Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh


“Được, vậy ở riêng đi.

” Trưởng thôn dứt khoát giải quyết.

Lão ta đau lòng vỗ bả vai Trình Kì An, nhìn về hai người lão Trình, nói: “Kì An và hai đứa nhỏ mỗi đứa hai thửa ruộng, theo ta đi làm công chứng.

”“Không được! Bọn ta tổng cộng có chín thửa ruộng, bị cướp đi sáu thửa ruộng sao mà bọn ta sống được?” Lão nương Trình gia lớn tiếng phản bác, nét mặt không tình nguyện.

“Hừ!” Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Mấy năm qua đều là do đứa nhỏ Kì An nhẫn nhục chịu khó trồng trọt cày ruộng cho Trình gia, hai mẫu đất này hắn xứng đáng được nhận.

”“Về phần tôn tử, là huyết mạch Trình gia nhà ngươi, được chia hai mẫu đất cũng là làm theo lý thường tình.


Các ngươi không tự nuôi cháu, vậy chia đất cho bọn hắn, như thế mới chính đáng!”Vợ chồng Trình gia không cam lòng: “Nhưng mà…”Trưởng thôn: “Quyết định vậy đi!”Trong mắt Tống Vãn Khanh lóe sáng, nhịn không nổi mà khen trưởng thôn.

Thấy thái độ trưởng thôn kiên định, Diệp Thiến căm ghét đến mức nghiến răng, không ngờ rằng chẳng những không trừ bỏ được Tống Vãn Khanh, mà ngược lại bị nàng gán tội, thực sự rất đáng ghét.

Sau đó, trưởng thôn đi thăm Trình Kì An, thấy bộ y phục trên người hắn dính rất nhiều máu bị dọa sợ, lại tàn nhẫn chửi rủa Trình gia thêm một chút, lại chia thêm cho hắn một thửa ruộng, lão Trình gia giận không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Dù sao làm tổn thương tôn tử là tội ác không hề nhẹ!Sau việc đó, Đại Bảo dường như đã thay đổi với Tống Vãn Khanh, mặc dù vẫn không thân thiết, nhưng thỉnh thoảng sẽ rụt tè mà gọi nàng là mẫu thân, nhưng vẫn khiến Tống Vãn Khanh rất vui vẻ.

Chân trời rộng lớn, ngân hà xa xôi.

Thiếu niên nằm trên giường gỗ cũ nát trong phòng, lông mi đen khẽ run,chậm rãi mở to hai mắt.


Hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu, chợt giơ tay lên, muốn chạm vào mặt trăng, trong con ngươi đen láy phiếm sáng.

“Kì An, ngươi tỉnh rồi sao?” Ngoài cửa xuất hiện bóng hình, đứng ngược chiều ánh sáng, vầng trăng êm dịu chiếu lên người nàng, giọng nàng ấm áp mềm dịu, như làn nước trong veo lướt qua rêu xanh, khiến Trình Kì An dao động mềm lòng.

“Tống, Vãn, Khanh?” Hắn thấp giọng khẽ lẩm bẩm, trong ánh mắt hiện vẻ nghi hoặc.

“Ngươi làm sao thế?” Thấy ánh mắt Trình Kì An khác thường, Tống Vãn Khanh nhanh bước đến kiểm tra cho hắn.

Sàn nhà dưới chân ẩm ướt, nàng bất ngờ không kịp tránh mà ngã xuống người Trình Kì An.

“Bụp!”Trình Kì An bị nàng đè lên, gáy bị va chạm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận