mỡ, cho nên đã nấu canh gạo trắng cho em.”Thật sự là canh gạo trắng, hạt gạo được nấu chín đến mức nhìn không rõ.

Để ngừa Lâm Khinh Khinh hiểu lầm mình keo kiệt, thím lại giải thích, “Canh gạo trắng dễ tiêu hóa, còn tốt hơn cháo trắng nữa.”Lâm Khinh Khinh nói: “Vẫn là chị dâu suy xét cẩn thận, bây giờ miệng em hơi đắng, yết hầu cũng không thoải mái lắm, uống canh gạo trắng là thích hợp nhất.” Canh gạo trắng là thức ăn lỏng, quả thật dễ tiêu hóa hơn cháo trắng chỉ là nửa thức ăn lỏng.Nghe cô nói vậy, Vu Tú Dao lần nữa khẳng định, trước kia mình thật sự hiểu lầm cô.

Chẳng qua vợ Lục Thừa cũng đáng thương, gần đây vậy mà bị bệnh tận nửa tháng.So với canh gạo trắng của Lâm Khinh Khinh, bữa sáng của Lục Hải Từ ngoài cháo trắng, còn có thêm một cái bánh củ cải sợi.Khi Lâm Khinh Khinh ăn cơm, còn nói chuyện phiếm với Vu Tú Dao, hỏi thăm là phòng ở trong khu người nhà phòng và vài tình huống xung quanh, Vu Tú Dao vừa thấy cô hỏi, đương nhiên là biết gì nói hết, bất tri bất giác quan hệ giữa cả hai trở nên thân thiết hơn không ít.


Đặc biệt là một người bằng lòng nghe, một người bằng lòng nói; một giọng nói mềm mại, giọng nói nhiệt tình.Đến khi Vu Tú Dao khô cổ họng, cũng đã sắp đến giữa trưa.

Thím chặn lại nói: “Vợ Lục Thừa này, chị phải về nấu cơm trưa, giữa trưa sẽ đến đưa cơm cho em sau, chị thấy tinh thần em cũng khá tốt, giữa trưa đưa cháo cho em đi, không nấu canh lỏng nữa.”Vu Tú Dao vẫn khách sáo, phải biết rằng ngày thường đến nhà ăn, cũng không thể lấy được cháo thuần gạo, nhất định sẽ trộn với thực phẩm phụ khác.

Nhưng chăm sóc Lâm Khinh Khinh bị bệnh, thím lại nấu thuần gạo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận