Editor: Mộc An ChiKết quả nguyên chủ tức giận đuổi cậu bé qua một phòng khác, cô ta nói: “Năm nay con năm tuổi, đã trưởng thành rồi, phải học cách ngủ một mình.
”Lâm Khinh Khinh nghĩ nghĩ, tìm một lý do: “Nhưng mẹ sợ mẹ lại bị bệnh không có ai chăm sóc, cần Tiểu Hải Từ ngủ chung mẹ mới yên tâm được.
”Thân thể trẻ con yếu ớt, tiết trời tháng 5 không nóng lắm, đặc biệt là những nơi gần ven biển, nhưng đến buổi tối độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày sẽ hơi lớn, sao một đứa bé nhỏ như vậy có thể ngủ trên mặt đất?Chờ sau này làm thêm giường…… Lâm Khinh Khinh quyết định dọn đến phòng này, còn căn phòng mà nguyên chủ từng ngủ, giao lại cho Lục Hải Từ và ba cậu bé.
Nghe được mẹ cần mình, trong lòng Lục Hải Từ nổi lên từng đợt bọt sóng nhỏ, cậu bé vui ơi là vui, thiếu chút nữa đã nhảy từ trong miệng ra.
Miệng nhỏ cậu cong lên bày ra một nụ cười rạng rỡ: “Vậy con ngủ chung với mẹ nha, con chăm sóc cho mẹ.
”Thật sự quá tốt, rốt cuộc cậu bé cũng có thể ngủ cùng mẹ.
Nếu…… mẹ vẫn luôn bị bệnh thì tốt rồi, như vậy, cậu bé có thể vẫn luôn chăm sóc cho mẹ, vẫn luôn ngủ cùng mẹ.
Không được không được, bị bệnh rất khó chịu, còn không thể chơi đùa, cậu bé không cần mẹ vẫn luôn bị bệnh.
Vậy……Đột nhiên Lục Hải Từ có một ý tưởng, mẹ bị bệnh cần cậu bé chăm sóc, cậu có thể ngủ chung với mẹ.
Vậy nếu cậu bé bị bệnh, cần mẹ chăm sóc, có phải mẹ cũng ngủ chung với bé không?Lục Hải Từ vui vẻ đưa ra một quyết định, chờ mẹ hết bệnh, thì đến cậu bé bị bệnh là được rồi.
Cho dù không thể chơi đùa, không thể ăn món ngon, cậu bé cũng sẵn lòng bị bệnh, bởi như thế có thể ngù cùng mẹ.
Bởi vì…… Các bạn nhỏ đều ngủ cùng với mẹ.
“Cảm ơn Tiểu Hải Từ, vậy chúng ta đây dọn chăn qua kia đi.
”“Dạ.
” Lục Hải Từ lớn tiếng đáp ứng, cậu bé ra dáng ra hình đi thu dọn tấm chăn nằm dưới đất do mình trải.
Nhưng dù sao cậu bé chỉ mới năm tuổi, cho dù là chăn nhỏ cũng lớn hơn người cậu nhiều, sao một mình cậu bé có thể tự thu dọn? Cũng không biết khi dọn từ bên kia qua đây, một mình bé kéo chăn qua bằng cách nào.
Lâm Khinh Khinh giúp đỡ, ôm chăn nhỏ của Lục Hải Từ lên: “Đến đây nào.
”“Dạ.
” Lục Hải Từ đi theo cô, bé con nhảy nhót tung tăng, có thể thấy tâm trạng của cậu bé rất tốt.
Chẳng qua khi sang căn phòng kia, Lâm Khinh Khinh trợn tròn mắt, đây là phòng cho người ở à? Hay đây là ổ chó? Năm đó khi cô học đại học, cũng không biến phòng ngủ của mình trở nên lộn xộn như vậy đâu?Đồ vật trong phòng này đúng là nhiều hơn chút, có một cái giường to khoảng ba chiếc giường một mét, chẳng qua hai chiếc giường ghép lại với nhau, thành một cái giường lớn, chính là chỗ trước đó nguyên chủ ngủ.
Còn một chiếc giường khác dựa gần đó, phía trên để quần áo của nguyên chủ, Lục Thừa và Lục Hải Từ, còn có chiếc chăn thừa ra.
Từ trí nhớ của nguyên chủ biết được, bên này để chính là quần áo sạch sẽ, căn phòng này không có tủ quần áo, cho nên quần áo được đặt ở trên chiếc giường này.
Ngoài ba chiếc giường ra còn có một cái bàn, cái bàn là loại bàn làm việc kiểu cũ, cũng chính là cái bàn có phía dưới mỗi bên có một ngăn kéo và một ngăn tủ một cửa.
.