Diệp Phạm suy tư, nếu như cô diễn thích khách, nên làm như thế nào đây?
Nếu như cô muốn để mọi người có ấn tượng khắc sâu, nhất định phải diễn khác biệt so với Lưu Trí Nghiên, mà hình tượng nhân vật không phải là cố định một màu duy nhất.
Diệp Phạm sau khi tự hỏi, liền xác định phương hướng.
Diệp Phạm cùng Lưu Trí Nghiên trao đổi nhân vật, lại bắt đầu diễn lại từ đầu.
Diệp Phạm ra sân, cô chưa hề nói lời thoại, mà giơ tay lên, ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng khoanh lên trên cánh tay của cô.
Làn da của cô tuyết trắng, đầu ngón tay tinh tế, cổ hơi hơi ngước lên, khóe môi mang theo ý cười lười biếng.
Diệp Phạm rõ ràng còn chưa nói chuyện, lại làm cho mọi người trong studio đều ý thức được chút gì đó, rằng Diệp Phạm diễn vai thích khách cùng Lưu Trí Nghiên diễn là khác biệt.
Lười biếng, tùy ý, tựa hồ như bất luận kẻ nào cũng không thể ảnh hưởng tới cô.
Diệp Phạm mới ra trận đã khác biệt như thế, như vậy về sau cô ấy lại sẽ làm sao mà diễn đây? Lư Triệu Thâm chờ mong biểu hiện của Diệp Phạm, không nói gì.
Sau đó Diệp Phạm vẫn không mở miệng, ánh mắt của cô lướt qua Lưu Trí Nghiên, con ngươi nhìn cô ấy từ trên xuống dưới.
Cuối cùng, ánh mắt Diệp Phạm lại một lần nữa nhìn đến trên mặt Lưu Trí Nghiên, nhìn chăm chú lên con mắt của cô ấy.
Hiện tại, Diệp Phạm mới mở miệng nói câu thoại đầu tiên.
Diệp Phạm nhẹ a một tiếng, giọng điệu tản mạn: "Người của Lục Phiến Môn lại tới tìm ta."
Diệp Phạm không lựa chọn nói luôn câu thoại đầu tiên liền để bắt đầu, mà dùng thần thái cùng động tác đến diễn.
Sau khi liên tiếp biểu lộ cảm xúc, Diệp Phạm mới nói lời thoại.
Động tác Diệp Phạm dò xét Lưu Trí Nghiên, bị Lư Triệu Thâm nhìn thấy được, ông không nghĩ tới Diệp Phạm có thể diễn đến như vậy, nổi bật dẫn tới thành công, không chút nào bị đột ngột.
Lưu Trí Nghiên mới vừa rồi bị Lư Triệu Thâm phê bình, lần này cô ấy biểu diễn liền muốn thay đổi phương pháp đi một chút.
Ví dụ giống như Diệp Phạm, diễn một bộ khoái trầm mặc băng lãnh.
Đáng tiếc, Diệp Phạm trước đó diễn bộ khoái là ẩn nhẫn, Lưu Trí Nghiên không diễn được như Diệp Phạm, cô ấy làm như vậy, trong mắt người khác lại cực kỳ bình thường.
Diệp Phạm hướng Lưu Trí Nghiên đi tới, bước chân của cô không vội cũng không chậm.
Môi đỏ của Diệp Phạm nhẹ cong, khóe môi tinh xảo cong lên, thần sắc cười như không cười.
"Hôm nay tâm tình của ta rất tốt, vậy nên bồi các ngươi chơi đùa." Hời hợt một câu, rõ ràng là lời thoại giống nhau, từ trong miệng Diệp Phạm cùng Lưu Trí Nghiên nói ra, lại là cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nhất là nửa câu sau, tốc độ nói của Diệp Phạm tận lực chậm lại mấy phần, chậm chạp mà rõ ràng nói ra mấy chữ kia, lọt vào trong tai của mỗi người.
Giọng điệu có chút cao lên, lộ ra một tia lãnh ý, lại ẩn lấy mấy phần không kiên nhẫn.
Nữ thích khách lãnh diễm này, hình tượng tươi sáng đến cực điểm, lập tức được tất cả mọi người nhớ kỹ.
Diệp Phạm diễn là thích khách, cô hẳn là phải e ngại bộ khoái, dưới sự diễn dịch của Diệp Phạm, vai diễn bộ khoái của Lưu Trí Nghiên, lại giống như thành con mồi của Diệp Phạm.
Lưu Trí Nghiên cũng phát hiện ra, cách diễn của Diệp Phạm cùng cô không giống, Diệp Phạm diễn xuất có dấu ấn hơn, so sánh ra thì màn biểu diễn của cô lại tương đối nhàm chán.
Lưu Trí Nghiên cắn răng, nếu còn tiếp tục như vậy, cô làm sao có cơ hội lấy được vai này nữa? Cô quyết định ứng biến cầm kiếm lên, ngừng động tác của Diệp Phạm lại.
Diệp Phạm đang biểu diễn cũng có chút phát giác, biểu diễn của Lưu Trí Nghiên giống như có chút bắt chước mình, cô liền đoán được, kế tiếp Lưu Trí Nghiên cũng rất có thể sẽ học được từ mình mấy động tác trước đó, cầm kiếm chỉ về hướng mình.
Diệp Phạm làm sao lại cho cô ấy có cơ hội này.
Diệp Phạm cũng quyết định chế trụ Lưu Trí Nghiên, lấy phương thức mà tất cả mọi người không tưởng tượng được.
Hồi Diệp Phạm tham gia « Kế hoạch Cự Tinh », có một khoảng thời gian cô ở Hollywood tham gia thử vai, ở nơi đó chỉ đạo động tác có dạy cho cô một chút động tác.
Cảnh có động tác võ là thứ Diệp Phạm không am hiểu, cũng chính vì vậy, sau lần luyện tập kia, Diệp Phạm cố ý nhớ lại một lần nữa mấy yếu điểm kia, ghi tạc vào trong đầu.
Cô liền học để áp dụng vào diễn xuất, nếu như có một ngày cần cảnh võ, mấy cái động tác này nói không chừng liền có thể phát huy được tác dụng.
Mà giờ khắc này cảnh quay này, chính là một cơ hội rất tốt.
Lúc tay Lưu Trí Nghiên nắm chặt kiếm, dự định chỉ hướng Diệp Phạm, một giây sau, Diệp Phạm nghiêng thân hướng về phía trước, cô đột nhiên nhấc khuỷu tay lên, thẳng tắp nhắm tới hướng thanh kiếm của Lưu Trí Nghiên.
Diệp Phạm dùng kỹ thuật đánh võ, lực đạo mặc dù rất nhẹ, lại chuẩn xác không sai lầm đánh trúng thanh kiếm kia.
Lưu Trí Nghiên mở to hai mắt, cô không ngờ tới Diệp Phạm sẽ làm như vậy.
Sau khi khiếp sợ, cô nhẹ buông tay, kiếm từ trong tay cô trượt xuống, rơi trên mặt đất.
Tiếng leng keng vang lên, mang ý nghĩa cảnh thử vai này kết thúc.
Diệp Phạm cùng Lưu Trí Nghiên hai người ai diễn xuất càng tốt hơn, cũng đã phân cao thấp.
Lư Triệu Thâm nhìn Diệp Phạm, đáy mắt khó có được lộ ra một tia khen ngợi: "Diệp Phạm, cô biểu diễn một nhân vật thích khách hoàn toàn khác biệt."
"Vô cùng tốt." Rất ngắn một câu, lại là duy nhất một câu tán thưởng của Lư Triệu Thâm ngày hôm nay.
Mà Lư Triệu Thâm yêu cầu nghiêm ngặt, câu nói này phân lượng rất nặng, không cần nói cũng biết.
Diệp Phạm lúc đầu có chút khẩn trương, hiện tại thở phào nhẹ nhõm.
Lư Triệu Thâm lại nhìn về phía Lưu Trí Nghiên, nhíu nhíu mày: "Tôi không cần nhiều lời, cô hẳn là cũng đã rõ ràng mình diễn nơi nào có vấn đề đi."
Lưu Trí Nghiên không sáng tạo được cái mới, thời điểm nỗ lực đoạt kính, còn bị Diệp Phạm chế trụ.
Lưu Trí Nghiên hít sâu một hơi, không nói gì.
Lúc Diệp Phạm biểu diễn, Vương Thanh Nghê cũng ở bên cạnh xem, cô là diễn viên Hollywood, cô một mực biết, bằng vào bản lãnh của mình, cô nhất định sẽ lấy được vai chính trong « Nguy cơ tứ phía ».
Nhưng là, biểu hiện của Diệp Phạm vẫn làm cho cô hơi kinh ngạc.
Vương Thanh Nghê biết, Diệp Phạm xuất đạo không bao lâu, càng là người có danh khí thấp nhất ở đây, biểu hiện hôm nay lại hoàn toàn không giống một diễn viên lý lịch cạn.
Vương Thanh Nghê híp híp mắt, xem ra Diệp Phạm là một đối thủ rất mạnh mẽ.
Diệp Phạm và Lưu Trí Nghiên biểu diễn xong, sau đó là Vương Thanh Nghê cùng Cổ Mạch biểu diễn, không hề nghi ngờ, Vương Thanh Nghê biểu hiện mười phần ưu tú.
Vương Thanh Nghê từng chiếm được sự công nhận của Hollywood, cô ấy biểu hiện tốt, là trong dự liệu của tất cả mọi người.
Bốn người đều biểu diễn tốt, Lư Triệu Thâm mở miệng: "Được rồi, các cô trở về đợi thông báo đi."
Trong lòng Lư Triệu Thâm kỳ thật đã chọn được một người, nhưng là ông còn muốn cùng đạo diễn tổ thương lượng một chút.
...
Đô Đô đã ba tuổi, đã đến độ tuổi đi nhà trẻ.
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đoạn thời gian trước từng thảo luận qua, có phải là nên đưa Đô Đô đi học.
Đô Đô hiện tại chỉ cùng người nhà chung đụng, bé cũng không có quá nhiều bạn bè, Diệp Phạm muốn để Đô Đô trở nên sáng sủa hơn một chút, dung nhập vào với các bạn nhỏ cùng tuổi, kết giao thêm càng nhiều bạn bè.
Lúc Diệp Phạm đến phòng Đô Đô, Đô Đô đang ngồi dưới đất xếp gỗ, tay nhỏ mập mạp của bé nắm thanh gỗ, đem từng cái từng cái xếp chồng chất lên nhau.
Biểu hiện trên mặt Đô Đô nhỏ rất nghiêm túc, Diệp Phạm sợ quấy rầy đến Đô Đô, thế là bước nhẹ bước chân.
Dù cho động tác của Diệp Phạm cẩn thận hơn, Đô Đô vẫn phát hiện ra Diệp Phạm tới, Đô Đô bỗng nhiên quay đầu, cánh tay của bé lập tức đụng phải những thanh gỗ đã xếp lên cao vừa rồi.
Một giây sau, những thanh gỗ đã xếp sắp thành hình toàn bộ đều rơi xuống, biến thành bộ dáng của ban đầu, rơi ra đầy đất.
Đô Đô lúc đầu nhìn thấy Diệp Phạm tới, miệng nhỏ đã toét ra, bé đang chuẩn bị đứng lên, chạy đến trước mặt Diệp Phạm, nhưng sau lưng thanh gỗ ầm vang sụp đổ, đột nhiên xuất hiện tiếng vang làm cho động tác của Đô Đô dừng một chút.
Thân thể nhỏ của Đô Đô cứng lại, quay người lại, bé nhìn thấy mấy thanh gỗ rơi trên đất, biểu lộ có chút kinh ngạc.
Diệp Phạm lập tức tiến lên, cô muốn đem Đô Đô ôm tới đối diện với cô.
Diệp Phạm cho là Đô Đô sẽ khóc nhè, đang chuẩn bị dỗ Đô Đô.
Không nghĩ tới, Đô Đô nhào tới trong ngực Diệp Phạm, tay của bé ôm lấy cổ Diệp Phạm, ngọt ngào kêu một tiếng: "Mẹ."
Sự tình vừa rồi giống như một chút cũng không có ảnh hưởng đến Đô Đô.
Lúc này đổi sang thành Diệp Phạm giật mình, cô ôm thân thể nhỏ mềm nhũn của Đô Đô, kỳ quái hỏi: "Đô Đô, không có chuyện gì sao?"
Đô Đô ngửa cái đầu nhìn xem Diệp Phạm, bé chớp chớp mắt: "Đô Đô không có việc gì a."
Diệp Phạm chỉ chỉ mấy thanh gỗ trên đất: "Đô Đô thật vất vả mới dựng được, Đô Đô không đau lòng sao?" Đô Đô rất nhanh liền lắc đầu: "Thanh gỗ đổ rồi còn có thể dựng lại."
Diệp Phạm cảm thấy tâm trạng của Đô Đô cũng không tệ, là chính cô cẩn thận quá mức.
Diệp Phạm bắt đầu cùng Đô Đô nói việc đến nhà trẻ, Đô Đô ngoan và đáng yêu như vậy, hầu như tất cả mọi người nhìn thấy Đô Đô đều sẽ thích bé.
Nếu là Đô Đô đi nhà trẻ, các bạn nhỏ khác nhất định sẽ cùng bé chung đụng rất tốt.
"Mẹ muốn thương lượng với Đô Đô một việc." Diệp Phạm đem Đô Đô ôm sát lại, ấm giọng thì thầm cùng Đô Đô nói.
Đô Đô nhìn xem Diệp Phạm, vẻ mặt thành thật lắng nghe.
"Qua một thời gian ngắn nữa, mẹ đưa Đô Đô đi nhà trẻ có được hay không?"
Đô Đô giật mình, không lập tức mở miệng.
Diệp Phạm cho là Đô Đô không biết nhà trẻ là địa phương nào, cô kiên nhẫn giải thích cho Đô Đô.
"Trong nhà trẻ có rất nhiều bạn bằng tuổi với Đô Đô, các bạn có thể cùng Đô Đô chơi đùa, Đô Đô có thể kết giao thêm càng nhiều bạn bè.
Ba cùng mẹ sẽ đưa Đô Đô đi nhà trẻ, Đô Đô có thể ở nơi đó chơi cả ngày, có rất nhiều đồ vật mà Đô Đô chưa từng nhìn thấy.
Nơi đó còn có cô giáo, cùng Đô Đô chơi đùa, Đô Đô cũng có thể học được đủ loại đồ vật..."
Diệp Phạm nói rõ mỗi chữ mỗi câu, cùng Đô Đô nói tình huống cụ thể tại nhà trẻ.
Không nghĩ tới, Diệp Phạm vừa nói như vậy, phản ứng của Đô Đô càng không thích hợp.
Diệp Phạm hơi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Đô Đô: "Đô Đô, sao vậy?."
Một giây sau, Đô Đô vẫn đang tốt lại đột nhiên khóc lên, trong mắt to trong trẻo tràn đầy ủy khuất, Đô Đô thút tha thút thít làm cho Diệp Phạm lập tức khẩn trương.
"Đô Đô, sao vậy? Nói cho mẹ biết được không?" Diệp Phạm còn tưởng rằng Đô Đô đi nhà trẻ chuyện này đã là chuyện thuận theo tự nhiên rồi, không nghĩ tới còn xuất hiện ngoài ý muốn.
Tính tình của Đô Đô rất hoạt bát, Diệp Phạm cho rằng Đô Đô sẽ rất thích học.
Thân thể của Đô Đô co lại, nước mắt lạch cạch chảy xuống, lông mi dài của bé ướt sũng.
Đô Đô ủy khuất nhìn về phía Diệp Phạm: "Mẹ, mẹ cùng ba không cùng Đô Đô chơi nữa sao? Đô Đô không muốn đi học, muốn cùng ba mẹ ở một chỗ."
Diệp Phạm lập tức bất đắc dĩ cười, không nghĩ tới cô vừa rồi giải thích như vậy lại làm cho Đô Đô cho rằng cô cùng Hạ Hàn muốn đem bé cho đi.
Diệp Phạm nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Đô Đô: "Bảo bối ngốc nghếch của mẹ, mẹ làm sao có thể không muốn con a."
Đô Đô hiểu lầm ý của Diệp Phạm, bé rất ủy khuất ôm chặt Diệp Phạm, không muốn buông tay.
Bé còn chưa bắt đầu đi nhà trẻ, liền đã đối với việc học sinh ra bóng ma.
Trong mắt Đô Đô trong mắt, Đô Đô đi học có nghĩa là ba mẹ không muốn Đô Đô.
Diệp Phạm không biết làm như thế nào cùng Đô Đô giải thích, cô dứt khoát ôm Đô Đô ra cửa, nếu Đô Đô đã hiểu nhầm việc đi học thành như thế, cô liền mang Đô Đô đi nhà trẻ nhìn một chút.
Diệp Phạm đem nước mắt của Đô Đô lau khô, lái xe đi một nhà trẻ ở phụ cận.
Diệp Phạm cùng Đô Đô ngồi ở trong xe, không xuống xe.
Diệp Phạm ngồi ở ghế lái, Đô Đô thì ngồi ở chỗ dành riêng cho bé.
Xe của Diệp Phạm dừng ở đối diện nhà trẻ, dễ dàng đem trường học nhìn rõ ràng.
"Đô Đô nhìn xem, nơi này chính là nhà trẻ." Diệp Phạm chỉ ra ngoài cửa sổ, cùng Đô Đô nhẹ giọng nói.
Đô Đô nguyên bản hờn dỗi không muốn xem, nhưng vẫn không khống chế nổi sự hiếu kì, xoay đầu, nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Thời gian Diệp Phạm đến đúng lúc, lúc này cửa nhà trẻ có không ít bậc cha mẹ cùng con cái của mình, bọn họ từng người đang nắm tay con nhà mình, đưa đứa bé đi học.
May mắn ngày hôm nay các bạn nhỏ đều rất ngoan, không có bởi vì không muốn đi học mà cùng các bậc phụ huynh cáu kỉnh, rất nhiều những bạn nhỏ cùng cha mẹ vẫy tay tạm biệt, vô cùng cao hứng khi thấy các bạn cùng lớp của mình.
Bằng không thì, Đô Đô nhìn thấy bạn nhỏ nào cự tuyệt đi học, có thể sẽ có tâm lý kháng cự càng mạnh.
Diệp Phạm không có lập tức bắt Đô Đô phải quyết định, mà là từng chút từng chút cùng Đô Đô kể chuyện ở trường học: "Mẹ cùng ba sẽ đưa Đô Đô đi học, giống như những bạn nhỏ này.
Nếu như Đô Đô muốn cùng các bạn mới chơi đùa, có thể ở đây lâu một chút, nếu như Đô Đô muốn về nhà, mẹ sẽ đón Đô Đô về nhà."
Diệp Phạm vô cùng có kiên nhẫn cùng Đô Đô giải thích, bé sẽ không bị ném đến nơi đây, bé muốn về nhà liền về nhà, nơi này chỉ là nơi để bé kết giao với nhiều bạn mới.
Đô Đô nhìn xem cảnh bên ngoài, vô thức đem tay nhỏ đặt lên bên trên cửa sổ, bé nhìn chằm chằm, con mắt chuyển đều không đi chuyển.
Bây giờ nhìn thấy như vậy, ấn tượng của Đô Đô đối với nhà trẻ giống như đã chậm rãi thay đổi.
"Tất cả đều do Đô Đô quyết định, Đô Đô muốn đi, liền nói cho mẹ biết, Đô Đô nếu không muốn đi, cũng không sao."
Nghe được thanh âm của Diệp Phạm, Đô Đô quay đầu nhìn về phía Diệp Phạm.
Một giây sau, Đô Đô gật gật cái đầu nhỏ của bé, nét mặt của bé chững chạc đàng hoàng, bé mở miệng nói: "Vậy thì được ạ, chờ Đô Đô nghĩ kỹ lại tìm mẹ nói."
Đô Đô đã không còn mâu thuẫn như lúc đầu nữa, mà là bắt đầu tiếp nhận chuyện đi học này.
Diệp Phạm cười cười, đồng ý, cô nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, nhắc nhở Đô Đô: "Mẹ một chút nữa có việc, hiện tại phải về nhà rồi, Đô Đô có muốn lại nhìn nhà trẻ một chút hay không, cùng nó nói một tiếng tạm biệt."
Đô Đô lưu luyến không rời cùng nhà trẻ vẫy vẫy tay.
Diệp Phạm khởi động xe, xe hướng về nhà lái đi.
Diệp Phạm ngẩng đầu, nhìn về phía kính chiếu hậu, thân thể của Đô Đô lắc lắc, đầu cũng lắc lắc, một mực nhìn phương hướng phía nhà trẻ.
Rõ ràng xe đã lái ra xa một khoảng rồi, nhà trẻ cũng thấy không rõ nữa, nhưng Đô Đô vẫn quay đầu nhìn xem.
Hành động của Diệp Phạm có hiệu quả, Đô Đô nhìn qua rất là chờ mong.
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn tìm cho Đô Đô một nhà trẻ tư nhân, Tôn hiệu trưởng của nhà trẻ này là chỗ quen biết nhiều năm của Hạ gia.
Hạ lão thái thái nghe nói Diệp Phạm có ý muốn đưa Đô Đô đi học, lập tức đề nghị người này.
Hạ lão thái thái nói Tôn hiệu trưởng là bạn của bà, chỉ cần bà cùng Tôn hiệu trưởng nói một tiếng, bọn họ liền sẽ đem việc về Đô Đô giấu đi, Tôn hiệu trưởng rất đáng tin cậy.
Nếu Đô Đô muốn đi nhà trẻ, Hạ gia sẽ an bài tốt tất cả.
Nửa tháng này, Hạ Hàn đều không có ở trong nước, anh một mực làm việc tại nước ngoài.
Một bộ phim võ thuật Hollywood lớn mời Hạ Hàn đặc biệt diễn một vai, phần diễn tổng cộng phải quay hai tuần lễ.
Sau khi quay phim xong, Hạ Hàn còn phải đi tham gia lễ ra mắt lần đầu của phim cảnh sát bắt cướp mà anh là diễn viên chính tại nước Mỹ.
Sau khi làm liên tục không nghỉ suốt nhiều ngày như vậy, Hạ Hàn mới bay về nước.
Hạ Hàn vừa xuống máy bay, không có nghỉ ngơi, lập tức chạy về trong nhà.
Anh đã rất lâu không gặp mặt Diệp Phạm và Đô Đô, chỉ có thể nói chuyện thông qua video.
Mà Hạ Hàn ở nước ngoài, bởi vì lệch múi giờ, công việc lại bận bịu, thời gian gọi video cùng hai mẹ con họ căn bản cũng không có bao nhiêu.
Hạ Hàn về đến nhà, không nhìn thấy Đô Đô cùng Diệp Phạm.
Lịch trình của anh không xác định, bọn họ không biết anh lúc nào trở về.
Diệp Phạm thì đi làm việc, Đô Đô nhất định là được đưa đến Hạ trạch.
Hạ Hàn gọi cho Diệp Phạm một cuộc điện thoại, không người nghe.
Một lát sau, cô nhắn trở về một tin nhắn ngắn, nói mình đang trên đường về nhà.
Diệp Phạm vừa quay xong quảng cáo, hiện tại chưa nhận thêm bất luận một bộ phim nào, đang chờ đợi kết quả thử vai trước đó.
Đô Đô bây giờ đang ngủ ở Hạ gia, đợi đến sau khi bé tỉnh lại, Hạ lão thái thái sẽ đích thân đưa bé về nhà.
Lúc Diệp Phạm về đến nhà, trông thấy Hạ Hàn ngồi ở chỗ đó đợi cô.
Vừa nghe đến tiếng vang, Hạ Hàn liền lập tức ngẩng đầu nhìn sang.
Trên mặt của anh dù mang theo ủ rũ, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo lạ thường.
Hạ Hàn đã đợi rất lâu, anh bước nhanh tới, ôm Diệp Phạm vào trong ngực.
Nhiều ngày nhớ nhung, bất luận nói cái gì cũng đều không thể truyền tải được, chỉ có thể thông qua một cái ôm.
Hạ Hàn nắm chặt hai tay, có thể mãnh liệt cảm giác được thân thể ấm áp của Diệp Phạm, ở trong ngực của anh, chân thực như thế.
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ Hàn buông tay ra, kéo Diệp Phạm ngồi xuống.
Đô Đô còn chưa về, Diệp Phạm có mấy lời muốn nói cùng Hạ Hàn.
Khoảng thời gian này, cô một mực đang lo lắng về chuyện này.
Diệp Phạm mở miệng: "Em đã đem chuyện đi nhà trẻ nói với Đô Đô." Cô đem biểu hiện lúc ấy của Đô Đô nói cho Hạ Hàn.
Hạ Hàn nhẹ gật đầu, không lên tiếng.
Phản ứng của Đô Đô đều trong dự liệu của bọn họ, tuy nhiên, hai người sẽ từ từ nói cho bé hiểu.
Diệp Phạm chần chừ, mắt cô rũ xuống: "Có chuyện, em muốn thương lượng với anh một chút."
Hạ Hàn không nói chuyện, chăm chú nhìn Diệp Phạm.
Anh rất có kiên nhẫn, từ thần sắc của Diệp Phạm có thể nhìn ra, cô hình như đã suy nghĩ thật lâu.
Một lát sau, thanh âm thanh lãnh của Diệp Phạm vang lên: "Chúng ta chỉ cần Đô Đô một đứa bé thôi, được không?"
Ý nghĩ của Diệp Phạm rất đơn giản.
Bởi vì lúc còn rất nhỏ thiếu tình yêu thương, Đô Đô so với những đứa trẻ bình thường càng ỷ lại vào bọn họ hơn.
Diệp Phạm muốn để Đô Đô có một phần tình thương hoàn chỉnh của mẹ.
Không có bất luận một ai cùng Đô Đô tranh nữa, bé vĩnh viễn là tồn tại trọng yếu nhất.
Diệp Phạm chưa từng đề cập chuyện này với Hạ Hàn, cô có chút khẩn trương.
Không nghĩ tới, Hạ Hàn đột nhiên cong cong môi, cười một tiếng: "Kỳ thực..."
Diệp Phạm không có lên tiếng, cô nắm tay thật chặt.
Ánh mắt của Hạ Hàn bay xa, giống như đang chìm vào hồi ức: "Thời điểm trước đó khi nhìn thấy Đô Đô, anh đã nghĩ, nếu như bé con có thể trở thành con của anh liền tốt."
Anh dừng một chút, lại cười: "Về sau khi biết được chân tướng, anh rất vui mừng." Ý nghĩ của hai người bọn họ không hẹn mà gặp.
Trừ Đô Đô ra, Hạ Hàn cũng không muốn đem tình yêu thương của bọn họ phân cho bất kỳ một đứa bé nào khác.
Trong lòng Hạ Hàn chỉ cần chứa đựng Diệp Phạm cùng Đô Đô là đủ rồi.
Diệp Phạm thở dài một hơi, khóe môi cô cong lên một nụ cười.
Hạ Hàn quay đầu nhìn về phía Diệp Phạm: "Đô Đô là quà tặng mà ông trời ban cho chúng ta." Là Đô Đô làm cho bọn họ gặp nhau, để bọn họ ở cái thế giới này trùng phùng.
Bé giống như lễ vật quý báu nhất trong sinh mệnh của bọn họ, lại dùng tình yêu vô hạn đi ôm bọn họ.
Yêu là hỗ trợ lẫn nhau.
Đô Đô toàn tâm toàn ý ỷ lại bọn họ, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm cũng phải cho Đô Đô một tình yêu độc nhất vô nhị.
Dưới sự bảo vệ của bọn họ, có một ngày Đô Đô sẽ trưởng thành một cây đại thụ che trời.
Nhưng vô luận thế nào Đô Đô dù là cây nhỏ của hiện tại, hay là đại thụ của sau này, cha mẹ mãi mãi cũng sẽ chở che cho bé.
~~~
.