Vài câu ca từ cuối cùng vang lên, thanh âm của Diệp Phạm lạnh lùng, vang lên khắp cả cả đại sảnh.
Đèn chiếu sáng vào trên thân Diệp Phạm, cũng chiếu ở trên mặt nạ của cô, mặt nạ che đậy mặt của Diệp Phạm, chỉ để lại tia sáng ảm đạm.
Tiếng ca ngừng lại, âm nhạc cũng dần dần nhỏ đi.
Diệp Phạm cầm mic, tay tinh tế tuyết trắng, giống như tiếng hát của cô, trong bi thương mang theo một tia quật cường nhàn nhạt.
Tiếng ca dừng lại, khán giả trầm mặc nhìn thân ảnh tinh tế trên sàn nhảy kia.
Bọn họ không thấy rõ mặt của cô, không biết dưới mặt nạ là một gương mặt như thế nào, thế nhưng bọn họ đều có một ý niệm trong đầu.
Tiếng ca này, có lẽ bọn họ không thể quên được.
Trong quá trình Diệp Phạm hát, rất nhiều người thậm chí còn khóc.
Không vì cái gì khác, chỉ vì tình cảm bên trong bài hát này, chỉ vì tiếng ca này lay động ngàn vạn cảm xúc.
Từ lúc tiếng hát này vang lên trong nháy mắt đó, bọn họ liền tiến vào thế giới kia.
Rất nhiều người đồng cảm nhận, bởi vì trong lòng bọn họ đều có một ánh sáng chói mắt, có lẽ là giấc mộng, có lẽ là người luyến mộ, có lẽ là đáy lòng trân trọng gìn giữ bí mật.
Mà bọn họ cứ thế đi theo tiến lên, cùng nhau đi tới, trải qua quá nhiều chuyện.
Người này hát ra tiếng lòng của bọn họ, theo bài hát này, bọn họ cũng trải nghiệm được tâm tình chập trùng lên xuống của người biểu diễn, từ hắc ám lại đến đau thương, cuối cùng quy về trầm tĩnh.
Có một số người thậm chí không phát hiện ra mình khóc, âm nhạc ngừng, bọn họ mới phát giác trên mặt mình có tia ẩm ướt.
Tất cả mọi người vì tiếng ca này cảm động, tiếng ca từng chút một thẩm thấu ở trong lòng của bọn họ, im ắng nhưng lại tươi sáng.
Lúc này, trong đại sảnh yên tĩnh vạn phần, không có tiếng vỗ tay, cũng không có âm thanh gì, bọn họ còn đang đắm chìm trong bầu không khí kia.
Một lát sau, trong không khí yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, càng ngày càng nhiều người vỗ tay lên, tiếng vỗ tay vang dội, truyền khắp cả đại sảnh.
Tất cả mọi người dùng tiếng vỗ tay của mình, biểu thị khen ngợi người trên đài kia.
Diệp Phạm đã chỉnh lý tốt toàn bộ cảm xúc, vừa rồi lúc ca hát lơ đãng hiện ra yếu ớt, đã sớm thu liễm lại.
Cô lại biến thành kiên cường băng lãnh, bất kỳ sự tình gì tựa hồ cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô nữa.
Lúc này, mưa đạn lập tức nhiều hơn.
"Trình độ này thật không phải là ca sĩ chuyên nghiệp sao? Ta vừa rồi đều nghe đến khóc, khăn giấy đều dùng hết mấy túi."
"Người này âm sắc thật là dễ nghe, cô ấy đến cùng là ai a? Có phải hay không là Diệp Phạm? Siêu cấp muốn biết a a a!"
"Chưa từng có nghe qua Diệp Phạm ca hát, người này khả năng không lớn là Diệp Phạm.
Ta đoán hẳn là Nhạc Thược hay Đường Cẩm những người ca hát tốt."
"Làm sao liền không có khả năng là Diệp Phạm rồi? Không cho phép Diệp Phạm mọi thứ đều tốt sao, ngay cả ca hát đều sẽ để chúng ta hai mắt tỏa sáng đâu.
"
Tất cả mọi người đang suy đoán người mang mặt nạ này là ai, có người suy đoán là Diệp Phạm, có người thì xem thường.
Vừa rồi thời điểm Diệp Phạm ở trên đài ca hát, Nhạc Thược một mực ở phía dưới nhìn xem.
Lúc Diệp Phạm vừa hát ra câu đầu tiên, Nhạc Thược còn không có để ở trong lòng.
Nhưng Nhạc Thược càng nghe tiếp, trong lòng bất an lại càng dần dần phóng đại.
Nếu như không phải cô ta biết người đang hát này là Diệp Phạm, cô ta cũng nhịn không được muốn tán thưởng một câu, người này hát đến thật sự thật không tệ.
Nhưng là Nhạc Thược cũng sẽ không cảm thấy cô ta sẽ thua dưới tay Diệp Phạm.
Luận âm sắc, Diệp Phạm quả thật không tệ, nhưng là cô ta hoàn toàn không có bại bởi Diệp Phạm.
Cô ta cho rằng hai người là tương xứng.
Luận âm điệu, ở bên trong bài hát này, âm điệu của Diệp Phạm không có so với cô ta cao.
《 Ánh sáng 》 bài hát này Nhạc Thược luyện tập rất nhiều lần, cô ta lựa chọn hát so với nguyên bản cao hơn một tông, hát như vậy, cô ta cảm thấy là nhất tốt.
Mà Diệp Phạm ở phương diện này không bằng cô ta, cho dù Diệp Phạm muốn dùng tình cảm để thắng, nhưng là kỹ xảo của cô ta cao hơn Diệp Phạm quá nhiều, cô ta làm sao lại thua trước Diệp Phạm?
Nghĩ tới đây, Nhạc Thược tràn đầy tự tin.
Diệp Phạm biểu diễn xong, Tề Thuật đi đến trên sân khấu, ra hiệu cho Nhạc Thược cũng đi lên đến, Nhạc Thược đứng tại bên cạnh Diệp Phạm.
Tề Thuật cười nói: "Mọi người có phải là rất muốn biết, người đang hát rốt cuộc là người nào?"
Khán giả lập tức hoan hô, mãnh liệt biểu thị bọn họ rất hiếu kì.
Tề Thuật: "Hiện tại mời vị ca sĩ đầu tiên biểu diễn 《 Ánh sáng 》 tháo mặt nạ xuống."
Đèn chiếu sáng vào trên thân Nhạc Thược, Nhạc Thược mở mặt nạ, cô ta nói: "Tôi là Nhạc Thược."
Khán giả đầu tiên là kinh ngạc, về sau cảm thấy cũng đúng.
Bọn họ cũng đều biết Nhạc Thược có học qua ca hát, trách không được cô ấy có thể hát tông cao như vậy.
Nhưng, người xem rất nhanh đều nhìn về phía người bên cạnh Nhạc Thược kia.
Người này có tiếng ca quá rung động, bọn họ hiếu kì cô ấy đến tột cùng là ai.
Tề Thuật nhìn về phía Diệp Phạm, nói ra tiếng lòng của mọi người: "Tiếp theo, mời vị thứ hai cởi mặt nạ xuống."
Ánh đèn chiếu ở trên thân Diệp Phạm, Diệp Phạm giơ tay lên, tay của cô nhẹ nhàng che ở trên mặt nạ, một giây sau, mặt nạ liền bị tháo xuống.
Khán giả ngưng thần nhìn xem Diệp Phạm, ánh mắt một mực rơi vào trên người cô.
Bọn họ thật sự là quá hiếu kỳ, dưới cái mặt nạ này, roosy cuộc là gương mặt nào.
Tầm mắt của mọi người đều nhìn chăm chú lên Diệp Phạm, chờ đợi cô cởi mặt nạ xuống.
Tay Diệp Phạm hơi cong, cô cầm mặt nạ, mặt nạ chậm rãi được tháo ra.
Mặt nạ từng chút rời khỏi mặt Diệp Phạm, mặt của cô dần dần hiện ra ở trước mặt mọi người.
Con ngươi trong trẻo, sống mũi thẳng tắp, môi tinh tế.
Mỗi một ngũ quan đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Dưới ánh đèn, mặt của Diệp Phạm hiện ra rõ ràng.
Diệp Phạm nhẹ nhàng cong môi, mở miệng: "Xin chào mọi người, tôi là Diệp Phạm."
Lúc này, mưa đạn bằng tốc độ kinh người cấp tốc tăng, màn hình máy vi tính cơ hồ bị bình luận của mọi người bao trùm.
"Trời ạ, thật là Diệp Phạm! Diệp Phạm hát dễ nghe như vậy, về sau cô ấy ra đĩa nhạc ta nhất định sẽ mua."
"Đêm nay bởi vì tiếng ca của tiểu tỷ tỷ, ta đã khóc thật nhiều lần, tiếng ca của tiểu tỷ tỷ quá có sức hút."
"Cái này thật sự vượt quá dự liệu của ta, Diệp Phạm diễn xuất tốt, ca hát cũng rất tốt, cô ấy đến cùng có cái gì sẽ không biết?"
Trong sảnh, ban giám khảo bắt đầu cho bình luận.
Lạc Sâm nhìn về phía Nhạc Thược, âm thanh lạnh lùng nói: "Nhạc Thược, bài hát này cô tại sao muốn nâng cao lên một tông?"
Nhạc Thược sửng sốt, đây không phải nơi thêm điểm cho cô ta sao? Vì cái gì Lạc sâm không hài lòng? Không đợi Nhạc Thược kịp phản ứng, ngay sau đó, Lạc Sâm lại buông câu tiếp theo: "Cô thật sự rõ ràng tình cảm của bài hát này sao?"
Một câu lại một câu, ép Nhạc Thược tới sắp không thở nổi.
Nhạc Thược rốt cục ý thức được không thích hợp, chẳng lẽ cô ta đã làm sai?
Lạc Sâm: "Nếu như ca hát chỉ bằng kỹ xảo, cô làm sao làm cho mọi người động lòng? Kỹ xảo tất nhiên trọng yếu, nhưng là nếu như không có tình cảm, biểu diễn của cô liền triệt để thất bại."
Sắc mặt Nhạc Thược tái nhợt đến cực điểm, cô ta nắm chặt tay.
Ánh mắt của Lạc Sâm chuyển hướng sang Diệp Phạm, giọng điệu trở nên nhu hòa: "Màn biểu diễn của cô, làm cho tôi rất kinh hỉ."
Lạc Sâm quan sát khán giả ở đây, sau đó một lần nữa nhìn về phía Diệp Phạm: "Vừa rồi thời điểm cô ca hát, ta nhìn thấy rất nhiều người đều khóc."
Diệp Phạm ngơ ngẩn, cô nhìn về phía khán giả.
Có vài người xem hốc mắt vẫn còn đỏ, nhưng giờ phút này, ánh mắt bọn họ nhìn qua có mang theo ý cười.
Lạc Sâm cười: "Phản ứng của khán giả, đã nói rõ màn biểu diễn của cô phi thường thành công." Ông bỗng nhiên nói một câu: "Cô có cái gì muốn nói với mọi người không?"
Diệp Phạm có thể biểu diễn đến như động lòng người thế, chắc hẳn cô ấy có một ít tâm sự.
Diệp Phạm suy tư một hồi, sau đó, cô chậm rãi mở miệng.
"Con đường theo đuổi giấc mộng xác thực mười phần gian khổ, nhưng chỉ cần kiên định, bất kỳ gian nan gì cũng đều sẽ qua đi."
Trong đầu Diệp Phạm lại hiện lên H, người kia dù thân phận không rõ, nhưng hết thảy rất mê người.
Lâu như vậy, cô đã sớm rõ ràng ý thức được, tia sáng trong lòng cô kia, người cô một mực truy đuổi kia đã không thấy.
Nhưng là cô vẫn sẽ như cũ sẽ vì giấc mộng của mình mà liều mạng, cô sẽ cố gắng trở nên càng thêm ưu tú.
Hạ Hàn nhìn thẳng tắp Diệp Phạm, mỗi chữ mỗi câu của cô lọt vào trong tai của anh.
Đôi mắt đen nhánh của Hạ Hàn trở nên thâm thúy, nhìn không thấy đáy.
Diệp Phạm cùng Nhạc Thược xuống sân khấu, Nhạc Thược đi rất chậm, ánh mắt lơ đãng hốt hoảng.
Nhạc Thược không ngờ tới, lần tranh tài này kết quả không như ý của cô ta.
Lần tranh tài này muốn đào thải một nửa số người, thấp thỏm lo âu chưa bao giờ có dấy lên trong lòng của cô ta.
Lòng của cô ta dần nặng nề xuống.
Tổ thứ nhất kết thúc trận đấu, đến phiên Đường Cẩm.
Nhìn thấy Diệp Phạm sau khi cởi mặt nạ xuống, Đường Cẩm khẩn trương hơn.
Ban giám khảo tận lực tán thưởng Diệp Phạm, thậm chí ngay cả người sáng tác bài hát đều biểu thị tán thưởng cực cao.
Cô ta biểu diễn đằng sau Diệp Phạm, hiển nhiên sẽ chịu áp lực càng lớn hơn.
Cũng may chính mình cùng Diệp Phạm không hát cùng một ca khúc, nếu không Đường Cẩm không cách nào cam đoan cô ta có thể thành công hay không thăng hạng.
Cô người mới Đặng Sơ kia chất giọng không sánh bằng mình, Đường Cẩm thăng cấp đã là chuyện ván đã đóng thuyền, lòng tin của cô ta tràn đầy đi lên sân khấu.
Đường Cẩm hát bài hát này là một ca khúc vàng của Hồ Mạn Quân.
Trình độ của cô ta bình thường, cho dù mang theo mặt nạ, nhưng cư dân mạng rất nhanh liền nhận ra âm sắc của cô ta.
Đường Cẩm là một Tiểu Hoa, ở trên màn ảnh nhiều năm, thanh âm của cô ta, dân mạng tự nhiên hết sức quen thuộc.
Sau khi Đường Cẩm biểu diễn xong, Đặng Sơ cũng mang theo một chiếc mặt nạ lên trên đài.
Vào tình huống trình độ của hai người đều không khác là mấy, mọi người rõ ràng sẽ có khuynh hướng nghiêng về người quen thuộc hơn kia.
Thường Tố, Thẩm Lạc Lạc, Tống Mạn...
Từng người đi lên sân khấu biểu diễn.
Sau khi tất cả mọi người kết thúc biểu diễn, Tề Thuật để mỗi tuyển thủ lên lại sân khấu.
Tề Thuật thu hồi ý cười hờ hững, nét mặt của anh khó có được nghiêm túc: "Hôm nay là đấu vòng loại, mà chúng ta lại muốn đào thải chính là một nửa số người."
Các tuyển thủ đều rất căng thẳng, khóe miệng không có nụ cười.
Ánh mắt của Tề Thuật chậm rãi quét một lần các tuyển thủ ở đây, anh mở miệng: "Tổ thứ nhất, Nhạc Thược cùng Diệp Phạm."
Diệp Phạm đi lên phía trước, sắc mặt của cô bình tĩnh.
Thông qua phản ứng của người xem cùng ban giám khảo, trong lòng Diệp Phạm đã không sai biệt lắm đoán được kết quả.
Tâm tình của Nhạc Thược rất khẩn trương, cô ta siết chặt tay, đốt ngón tay trắng bệch. Sau khi biểu diễn kết thúc, đối với sai lầm của mình đã làm cho cô ta bị đả kích lớn, hiện tại kết quả càng làm người ta tâm thần bất định.
Tề Thuật: "Người sẽ tiếp tục lưu lại.
Vâng..." Qua ước chừng nửa phút, anh ta mới lên tiếng: "Diệp Phạm."
Diệp Phạm lộ ra mỉm cười, Nhạc Thược lại có sắc mặt lạnh lẽo.
Cho dù kết quả này nằm trong dự liệu, nhưng Nhạc Thược vẫn là cảm thấy không cam tâm.
Vì muốn đoạt được vai diễn Hồ Mạn Quân, Nhạc Thược từ chối đóng vai nữ chính cho nhiều bộ phim lớn, kết quả không lấy được gì.
Nhưng giới giải trí chính là như vậy, thành công ở đây, xem như chỉ có tỉ lệ một phần vạn xác suất, cũng phải thử.
Tề Thuật công bố tiếp kết quả, Đường Cẩm, Thường Tố, Thẩm Lạc Lạc cùng Tống Mạn đều thuận lợi đi tiếp.
Giọng hát của Đường Cẩm chỉ bình thường, lần này cô ta may mắn qua, lần tiếp theo không nhất định có vận khí tốt như vậy.
Sau đó, Tề Thuật lại tuyên bố một sự kiện khác tàn khốc hơn.
"Tần An đạo diễn nhận được lời mời, họ hi vọng sang năm có thể đem bộ phim này làm phim khai mạc của liên hoan phim Venice." Tề Thuật nói, "Cho nên, « Sinh như Yên Hỏa » sẽ sớm khởi động máy."
Các tuyển thủ đều giật mình.
Tề Thuật biểu lộ nghiêm túc: "Từ tuần sau bắt đầu, lịch thi đấu sẽ tăng nhanh."
Đây chính là nguyên nhân tiết mục tổ đột nhiên đào thải nhiều người như vậy sao? Các tuyển thủ cùng người xem ngồi trước màn hình đều là lần đầu tiên nghe nói chuyện này.
Tề Thuật đối với ống kính nói: "Trong các trận đấu tiếp theo, chúng ta rất nhanh chóng sẽ chọn ra diễn viên đóng vai Hồ Mạn Quân.
Đoàn làm phim « Sinh như Yên Hỏa » sẽ mà tái hiện thập toàn thập mỹ cho người xem một bộ phim tốt nhất, mong mọi người cùng chờ đợi."
Diệp Phạm về biệt thự thu dọn đồ đạc về nhà, cô biết đêm nay tiết mục tổ có ý tứ là tốc độ đào thải của « Kế hoạch Cự Tinh » sẽ nhanh hơn, tiết mục tăng tốc tiến trình để kết thúc.
Điều này có nghĩa là ở trong thời gian ngắn, càng phải bỏ ra nhiều cố gắng.
Diệp Phạm khi về đến nhà, Hạ Hàn còn chưa hề rời đi.
Cô đẩy cửa đi vào, trông thấy Hạ Hàn cùng Đô Đô hai cha con ngồi ở trên ghế sa lon, kiên nhẫn chờ đợi cô trở về.
Hạ Hàn quay đầu, nhìn về phía Diệp Phạm.
Ánh mắt của anh không rõ nông sâu.
Trông thấy cô đi tới, chẳng những giống như là từ trong trí nhớ của anh đi tới, cũng là đi hướng tới tương lai của bọn họ.
Sau khi từ trên sân khấu đi xuống, Diệp Phạm đã ổn định lại tâm tình.
Cô phát giác được ánh mắt của Hạ Hàn, đối diện với ánh mắt của anh.
Hạ Hàn che dấu thần sắc, có chút cong lên một nụ cười cực kì nhạt, dường như đang che lấp.
Diệp Phạm không có phát hiện không đúng, cô nhìn thấy Đô Đô đang khó chịu ở bên cạnh, cong môi cười: "Hạ Hàn, anh còn chưa có dỗ tốt bé con a?"
Hạ Hàn bất đắc dĩ: "Đại khái tính tình của con giống me, đều tương đối bướng bỉnh."
Đô Đô lung lay cái đầu nhỏ, mở ra cánh tay mập mạp: "Mẹ."
Diệp Phạm ôm lấy Đô Đô, thuận miệng hỏi Hạ Hàn: "Anh sáng mai còn muốn quay phim, khi nào thì đi?"
Ánh mắt của Hạ Hàn một mực đi theo Diệp Phạm: "Anh nghĩ đợi em trở lại hẵng nói." Anh biết thời điểm Diệp Phạm hát 《 Ánh sáng 》 cảm xúc không đúng, cho nên muốn lưu lại nhìn cô một cái.
Hiện tại xem ra, Diệp Phạm đã khôi phục.
Diệp Phạm gật đầu: "Tôi trông Đô Đô, anh mau trở về đi."
Hạ Hàn trầm giọng nói: "Được."
Lúc này, Đô Đô đã ở trong lồng ngực mềm mại sắp ngủ thiếp đi.
Diệp Phạm vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Đô Đô, nhẹ giọng hướng dẫn bé.
"Ba ba muốn đi rồi, Đô Đô muốn hay không nói tạm biệt a?"
Tay nhỏ của Đô Đô vô thức quơ trên không trung một hồi, sau đó rút lại trên người Diệp Phạm.
Bé ghé vào trong ngực Diệp Phạm, mơ mơ màng màng nói hai chữ: "Ba ba..."
Tựa hồ là bởi vì nguyên nhân quá mệt mỏi, Đô Đô sau khi nói xong, liền ngủ mất.
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn nhìn nhau cười một tiếng.
Tiểu Khả Ái này thật quật cường lại ương bướng.
Sáng ngày thứ hai, Diệp Phạm vừa rời giường, liền nhận được tin nhắn của Hạ Hàn.
"Tỉnh rồi sao? Anh ở dưới lầu."
Bởi vì hôm qua Đô Đô cùng Diệp Phạm nói, bé muốn đi nhà chị Tiểu Tiểu, nói bé rất lâu rồi không có nhìn thấy bà cùng chị.
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đều cho là Đô Đô muốn đi ra ngoài chơi, nhưng lại không biết bé có tâm tư khác, bé có bí mật nhỏ muốn tiết lộ cho chị Tiểu Tiểu.
Hạ Hàn đến sớm như vậy, là bởi vì anh muốn trước khi đi studio, cùng Diệp Phạm và Đô Đô gặp một lần, sau đó đưa Đô Đô đến nhà Trình Bình.
Diệp Phạm đi đến bên giường nhỏ, Đô Đô nhổm lên, núp ở bên trong chăn nhỏ.
"Mẹ." Đô Đô mở to một đôi mắt tròn nhìn Diệp Phạm.
Nghe thấy Diệp Phạm rời giường, Đô Đô cũng rất nhanh liền tỉnh lại.
Diệp Phạm sờ lên mặt Đô Đô: "Ba ở dưới lầu, muốn đón chúng ta đi nhà bà Trình, Đô Đô đồng ý không?"
Đô Đô phi thường có khí thế xốc lên trên chăn nhỏ người mình, từ trên giường nhỏ ngồi dậy, tay nhỏ bé của bé bám lấy trên thành giường.
"Đô Đô muốn đi." Đô Đô vốn là muốn ba ba dẫn bé đi, chỉ là bé không nói ra miệng, may mắn ba ba chủ động tới.
Diệp Phạm đã sớm đoán được đáp án của Đô Đô, cô đem Đô Đô từ trên giường nhỏ ôm lên, rửa mặt xong ăn điểm tâm xong, bắt đầu khoác cho bé cái áo khoác.
Đã tới mùa đông, nhiệt độ thấp, không khí lạnh lẽo, hơi hô hấp một chút, đều sẽ hóa thành hơi trắng.
Diệp Phạm sợ Đô Đô cảm mạo, tự nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ cho bé.
Diệp Phạm vừa mua cho Đô Đô một chiếc áo lông màu xanh đậm, Đô Đô ngoan ngoãn vươn tay, đem cánh tay tiến vào trong tay áo.
Diệp Phạm còn mua cho Đô Đô một cái khẩu trang in hình hoạt hình, cô đem hai bên dây đeo ở trên tai của bé.
Diệp Phạm nhéo nhéo lỗ tai của Đô Đô: "Được rồi."
Diệp Phạm một người mang Đô Đô đi xuống lầu.
Càng đến gần dưới lầu, Đô Đô càng hưng phấn.
Hạ Hàn đã dưới lầu chờ, Diệp Phạm vừa đi ra cổng lớn, Hạ Hàn liền từ trong xe đi xuống.
Bởi vì thời tiết lạnh, trong khu cư xá căn bản không có bao nhiêu người, vắng ngắt.
Diệp Phạm nắm tay của Đô Đô, đi đến trước mặt Hạ Hàn.
Hạ Hàn ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang tầm mắt của Đô Đô, anh hướng Đô Đô cười cười: "Đô Đô, buổi sáng tốt lành."
Nửa gương mặt của Đô Đô giấu ở phía dưới khẩu trang, bé cho là Diệp Phạm cùng Hạ Hàn không phát hiện được, len lén nở nụ cười, kỳ thật cặp mắt to tròn kia đã có chút híp lại, bại lộ cảm xúc chân thực của bé.
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đều không có phanh phui tâm tư nhỏ của Đô Đô.
Diệp Phạm ngồi xổm xuống: "Đô Đô có muốn hay không để ba ôm lên xe?" Cô thương lượng với Đô Đô, Đô Đô trong lòng nhất định là muốn như vậy, nhưng bé sẽ không nói ra.
Quả nhiên Đô Đô không có đáp ứng, nhìn về phía Diệp Phạm: "Mẹ ôm Đô Đô."
Diệp Phạm chọc chọc bụng nhỏ mập mạp của bé: "Ngày hôm nay Đô Đô mặc hơi nhiều, mẹ khả năng ôm không được, để ba giúp mẹ một chút có được không?"
Vì để cho Đô Đô cùng Hạ Hàn lại thân cận một chút, Diệp Phạm lại lần nữa công kích thể trọng của Đô Đô.
Đô Đô trộm nhìn thoáng qua Hạ Hàn, một mặt kiêu ngạo nói: "Được rồi." Rõ ràng nội tâm của Đô Đô chờ mong vô cùng, lúc nói chuyện lại không như vậy.
Hạ Hàn rất nhẹ nhàng ôm lấy Đô Đô, thân thể mũm mĩm của Đô Đô bay lên không, chơi một lần trò nâng cao cao mà bé thích nhất.
Diệp Phạm nhịn cười, cô hoài nghi khóe miệng của Đô Đô cũng đã kéo đến lỗ tai ở phía dưới khẩu trang rồi.
Thời điểm Đô Đô bị đặt ở trên ghế ngồi cho trẻ nhỏ, đáy mắt còn mang theo điểm vẫn chưa thỏa mãn, bé còn muốn lại chơi mấy lần nâng cao cao.
Đô Đô cúi đầu nhìn thoáng qua một thân cồng kềnh quần áo của mình, xem ra sau này chỉ có ba ba mới có thể ôm được mình lên.
Một giây sau, Đô Đô lại len lén cười vài tiếng, còn tốt hiện tại bé cũng là người có ba ba, không cần lo lắng không ai ôm được bé lên.
Diệp Phạm tạm dừng ý định trêu đùa Đô Đô, ngồi vào trong xe, liền đem khẩu trang của Đô Đô tháo xuống.
Ý cười của Đô Đô không kịp thu hồi, cứng đờ ở khóe miệng.
Diệp Phạm bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, hôn mấy cái, Bảo Bảo của cô làm sao lại đáng yêu như thế a.
Hạ Hàn cũng từ trong kính chiếu hậu thấy cảnh này, Mắt sắc của anh chớp chớp, hiện lên mỉm cười.
Ánh mắt anh dừng lại vài giây ở trên thân Diệp Phạm cùng Đô Đô, sau đó mới khởi động xe.
Bãi đỗ xe của nhà Trình Bình trực tiếp nối với biệt thự, bọn họ sau khi đậu xe xong, đi vào trong nhà.
"Bà bà, chị Tiểu Tiểu." Thanh âm nãi thanh nãi khí của Đô Đô so với bình thường vang dội hơn, bé còn chưa tiến vào phòng khách, liền bắt đầu hô hào.
Tiểu Tiểu nghe được thanh âm của Đô Đô, từ trong phòng đi ra.
Cô bé nhìn thấy Đô Đô mặc thành tròn vo, phốc một tiếng bật cười.
"Đô Đô em thật đáng yêu a." Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống, đem Đô Đô mềm nhũn ôm chặt trong ngực.
Tiểu Tiểu nhìn thấy Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đứng tại cửa ra vào, rất lễ phép mà gọi một tiếng: "Chị, anh họ."
Đô Đô ghé vào bên tai của Tiểu Tiểu: "Chị, chúng ta đi vào phòng chơi." Đô Đô một mặt mong đợi nhìn xem Tiểu Tiểu, giống như có lời gì muốn nói cho Tiểu Tiểu biết.
Tiểu Tiểu kéo tay Đô Đô: "Được."
Trình Bình nhìn thấy Diệp Phạm đi cùng Hạ Hàn, sửng sốt một chút: "Các con làm sao lại cùng đến." Trình Bình đối với sự tình phát sinh giữa hai người hoàn toàn không biết gì cả.
Bà chỉ cho là Hạ Hàn đang theo đuổi Diệp Phạm, căn bản không có phát giác việc Đô Đô cùng Hạ Hàn có quan hệ.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đồng thời trầm mặc trong chốc lát, Hạ Hàn mở miệng trước giải thích, anh nhìn thoáng qua Diệp Phạm, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Là con đi tới nhà Diệp Phạm đón bọn họ."
Con mắt của Trình Bình ở trên người hai người bọn họ vòng đi vòng lại, bà cảm thấy có thể là Hạ Hàn theo đuổi Diệp Phạm có tiến triển, nhưng bà cũng không hỏi nhiều.Trong phòng.
Ngay từ đầu là Tiểu Tiểu lôi kéo tay của Đô Đô, về sau ngược lại là Đô Đô một mực dắt lấy Tiểu Tiểu hướng gian phòng đi vào, bé bước bước chân nhỏ ngắn, cảm giác rất nóng lòng.
Đô Đô lôi kéo Tiểu Tiểu vào trong phòng ngồi xuống, cửa phòng vừa đóng, đã không nhìn thấy tình hình bên trong.
Đô Đô lập tức nở một nụ cười thật to, bé căn bản là không che giấu được tâm tình vui sướng của mình.
Đô Đô hưng phấn nhảy tại chỗ mấy lần, chọc Tiểu Tiểu cười.
Tiểu Tiểu còn chưa từng thấy dáng vẻ Đô Đô vui vẻ như vậy, cô bé một mặt tò mò hỏi: "Đô Đô, em vì cái gì vui vẻ như vậy a?"
Đô Đô chạy đến bên cạnh Tiểu Tiểu ngồi xuống, quơ cánh tay mập mạp: "Chị Tiểu Tiểu, Đô Đô có một bí mật phải nói cho người biết."
Tiểu Tiểu khẽ giật mình, Đô Đô còn có bí mật, trong mắt của cô bé tràn đầy nghi hoặc.
Kể từ khi biết Hạ Hàn là ba của bé về sau, tâm tình Đô Đô mỗi ngày đều đắc ý.
Đô Đô không kịp chờ đợi muốn toàn bộ mọi người đều biết, bé có một người ba, một người ba giống như Hạ thúc thúc.
Đô Đô nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, đều không có người cùng bé chia sẻ, cho nên bé đặc biệt muốn tới nhà của bà Trình cùng Chị Tiểu Tiểu, đem chuyện này nói cho bọn họ biết.
Đô Đô vòng tay mũm mĩm, ghé vào bên cạnh tai của Tiểu Tiểu, bé nháy nháy con mắt sáng lấp lánh, cười đến híp cả mắt.
Bí mật Đô Đô ẩn giấu đi vài ngày rốt cục muốn bị bé nói ra khỏi miệng.
Đô Đô dùng nãi âm nhỏ mềm đáng yêu mỗi chữ mỗi câu kể, bé sợ mình nói không rõ ràng, chị Tiểu Tiểu sẽ nghe không hiểu.
"Chị Tiểu Tiểu, em có một người ba."
~~~
.