Hiện tại đứng trước mặt ban giám khảo chính là Thường Tố.
"Tôi là Thường Tố."
Thường Tố thần sắc trầm ổn, cô đã hoạt động trong ngành điện ảnh nhiều năm, tình huống gì cũng đều gặp qua.
Lần tranh tài này là cô chủ động đề nghị.
Người đại diện muốn ngăn Thường Tố, không cho cô tham gia trận đấu.
Cô rõ ràng đã là một đại hoa đán, cùng những thí sinh không có tên tuổi so đấu, có chút mất mặt.
Nhưng Thường Tố thật sự rất muốn diễn Hồ Mạn Quân nhân vật này, cô kiên trì muốn tham gia, không ai có thể ngăn cản quyết định của cô.
Tề Thuật cũng giống như những vị giám khảo khác, bọn họ dùng tâm tình bình tĩnh đối đãi, coi Thường Tố thành một thí sinh bình thường.
Thường Tố danh khí lớn, cho dù cô ấy đã từng đạt qua ngôi vị Ảnh hậu, tranh tài nhất định phải bảo trì công bằng.
Tề Thuật mỉm cười: "Thường Tố, chúng ta tới nhìn một chút ảnh của cô."
Trên màn hình xuất hiện một tấm hình.
Thường Tố đứng ở nơi đó, cô ấy giương mắt, ánh mắt hơi rũ xuống, giống như đang rơi vào nơi xa xăm.
Trong ánh mắt tràn đầy cô đơn, niềm thương nhớ, kiên cường...
Đủ loại cảm xúc, rất phức tạp.
Cô tựa hồ chính là hoá thân của đại hoàng hậu kia.
Trong phòng đánh giá lập tức yên tĩnh một lát.
Tô Tịch mở miệng trước: "Quá hoàn mỹ." Anh ta không biết phải biểu đạt gì.
Tề Thuật nói: "Cảm xúc rất phong phú, nếu như tôi là một người xem, tuyệt đối sẽ đi xem bộ phim này."
Ngay cả người bắt bẻ nhất là Hùng Lan giờ phút này cũng không nói gì thêm: "Đã xem hơn nửa số tấm ảnh ở đây, trước mắt đây là một tấm ảnh mà tôi thích nhất."
Khác với rất nhiều diễn viên có thiên phú diễn xuất, Thường Tố ngay từ đầu kỹ năng diễn không được mọi người xem trọng.
Thiên phú của cô không cao, lúc xuất đạo không có thu hút quá nhiều sự chú ý.
Từ kỹ năng diễn bình thường tới khi nhận được tán thành, Thường Tố trải qua rất nhiều cố gắng.
Là một diễn viên theo kiểu nỗ lực điển hình, mỗi một bước đường đi của cô đều rất yên tâm vũng chãi.
Bức ảnh Thường Tố thể hiện vai đại hoàng hậu này, là tấm ảnh có điểm số cao nhất từ ban giám khảo.
Trong phòng chờ.
Tất cả mọi người ngồi ở trước màn hình, nhìn chằm chằm động tĩnh tại phòng đánh giá.
Thường Tố đã cầm qua danh hiệu Ảnh hậu, thực lực của vọn họ là hoàn toàn không thể so được.
Lúc « Kế hoạch Cự Tinh » công bố danh sách những người tham gia, bọn họ đều biết, Thường Tố là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi quán quân.
Không có người thứ hai.
Hiện tại, từ sự lợi hại của Thường Tố ngay vòng này liền đã có thể nhìn ra đầu mối.
"Hạng nhất của vòng này khẳng định là Thường Tố đi."
"Nhìn xem biểu lộ của ban giám khảo liền biết rồi, bọn họ rất hài lòng, cho điểm số thật cao."
"Thường Tố là nữ thần của ta a, cô ấy không đứng thứ nhất thì ai đứng?"
Nhân viên công tác đẩy cửa vào: "Diệp Phạm, đến lượt cô."
Diệp Phạm đứng dậy, đi theo nhân viên công tác, ra phía ngoài.
Ở trên đường tới phòng đánh giá, Diệp Phạm gặp Thường Tố.
Hai người bọn họ vừa đối mặt, nhìn nhau cười một tiếng, giống như chỉ là hai đối thủ tôn trọng lẫn nhau.
Đối với người chân chính có thực lực, Diệp Phạm hết sức kính trọng.
Diệp Phạm biết Thường Tố từ khi xuất đạo đến nay rất cố gắng, cho nên, cô ấy mới có năng lực mạnh như vậy.
Cho dù bị bại bởi Thường Tố, Diệp Phạm cũng cảm thấy tâm phục khẩu phục.
Diệp Phạm đi vào phòng đánh giá, tự giới thiệu với ban giám khảo.
Nét mặt của cô rất bình tĩnh, hoàn toàn không có bởi vì Thường Tố trước đó đạt điểm cao mà trong lòng hoảng loạn.
Tề Thuật nhìn về phía Diệp Phạm: "Cô là người cuối cùng.
Chúng ta tới nhìn một chút ảnh của cô xem chụp thế nào."
Màn hình sáng lên, một tấm ảnh của Diệp Phạm xuất hiện.
Cô mặc bộ đồ hóa trang bị tất cả mọi người bỏ lại, một thân trang phục thích khách không có gì ngoài màu đen, tất cả mọi người đều cảm thấy thật khó mà khống chế.
Nhưng, bộ y phục này ở trên thân Diệp Phạm, lại có vẻ phá lệ chói mắt.
Trong tấm ảnh, Diệp Phạm che nửa mặt, lộ ra một đôi mắt trong trẻo lạnh thấu xương.
Cổ của cô hơi ngửa, trong tay là một thanh kiếm sắp rút ra khỏi vỏ.
Bối cảnh trắng toát, giống như cô đang đứng ngạo nghễ trong gió tuyết.
Gió lạnh, kiếm sắc.
Kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, nhưng đã lộ ra phong thái lạnh lẽo sắc bén.
Bọn họ đều bị đưa vào đến bên trong tấm ảnh đó, cảm nhận được nữ thích khách băng lãnh lại có nội tâm kiên định kia.
Các vị giám khảo lại đột nhiên yên tĩnh.
Một lát sau, trong phòng đánh giá vang lên thanh âm.
"Cô đã xem qua bộ phim « Hàn Nhận *» của Hồ Mạn Quân?" Hùng Lan hỏi.
(* dịch thô là Lưỡi kiếm lạnh lẽo:))))
Diệp Phạm nhẹ gật đầu.
Hùng Lan hơi giật khóe miệng: "Bộ phim này, có rất ít người xem qua."
"Cô rất dụng tâm, cho nên hiểu được nhân vật nữ thích khách này." Hùng Lan nói, "Điều này làm cho tôi rất hài lòng."
Tề Thuật cùng Tô Tịch không hẹn mà cùng nhìn về phía Hùng Lan, hai người bọn họ liếc nhau một cái.
Phải biết rằng, người có thể để cho Hùng Lan hà khắc này đánh giá "hài lòng" cũng không nhiều.
Tề Thuật trêu chọc nói: "Diệp Phạm, cô có biết đêm nay đây là lần đầu tiên Hùng lão sư lộ ra nụ cười sao?"
Tô Tịch: "Xem ra Hùng lão sư rất thích tấm hình này a."
Những giám khảo ở đây đều biết, trong những thí sinh này, chỉ có Thường Tố cùng Diệp Phạm hai người hiểu dụng ý của tiết mục tổ.
Những bộ đồ hóa trang này đều là trang phục của các vai diễn mà Hồ Mạn Quân đã từng đóng qua.
Những bộ đồ hóa trang bà từng mặc qua đã ẩn tàng rồi, những bộ này đều là tiết mục tổ sau khi nhận được sự đồng ý của viện bảo tàng, cố gắng tái tạo lại.
Mà Diệp Phạm thậm chí ngay cả phim võ hiệp ít được chú ý « Hàn Nhận » đều xem qua.
Chẳng lẽ cô đem toàn bộ phim của Hồ Mạn Quân đều xem hết rồi?
Quá nghiêm túc rồi.
Diệp Phạm đúng là có chuẩn bị, mới đến tham gia trận đấu.
Nhà sản xuất phim Đổng Di ngồi ở cách đó không xa xem cuộc so tài cũng rất thưởng thức thái độ của Diệp Phạm.
Cô ấy bất động thanh sắc nhớ kỹ tất cả biểu hiện của các thí sinh ở đây.
Tề Thuật: "10 điểm."
Tô Tịch: "10 điểm."
Hùng Lan: "9 điểm, hi vọng lần sau có thể nhìn thấy cô biểu hiện càng tốt hơn."
Diệp Phạm cùng Thường Tố biểu đạt cảm xúc hoàn toàn khác biệt, mặc dù nhân vật của Thường Tố phức tạp hơn, nhưng nhân vật thích khách của Diệp Phạm che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.
Diệp Phạm chỉ có thể thông qua đôi mắt này để diễn tả cảm xúc, độ khó rõ ràng cao hơn một chút.
Từ thân hình đến cảm xúc, thân thể mỗi một tấc đều là công cụ của diễn viên.
Mà Diệp Phạm diễn nhân vật thích khách này, làm quá tốt.
Cho nên, ảnh của hai người, đến cùng là ai ưu tú hơn, ban giám khảo cũng không phân biệt ra được.
Trong phòng chờ của thí sinh.
Tất cả mọi người đều chấn kinh rồi.
Bởi vì Diệp Phạm được ban giám khảo chấm điểm cao nhất toàn trường, cư nhiên lại cùng Thường Tố giống nhau!
Thời điểm Thường Tố ra sân, mọi người cho rằng cô ấy đã là đệ nhất.
Không nghĩ tới, tấm ảnh của Diệp Phạm lại cùng tương xứng với tấm ảnh của cô ấy.
Tuy nhiên, điểm số mà người xem chấm, bọn họ cũng không biết.
Tổng điểm sẽ căn cứ vào số điểm tổng hợp xếp hạng, hiện tại xem ra, hạng nhất đến cùng là ai, còn chưa rõ ràng.
Mọi người không có thời gian đi suy nghĩ chuyện này, bởi vì rất nhanh liền có nhân viên công tác đem tất cả mọi người gọi vào phòng đánh giá.
Sau đó sẽ công bố danh sách các thí sinh loạt vào vòng trong.
Vì cam đoan hoàn toàn giữ bí mật cho tiết mục, tất cả mọi người đều ký hiệp nghị bảo mật.
500 người xem chấm điểm sẽ không xem được nội dung trong phòn đánh giá, chỉ có thể tự mình cảm nhận đến chấm điểm.
Sau khi 500 vị khán giả cho điểm xong, bọn họ liền rời đi.
Cho nên, điểm số của những thí sinh này, chỉ có tiết mục tổ cùng người chủ trì Tề Thuật biết.
Trong một gian phòng khác, Hạ Hàn ngồi ở đó.
Anh không chớp mắt nhìn Diệp Phạm bên trong màn ảnh.
Vì để có biểu hiện xuất sắc nhất trong tiết mục tranh tài này, Diệp Phạm đem phim của Hồ Mạn Quân xem đi xem lại rất nhiều lần.
Hồ Mạn Quân từ nhỏ đến lớn trải qua những gì, bao quát truyện ký cùng phim phóng sự, một thứ cũng không bỏ qua.
Những chuyện này, anh đều biết từ người đại diện của cô Đới Cận Sơn.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, thanh âm của nhân viên truyền đến.
"Hạ Hàn."
Hạ Hàn mở cửa, nhân viên công tác nói cho anh biết, hiện tại cần đi đến hiện trường quay.
"Đợi đến sau khi công bố danh sách 12 thí sinh lọt vào vòng trong xong, thì anh hãy đi vào.
Tề Thuật sẽ giới thiệu anh cho các thí sinh."
Hạ Hàn nhàn nhạt đáp ứng, thanh âm mát lạnh.
Mặc dù đã quay phim cả ngày, anh vẫn không có vẻ mệt mỏi, dùng trạng thái tốt nhất tới tiết mục.
Bình chọn của ban giám khảo hoàn tất, bọn họ bây giờ tại hậu trường thống kê, ban giám khảo cho điểm lại thêm 500 người xem cho điểm, cộng lại là thành tích cuối cùng của những người dự thi.
Diệp Phạm cùng những người khác đang đợi trong phòng chờ, có người lo lắng bất an, lo lắng mình lập tức sẽ bị đào thải.
Lần tranh tài này quy tắc thi đấu rất tàn khốc, mặc kệ là minh tinh hay là người mới, toàn bộ đối xử như nhau.
Có người thì biểu lộ thản nhiên.
Ví dụ như Thường Tố, cô ấy biết mình biểu hiện khá tốt, đối với cô ấy mà nói, vấn đề chỉ là có đạt được hạng nhất hay không.
Nghĩ tới đây, Thường Tố quay đầu nhìn Diệp Phạm một chút.
Tấm ảnh của Diệp Phạm làm cho cô rất kinh diễm, người mới này thực lực quả thật làm cho người rửa mắt mà nhìn.
Diệp Phạm không có chú ý tới ánh mắt của người khác, cô biểu lộ rất bình tĩnh.
Cô đã cố gắng phỏng đoán nhân vật này và làm hết sức mình, còn kết quả như thế nào, chắc hẳn sẽ không phụ sự cố gắng của cô.
Nhạc Thược thì có chút bất an.
Mới vừa rồi lúc bị ban giám khảo phê bình, ban giám khảo dùng lời nói sắc bén, làm cho cô ta bị đả kích trầm trọng.
Nhạc Thược tự cho là cô ta đã hoàn thành rất khá, không nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình huống này.
Cô ta hiện tại đã đánh mất đi tự tin ban đầu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, kết quả của trận đấu này lập tức sẽ công bố.
Khẩn trương lan tràn, không khí trì trệ đầy áp lực.
Mọi người chờ đợi trong dày vò.
Một lát sau, cửa phòng đánh giá mở ra.
Nhân viên công tác gọi những người dự thi đi vào.
Đi vào trong phòng, Tề Thuật đứng ở trung tâm, ánh mắt quét tới.
Bọn họ đứng ở phía trước Tề Thuật, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Tề Thuật.
Không khí rất yên tĩnh, khiến cho hô hấp đều chậm lại.
Có người thậm chí đổ mồ hôi lạnh.
Tề Thuật mở miệng: "Lần tranh tài này đã tiến đến giai đoạn cuối cùng, có người biểu hiện rất tốt, có người biểu hiện tạm được."
"Hiện tại tôi sẽ công bố kết quả tranh tài."
Mọi người nín thở.
Tề Thuật tiếp tục mở miệng: "Chỉ có 12 người có thể tiến vào kỳ quay thứ nhất của tiết mục, bây giờ tôi gọi đến tên của ai, người đó đã có thể trở về nhà."
Nói cách khác, từ giờ trở đi, Tề Thuật gọi vào ai, người đó liền bị đào thải, triệt để vô duyên với « Kế hoạch Cự Tinh ».
Trên mặt Tề Thuật không còn hững hờ như bình thường, thanh âm của anh rất bình tĩnh, rõ ràng cực kỳ, truyền vào trong tai của mỗi người.
Rất nhiều người nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện mình không bị đào thải.
Giờ phút này, không khí giống như dừng lại, mỗi một phút mỗi một giây cũng như dài dằng dặc.
Yên tĩnh bao phủ toàn bộ phòng đánh giá.
Một lát sau, Tề Thuật mở miệng.
"Lý Yến, Đỗ Vân Như..."
Đây đều là người bị đào thải, có minh tinh, cũng có người mới.
Những người kia nghe được tên của mình, mặt lập tức sa sút.
Có người không tiếp thụ được sự thật bị đào thải, bọn họ khống chế không nổi ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít.
Những người không có bị đào thải đem họ kéo lên an ủi.
Lý Yến rời khỏi phòng đánh giá, ống kính nhắm thẳng vào cô ấy.
Lý Yến trên mặt vẫn lưu lại nước mắt, thanh âm nghẹn ngào.
"Tôi thật vất vả mới đi đến cái tiết mục này, tôi rất muốn lấy được vai nhân vật nữ chính, cứ như vậy rời đi, tôi thật sự rất không cam tâm..."
"Nhưng mà, tôi vẫn sẽ không bỏ rơi giấc mộng của mình..."
Trong phòng đánh giá.
Hiện tại chỉ còn lại 12 người.
Cùng vừa rồi so sánh, thần sắc của mọi người đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ không bị loại.
Nghe được kết quả, Diệp Phạm cũng nhẹ thở phào nhẹ nhõm.
Tề Thuật nhìn những người còn lại, cười nói: "Chúc mừng mọi người lọt vào vòng trong, mọi người rất may mắn, nhưng, mọi người cũng rất cố gắng."
"Tiếp theo tôi sẽ công bố tên của mọi người lần nữa.
Mọi người sẽ bị chia thành bốn tổ, theo thứ tự là tổ A, tổ B, tổ C cùng tổ D."
"Thời điểm công bố, tôi sẽ dựa theo điểm số cao thấp theo thứ tự gọi tên của các cô, người có điểm số cao ở phía trước, điểm số thấp thì ở phía sau."
Những người còn lại tâm tình lập tức lại treo lên, lòng háo thắng của họ làm cho họ không muốn thua trước người khác.
Lần này mặc dù chỉ là vòng thi đấu để gia tăng nhiệt độ, sau đó cuộc tranh tài chính thức mới bắt đầu, nhưng là đã có thể mơ hồ nhìn rõ thực lực của bọn họ.
Bởi vậy, kết quả của lần tranh tài này cũng rất trọng yếu.
Tề Thuật: "Nhưng mà trong lần tranh tài này, tổ A có ngoại lệ." Ánh mắt Tề Thuật lướt qua hai người, chậm rãi mở miệng: "Tổ A có hai người điểm số bằng nhau, bọn họ đồng hạng nhất."
Trong không khí vang lên tiếng kinh hô nho nhỏ của mọi người.
Lại có đồng hạng nhất?
Trong không khí yên tĩnh, thanh âm của Tề Thuật lại vang lên.
"Diệp Phạm, Thường Tố, hai người trong lần tranh tài này đồng hạng nhất, chúc mừng hai người."
Thường Tố khi nghe lời của Tề Thuật, cô ấy đã mơ hồ đoán được cái kết quả này.
Thường Tố thưởng thức Diệp Phạm, cô nhìn Diệp Phạm cười.
Diệp Phạm kinh ngạc, cô cũng không ngờ tới kết quả này.
Cô trông thấy ánh mắt thân mật của Thường Tố, cũng hướng Thường Tố gật đầu cười.
Tề Thuật vừa nói ra, không khí yên tĩnh trong chớp mắt.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Diệp Phạm cùng Thường Tố.
Thường Tố là một đại hoa đán, cô ấy từng phương diện đều rất thành thạo, chụp một tấm ảnh poster mà thôi, đối với cô ấy mà nói, tự nhiên không đáng kể.
Mà Diệp Phạm.
Tất cả mọi người không thể không thừa nhận, Diệp Phạm hoá nhân vật thích khách trong ảnh xác thực không thể bắt bẻ, quần áo bình thường không có gì đặc sắc như thế, lại được cô ấy thẩ hiện ra hiệu quả tốt như vậy.
Diệp Phạm hoàn toàn xứng đáng hạng nhất.
Chỉ có Nhạc Thược, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Phạm, con mắt quả thực đều muốn bốc lửa.
Diệp Phạm thế mà lại cùng Thường Tố đồng hạng nhất? Diệp Phạm lại thế nào đến lợi hại đi nữa, làm sao có thể cùng Thường Tố đánh đồng*?
(*giống nhau)
Tuy nhiên, dù Nhạc Thược không phục, Diệp Phạm đạt hạng nhất là sự thật không thể thay đổi.
Tề Thuật nhìn về phía Diệp Phạm cùng Thường Tố: "Ban giám khảo đối với hai người đánh giá cũng rất cao, hi vọng có thể nhìn thấy các cô tiếp tục duy trì phát huy."
Tề Thuật dừng một chút, tiếp tục báo kết quả: "Tổ A có Thường Tố, Diệp Phạm, Thẩm Lạc Lạc, Đặng Sơ."
Tổ A có ba hạng đầu là minh tinh, tên sau cùng lại là một người mới.
Đặng Sơ rất cao hứng, khó mà kiềm chế kích động trong lòng.
"Tổ B có Nhạc Thược, Tống Mạn..."
"Tổ C..."
Tề Thuật công bố xong kết quả, lại nói một câu: "Về sau người của mỗi đều ở cùng một chỗ với nhau, đồng thời lúc mọi người tới ghi hình tiết mục, hãy đem hành lý tới."
Tề Thuật chậm rãi nhìn mọi người một chút: "Trước đó cùng mọi người nói qua, còn có một vị giám khảo bởi vì nguyên nhân về lịch trình, tạm thời không đến được."
"Mọi người cũng rất tò mò vị giám khảo này là ai đi."
Đáy mắt mọi người xác thực mang theo hiếu kì, không biết vị giám khảo thần bí này đến cùng là người nào.
"Vừa rồi khi tiết mục tiến hành được một nửa, anh ấy tới, tuy nhiên anh ấy không tham dự cho điểm lần này."
Không biết vì sao, đáy lòng Diệp Phạm dâng lên một tia cảm xúc không rõ.
Vị giám khảo thần bí này sẽ không phải là...
Tề Thuật nhìn hướng cổng, cười nói: "Hiện tại anh ấy sẽ đến nói mấy câu với mọi người."
Mọi người đều nhìn về hướng cổng.
Trước cửa, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đang đứng đó, ngũ quan cân đối, hình dáng cằm rõ ràng, mang theo một tia mát lạnh, cũng ẩn lấy mấy phần lăng lệ.
Ánh đèn chiếu vào giữa lông mày của anh, càng thêm lộ vẻ thanh lãnh anh tuấn vạn phần.
Anh không nhanh không chậm đi đến, ánh mắt mọi người cũng không khỏi dừng lại ở trên người anh.
Diệp Phạm có chút sửng sốt, nhưng điều này giống như lại nằm trong dự liệu.
Quả nhiên là anh ấy, Hạ Hàn.
Hạ Hàn đứng tại bên cạnh Tề Thuật, ánh mắt anh giống như lơ đãng lướt qua Diệp Phạm, sau đó lại nhàn nhạt dời đi.
Thanh âm trầm thấp của Hạ Hàn vang lên: "Tôi là vị giám khảo cuối cùng, khảo hạch kỹ năng diễn xuất của mọi người.
Có thời gian tôi sẽ tới đây chỉ điểm mọi người về diễn xuất."
Nhìn thấy Hạ Hàn, đáy lòng mọi người đều mang kích động khó tả.
Đây chính là Hạ Hàn a, vẻ bề ngoài cùng thực lực đều không có chút khuyết điểm nào, có thể xưng là hoàn mỹ.
Một người như vậy đến chỉ điểm cho bọn họ, đi vào cái tiết mục này, thật sự rất xứng đáng.
"Mọi người có thể tiến bộ bao nhiêu, hoàn toàn dựa vào chính mình.
Tôi hi vọng có thể nhìn thấy mọi người lần lượt tiến bộ." Hạ Hàn thanh đạm nói.
Lúc này, Hạ Hàn nhìn hướng về phía trước, ánh mắt của anh vượt qua những người kia, chậm rãi hướng về phía kia.
Cách đó không xa, Diệp Phạm đang đứng đó.
Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn, thần sắc phức tạp.
Hạ Hàn chính là vị giám khảo cuối cùng, điều này có nghĩa trong một đoạn thời gian rất dài nữa, hai người đều sẽ chạm mặt.
Cô căn bản đang muốn tránh mặt anh, nhưng chẳng biết tại sao, cơ hội hai người tiếp xúc ngược lại càng ngày càng nhiều.
Hạ Hàn mắt đen thâm thúy u ám, ánh mắt giống như rơi không nhìn một chỗ nào, lại giống như chỉ nhìn chăm chú Diệp Phạm một người.
Môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích, đột nhiên nhếch nhếch khóe môi.
"Chúng ta về sau lại gặp lại."
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Diệp Phạm trở về nhà.
Vào lúc ban đêm, Diệp Phạm lại lần nữa nhận được điện thoại của Hạ Hàn.
Mà trước đó không lâu, cô vừa mới cùng Hạ Hàn gặp mặt qua.
Diệp Phạm nhận điện thoại: "Hạ Hàn."
"Về đến nhà rồi sao?"
Thanh âm Hạ Hàn từ bên kia điện thoại truyền đến.
Diệp Phạm có chút nhíu nhíu mày, cô không thể nói rõ có nơi nào kỳ quái.
Khả năng là do giọng điệu của Hạ Hàn hỏi rất tự nhiên, giống như hai người đã quen biết từ rất lâu.
Diệp Phạm ừ một tiếng: "Có chuyện gì không?"
Hạ Hàn cũng không thèm để ý giọng nói nhàn nhạt của Diệp Phạm, anh ngược lại cười khẽ một tiếng, thái độ của Diệp Phạm một chút cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình của anh.
Cứ như vậy, tựa như là bởi vì Diệp Phạm không hiểu chuyện, mà Hạ Hàn lại không chút nào so đo.
Hạ Hàn mở miệng: "Anh muốn nói chuyện với Đô Đô."
Diệp Phạm vuốt vuốt mi tâm, đưa di động đặt ở một bên.
Diệp Phạm đối với Đô Đô đang ngồi xổm ở một bên xem cá vàng nói: "Đô Đô, Hạ thúc thúc của con tìm con."
Đô Đô ban đầu còn đang nhìn chằm chằm cá vàng, vừa nghe thấy tiếng Diệp Phạm, bé lập tức từ trên ghế nhỏ đứng lên.
Bé lê dép lê nhỏ, lạch bạch chạy tới.
Con mắt Đô Đô lóe sáng như sao, toét miệng cười.
Tiếng chạy bộ của Đô Đô cộc cộc cộc từ đầu kia điện thoại truyền tới, Hạ Hàn nghe được rõ ràng, khóe môi nhịn không được cong lên.
Một giây sau, thanh âm Đô Đô từ ống nghe truyền đến.
"Thúc thúc, người muốn tới nhà Đô Đô sao?"
Giọng của Đô Đô rất hưng phấn.
Hạ Hàn lên tiếng: "Sáng mai thúc thúc có rảnh, không biết mẹ của con có thời gian không?"
Rõ ràng Hạ Hàn biết Diệp Phạm mở loa ngoài, lại nhất định phải quanh quẩn một vòng, thông qua Đô Đô hỏi cô.
Đô Đô ngửa đầu nhìn Diệp Phạm.
Diệp Phạm quả thật là có rảnh, nhưng Hạ Hàn nhanh như vậy liền muốn đến nhà cô.
Cô căn bản liền không có chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nhưng sau khi về nhà, Diệp Phạm đã cùng Đô Đô nói qua.
Mấy ngày nay cô đều có thời gian, có thể cùng Đô Đô ở cùng một chỗ.
Lời của cô đều đã nói ra khỏi miệng, cũng không thể phủ nhận.
Đô Đô nhìn Diệp Phạm một chút, thay cô trả lời.
"Mẹ trước đó có cùng Đô Đô nói qua, sáng mai mẹ sẽ bồi Đô Đô cả ngày."
Bạn nhỏ Diệp Đạc chuyên nghiệp bán đứng mẹ một lần nữa lại online.Hạ Hàn ý vị thâm trường ồ một tiếng: "Vậy sao."
Hạ Hàn rõ ràng chỉ là nói chữ, Diệp Phạm lại luôn cảm thấy không thích hợp.
Hạ Hàn: "Vậy thúc thúc sáng mai đến nhà Đô Đô, Đô Đô nhớ kỹ chờ thúc thúc nhé."
Đô Đô trả lời thanh âm nãi thanh nãi khí, lại rất chững chạc đàng hoàng.
"Đô Đô nhất định sẽ đợi thúc thúc tới."
Sau khi điện thoại cúp, Diệp Phạm kéo lấy Đô Đô đang hưng phấn đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cũng sắp đến thời gian ngủ của Đô Đô.
Diệp Phạm tựa ở bên người Đô Đô, nhẹ nhàng vỗ bụng nhỏ của Đô Đô, bắt đầu dỗ dành bé đi ngủ.
Đô Đô mặc dù nhắm chặt hai mắt, nhưng lông mi dài của bé vẫn run lên một cái, rõ ràng vẫn chưa ngủ.
Diệp Phạm cảm thấy dở khóc dở cười, cô cúi người, nói khẽ.
"Bảo Bảo làm sao không ngủ được ư?"
Đô Đô lập tức mở mắt ra, ánh trăng bên ngoài chiếu đến, con mắt Đô Đô lóe lóe lên.
"Mẹ, thúc thúc sáng mai muốn tới nhà chúng ta."
Diệp Phạm: "Đúng vậy a, cho nên Đô Đô nhanh đi ngủ, ngày mai sẽ có thể nhìn thấy thúc thúc."
Đô Đô gật đầu nhỏ một cái, lần nữa nhắm mắt lại.
Không lâu sau, Đô Đô lại mở to mắt.
"Mẹ, mẹ, sáng mai con sẽ được gặp thúc thúc."
Diệp Phạm bất đắc dĩ, cô sờ lên đầu Đô Đô: "Đúng vậy."
Đợi đến khi Đô Đô lại muốn mở mắt nhìn Diệp Phạm, Diệp Phạm liền dùng tay nhẹ che kín lên mắt của Đô Đô.
Lông mi dài của bé ở trong lòng bàn tay Diệp Phạm chớp chớp, ngứa ngứa.
Diệp Phạm dùng cái tay khác nắm lấy cái mũi của Đô Đô.
"Nhanh ngủ đi, tiểu mập mạp."
Bởi vì Đô Đô bị nắm mũi, tiếng nói bé rầu rĩ.
"Mẹ ngủ ngon."
Thật vất vả, Diệp Phạm mới đem Đô Đô tiểu mập mạp này dỗ ngủ.
Một lát sau, Diệp Phạm cũng tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm, ngày mùa thu ánh mặt trời chiếu vào gian phòng, ánh nắng chói loá.
Diệp Phạm còn đang ngủ, cô đột nhiên cảm thấy có chút không thở nổi.
Diệp Phạm cảm giác được như có đồ vật gì đặt ở trên bụng của cô.
Một cỗ mùi sữa thơm quanh quẩn ở chóp mũi của cô.
Diệp Phạm vừa định mở mắt ra, liền phát hiện một nụ hôn hôn nhẹ nhàng trên mặt của mình.
Đô Đô nằm sấp ở bên tai của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Mẹ làm sao còn chưa tỉnh?"
Diệp Phạm mở to mắt, phát hiện Đô Đô ghé vào trên bụng của cô, tự nói chuyện một mình.
Cằm của Đô Đô chống ở trong ngực Diệp Phạm, con mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Diệp Phạm đưa tay vòng lấy thân thể mềm mại của Đô Đô.
Đô Đô cọ cọ mặt Diệp Phạm: "Mẹ tỉnh rồi!"
Diệp Phạm cười: "Đô Đô làm sao lại dậy sớm như vậy."
Đô Đô lung lay đầu tròn nhỏ: "Hôm nay thúc thúc muốn tới nhà chúng ta nha."
Diệp Phạm mới kịp phản ứng lại, bởi vì Đô Đô nhắc nhở, cô giờ mới nhớ lại chuyện này.
Diệp Phạm ngồi dậy, chân khoanh lại, đem thân thể của Đô Đô đặt ở trên đùi của cô.
Diệp Phạm giận Đô Đô tiểu Bạch Nhãn Lang này, cù dưới nách Đô Đô.
"Trí nhớ của con thật là tốt."
Đô Đô ha ha ha cười không ngừng, thân thể nhỏ uốn qua uốn lại.
Diệp Phạm sau khi đùa cùng Đô Đô xong, mới đi đánh răng rửa mặt.
Sau đó Diệp Phạm giám sát Đô Đô ăn bữa sáng cho xong xuôi, Đô Đô liền đi lòng vòng quanh phòng khách.
Đô Đô rất vui vẻ, trên mặt một mực mang theo cười.
Hạ Hàn ước định cẩn thận thời gian với bọn họ là buổi sáng mười giờ.
Qua một lúc nữa, anh sẽ đến.
Đinh đinh vài tiếng, chuông cửa vang lên.
Hẳn là Hạ Hàn tới, Diệp Phạm đứng lên chuẩn bị mở cửa.
Đô Đô hưng phấn a một tiếng, bắp chân lạch bạch chạy hướng cửa, trực tiếp vượt qua Diệp Phạm.
Nhưng mà, Đô Đô chân ngắn, cánh tay ngắn, căn bản là không với tới chốt cửa.
Đô Đô gấp gáp, quay đầu nhìn về phía Diệp Phạm.
"Mẹ mau tới giúp Đô Đô mở cửa."
Diệp Phạm bước nhanh tới, đem Đô Đô xách qua một bên, mở cửa ra.
Ánh nắng sáng chói từ ngoài cửa chiếu vào phòng, Hạ Hàn đứng tại cửa ra vào, ánh nắng từ sau lưng của anh hắt tới, bóng của anh vừa vặn bao phủ ở trên người Diệp Phạm.
Diệp Phạm nghiêng người, nhường đường: "Mời vào."
Hạ Hàn đeo kính đen cùng khẩu trang, anh vừa vào cửa, liền đem đồ ngụy trang tháo xuống.
Diệp Phạm đem dép lê ở một bên cầm tới.
Hạ Hàn hơi cúi đầu xuống, vừa lúc đối diện với con mắt của Diệp Phạm.
Ánh mắt của anh thâm thúy, đáy mắt là một mảnh nhàn nhạt, thời điểm nhìn Diệp Phạm, tia nhàn nhạt kia liền tản đi.
Hạ Hàn cười nhẹ một tiếng: "Cảm ơn."
Đô Đô bám lấy ống quần Hạ Hàn, ngửa đầu nhìn anh.
Không đợi Đô Đô mở miệng, Hạ Hàn liền đem Đô Đô ôm lên, hướng trên không trung tung lên một chút.
Nụ cười trên mặt Đô Đô liền không dừng lại được.
"Thúc thúc, con còn muốn nâng cao cao."
Hạ Hàn cứ như vậy ôm Đô Đô đi vào trong nhà.
Diệp Phạm bất đắc dĩ đi theo.
Đô Đô vung vẩy bắp chân mấy lần: "Thúc thúc, con có đồ vật muốn cho người xem."
Hạ Hàn đem Đô Đô thả trên mặt đất, chân Đô Đô vừa chạm vào đất, liền chạy vào phòng.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Phạm cùng Hạ Hàn hai người.
Bầu không khí có chút ngột ngạt, Hạ Hàn không nói chuyện, Diệp Phạm cũng không mở miệng.
Hạ Hàn lên tiếng trước phá vỡ trầm mặc, ánh mắt anh rơi vào trên thân Diệp Phạm, trầm giọng nói.
"Ảnh poster hôm qua của em chụp rất tốt."
Diệp Phạm khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh thấy được?"
Hạ Hàn cười cười: "Anh về sau có đuổi tới."
Hạ Hàn còn muốn nói gì đó, Đô Đô đã từ trong phòng chạy ra.
Trên tay cầm đồ chơi mà Diệp Phạm mua cho bé, bé muốn chia sẻ với thúc thúc.
Đô Đô chạy gấp, bước chân bất ổn, lập tức ngã xuống đất.
Lực đạo có chút mạnh, đồ chơi bị văng ra đầy trên mặt đất.
Đô Đô xẹp xẹp cái miệng nhỏ, con mắt đã tràn đầy nước mắt.
Diệp Phạm trong lòng co lại, tranh thủ thời gian bước nhanh tới.
Không nghĩ tới, Hạ Hàn nhanh hơn cô một bước, đã đi tới trước mặt Đô Đô.
Hai người đồng thời đem Đô Đô nhấc lên, Hạ Hàn đem Đô Đô ôm vào trong ngực của anh.
Mà Diệp Phạm bởi vì cũng ôm Đô Đô, cô bị lực đạo của Hạ Hàn kéo cả vào.
Một giây sau, thân thể của cô bất ổn, hướng Hạ Hàn nghiêng tới.
Diệp Phạm đụng phải bờ vai của Hạ Hàn.
Cô cùng Đô Đô hai người một lớn một nhỏ, đều bị Hạ Hàn vòng vào trong ngực.
Bọn họ đều bị Hạ Hàn ôm lấy.
~~~
.