Phó Minh Minh nơm nớp lo sợ hát xong câu cuối của bài hát dưới cái nhìn lom lom của Tiểu Đường Cao.
Cô thấy Tiểu Đường Cao hơi do dự, cái đuôi xù xù lơ lửng giữa không trung....
Cô suýt chút nữa khóc òa lên, sao còn chưa được vậy?
Tiểu Đường Cao lưỡng lự một lát, mới thu cái đuôi xù về.
Phó Minh Minh nhẹ nhàng thở ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật quá đáng sợ.
Cô là kẻ học dốt ra trường được sáu năm, thậm chí có ảo giác giống như bây giờ mình đang ngồi ở trường thi, mà một câu trong bài thi cũng không biết làm.
Sau đó, toàn thân cô cảm thấy khác thường.
Hình như vừa rồi, cô được một con mèo dạy hát.........
Phó Minh Minh lẩm bẩm: "Tiểu Đường Cao là mèo của ông cố, ông thích nhất là hát mấy bài cũ cũ, nhất định là Tiểu Đường Cao nghe được ở chỗ ông nên mới biết mình hát không đúng".
Vẻ mặt cô hoảng hốt lặp đi lặp lại: "Đúng, nhất định là như vậy".
Nhất định là như vậy!
Nếu không chẳng lẽ Tiểu Đường Cao cố ý dạy cô hát sao?
Ha ha ha, làm sao có thể!
Ọt ọt ..... Bụng có hơi đói rồi.
Tiểu Đường Cao cúi đầu nhìn nhìn bụng nhỏ, rồi lại nhìn đồng hồ phòng thu âm, đôi mắt hạnh nhân lấp lánh sáng lên.
Tới giờ cơm rồi!
Bé mèo nhìn Phó Minh Minh tạm thời đạt tiêu chuẩn, gắng gượng quyết định buông tha.
Nên biết là thời điểm cậu ở nhà, giúp mẹ dạy thay một kèm một cho các anh các chị, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.
Phó Minh Minh quả thực là người kém cỏi nhất mà cậu từng dẫn dắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bé mèo ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng thu âm, nhảy nhót chạy về phía nhà ăn.
Cô hốt hoảng đi theo Tiểu Đường Cao rời khỏi phòng.
Nhưng mà, cô hình như đã quên gì đó.
Trong phòng thu âm, các đại gia người xem tuy không nhìn thấy hình ảnh, nhưng nghe cô hát ngũ âm không được đầy đủ cũng rất vui vẻ.
Một đám đạn bình luận ban đầu........
[ Ha ha ha ha, là tôi đó]
[ Hiện trường lật xe khổng lồ]
[Streamer an ủi tôi lớn lắm đó]
[Đã thu âm lại làm kỷ niệm]
[Streamer gợi cảm, vẫn đang trên con đường lạc điệu]
[Streamer tránh ra, tôi muốn hít mèo]
Đến khi Phó Minh Minh tiến bộ từng chút một, đám đạn bình luận cũng dần dần đổi thành.......
[Streamer tài năng đấy chứ]
[Streamer dần dần tốt lên, giống như có người ở đó sửa đúng lại]
[Ở đây ngoại trừ streamer có lông người ra, thì chỉ có Tiểu Đường Cao đáng yêu thôi]
[ Nói không chừng là Tiểu Đường Cao dạy streamer cũng nên]
[Ô, Tiểu Đường Cao của chúng ta giỏi quá đi~~]
Khi âm thanh chấm dứt, một bóng dáng màu trắng lướt qua từ phía trên, màn hình tròng trành, hình ảnh từ vách tường biến thành trần nhà.
Có lẽ Tiểu Đường Cao vô ý làm điện thoại rớt xuống đất.
Người xem cũng không ngại, mà ngược lại cười ha hả trêu chọc.
Thẳng đến khi một tiếng đóng cửa lạch cạch vang lên, các đại gia người xem mới tỉnh mộng, dần dần phát hiện không đúng ..........
[ Đóng cửa???!!!]
[Tôi vừa mới nhìn thấy streamer đi rồi?]
[Bạn trên không nhìn lầm đâu, streamer đóng cửa đi rồi, khiếp sợ.jpg]
[ Cho nên chúng ta bị bỏ quên ở trong này sao. Mỉm cười.jpg]
[ a a a a, streamer đồ xấu xa]
[ Tôn nghiêm của những đại gia người xem chúng ta để ở đâu. Lòng chua xót.jpg]
[ Mỉm cười.jpg]
[Tôi cá 5 hào, ngày mai streamer mới phát hiện bỏ quên chúng ta, bởi vì ngày mai mới là cuối tháng, buông tay.jpg]
[Bắt đầu mở online, mua chắc thả tay nha]
[Phía trước từ từ, tính tôi với]
Thế mà Phó Minh Minh hốt hoảng về nhà cũng không phát hiện có gì không đúng. Đâu thể trách cô được, bởi vì bình thường có tới hai cái di động, một cái phụ trách live stream, còn cái kia mới dùng cho hằng ngày.
Sau khi về đến nhà, cô kiệt sức, ngã đầu ngủ say, quên luôn các đại gia kim chủ đến tám trăm dặm
*
Một người một mèo ăn cơm tối xong, bé mèo lông dài trắng muốt lười biếng nằm trên người Phó Kiêu, ngón tay anh như có như không vuốt ve bộ lông, ngẫu nhiên cúi đầu dịu dàng nhìn xuống bé mèo.
Phong Giai Minh đúng lúc đến đây.
Cô không muốn đến, nhưng......
Nhớ lời của chị Lý - người đại diện - nói với cô ở trên đường.
Năm nay Tinh Thần sắp khởi động super ip được mọi người chú ý, mục tiêu dự án là bất kể giá nào cũng phải đánh sâu vào giải thưởng Oscar hàng đầu của giới điện ảnh Âu Mĩ, nâng cao tầm ảnh hưởng điện ảnh nước nhà trên phạm vi toàn thế giới, vì thế Phó Kiêu còn tự mình đi nước A, thuyết phục đạo diễn hàng đầu Hoa kiều Angus Tiêu của giới điện ảnh hiện nay rời núi.
Vốn không liên quan đến cô.
Nhưng chủ đề super ip là âm nhạc, ý nghĩa âm nhạc bên trong bộ phim rất quan trọng, có tin đồn trong nội bộ Tinh Thần là, Angus sẽ mời bạn tốt nước ngoài là nhà soạn nhạc Wiessen từng đoạt huy chương vàng đảm nhiệm tổng giám âm nhạc.
Cái tên Wiessen ở giới âm nhạc không ai không biết không ai không hiểu, anh ta chứng thực cho từ huyền thoại, tác phẩm không chỉ nổi tiếng toàn cầu, mà quan trọng hơn anh ta còn là chủ tịch hội giám khảo giải thưởng Amanda, một giải thưởng lớn trong ngành công nghiệp âm nhạc.
Giấc mộng nhiều năm qua của Phong Giai Minh đó là cầm được cúp thưởng Amanda.
Theo như lời chị Lý, nếu là có cơ hội hợp tác với Angus, thì cơ hội sang năm cô đánh sâu vào thưởng Amanda sẽ tăng lớn.
Huống chi cô cũng nghe thấy đối thủ kỳ cựu Thương Dung Dung đã thông qua chồng mình ở hội đồng quản trị Tinh Thần, lén liên hệ với Angus.
Cô không thể để ả Thương Dung Dung nông cạn kia dùng thủ đoạn không chấp nhận được như thế để so bì.
Phong Giai Minh nhìn Phó Kiêu ngồi ở trên ghế sô pha, người cầm lái tập đoàn Tinh Thần, anh tuấn đầy triển vọng, nhưng cô biết bề ngoài anh gọn gàng để che dấu vòng xoáy sâu không thấy đáy.
Mỗi lần cô gặp Phó Kiêu, luôn nhớ tới chú Thế ngã thành thịt nát chết không nhắm mắt.
Cô luôn nhớ kỹ, sau khi anh biết tin, chỉ thản nhiên nói một câu, sao lại cố tình chọn vào lúc này.
Trước khi chú Thế chết không lâu, Phó Kiêu còn nói cười vui vẻ với chú ấy, mỉm cười khuyên chú đừng uống rượu nhiều quá, không tốt cho thân thể, giọng điệu chân thành thân thiết.
Mỗi lần cô gặp anh luôn cảm thấy không rét mà run.
Nhưng nghĩ đến cơ hội mà cô ngày nhớ đêm mong tha thiết ước mơ, vẫn đi gặp anh, vẫn đưa ra yêu cầu của mình.
Phong Giai Minh thấp thỏm nhìn anh, cô nhớ tới chị Lý ám chỉ không rõ ràng kia, có cơ hội như vậy cho dù phải trả giá chút gì đó cũng đáng giá.
Cô biết là ý gì.
Nếu Phó Kiêu thật sự đưa ra yêu cầu như thế thì phải làm sao bây giờ......
Qua nhiều năm, anh có còn nhớ đến câu nói lúc trước, giữa hai người giống như bạn bè xa lạ.
Thế nhưng, bây giờ đã sắp mười năm.
Phong Giai Minh không nhịn được siết chặt bàn tay, chợt nhớ tới một người khác, người kia bề ngoài thoạt nhìn bất cần đời, cà lơ phất phơ nhưng không biết vì sao cố tình làm cho cô không thể quên được.
Phó Kiêu chẳng hề bất ngờ với yêu cầu của cô, anh gãi gãi cằm Tiểu Đường Cao trong lòng. Bé mèo không kiên nhẫn dùng hai chân đè tay anh lại, vểnh tai nghe anh trả lời ra sao.
Anh sẽ không đồng ý cô ta chứ???
- Về chủ đề ca khúc điện ảnh, Angus muốn chọn ra giọng hát trong biển người cả nước, anh ta có cách nghĩ của chính mình.
Tiểu Đường Cao vui mừng ngẩng đầu, làm tốt lắm! Không cần đồng ý với cô ta đâu!
Phó Kiêu nhìn bàn tay Phong Giai Minh siết chặt, rồi nhìn đôi mắt cô nói: "Bất quá mấy ngày nữa có bữa tiệc tối, Angus cũng sẽ đi, em đi cùng với tôi".
Phó Kiêu lắc lắc đầu ở trong lòng, tuy Phong Giai Minh là con gái duy nhất của dì Ôn, nhưng chẳng được di truyền sự độ lượng và tinh thông của dì.
Nhưng sau khi dì mất, cô là vướng bận cuối cùng còn ở trên đời nên anh sẽ dùng hết khả năng chăm sóc tốt cho cô.
Tiểu Đường Cao cúi đầu nổi giận.
Cái gì cơ?
Đây là đồng ý rồi!
Phong Giai Minh theo bản năng né tránh ánh mắt anh, cô nghe thấy anh đồng ý, vô thức thở phào, vui ra mặt nói: "Ừm". Sau khi nói xong, dường như cảm thấy bản thân không nên vui vẻ như vậy, cô giấu đi rồi đem túi quà tinh xảo mà mình mang đến đưa cho anh nói: "Đây là quà mà em mang đến từ nước ngoài, em cảm thấy rất hợp với anh, hy vọng anh thích".
Phó Kiêu nhận mà không xem.
Tô Trạch Ninh mượn ưu thế mình là mèo, nằm nhoài trên túi quà tặng nhìn ngó, là một cái cà vạt màu xanh ngọc.
Hừ! Cậu còn tưởng rằng là thứ tốt gì chứ!
Không phải là cà vạt thôi sao?
Tô Trạch Ninh hận sắt không thành thép nhìn anh, bé mèo trắng đứng ở trong ngực anh tức giận kêu meo meo meo meo meo meo.......
Gì vậy hả?
Vì sao lại đồng ý.
Cô ta rõ ràng chỉ muốn lợi dụng anh thôi!
Bây giờ, có lẽ cô ta đã có thiện cảm với Phó Duy rồi.
Về phần món quà này.......
Cậu cực kỳ ghét bỏ, rõ ràng quần áo Phó Kiêu đều là hai màu đen trắng, cà vạt cũng......
Thế mà cô ta không biết điểm này, món quà vừa thấy là biết không có thành ý.
Ê, có phải Phó Duy thích màu xanh đúng không?
Phó Kiêu không biết chọc bé mèo mất hứng ở đâu, bất đắc dĩ ôm lấy Tiểu Đường Cao, vỗ về vuốt ve lưng bé mèo, dịu dàng nói: "Làm sao vậy?"
Tô Trạch Ninh nhảy xuống khỏi người anh, xoay mông đối diện với anh.
Phó Kiêu đi tới phía trước, bé mèo ngẩng đầu nhìn anh, giống như nhìn một kẻ phụ lòng, không rên một tiếng, xoay người vòng lại, tiếp tục chĩa mông với anh.
Phó Kiêu: ..........
Phong Giai Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ anh dịu dàng với bé mèo, không hiểu sao, cô cảm thấy thật xa lạ, lòng cô bỗng nhiên mất mát, giống như có gì đó thiếu chút nữa thuộc về mình, đã mất.
Lúc này tài xế chạy tới nói: "Phó tổng, thời gian bay sắp đến rồi, bây giờ tôi đưa ngài đi sân bay, có được không?"
Cái lỗ tai hồng nhạt dựng thẳng lên.
Cái gì.
Đại Tất Thối muốn đi ra ngoài hả?
Phó Kiêu nhìn nhìn đồng hồ trên tay, vừa sờ sờ đầu Tô Trạch Ninh.
Bé mèo trắng ghét bỏ xoay đầu sang một bên nhưng không né tránh.
Anh cười cười nói: "Hôm nay, anh đi B thị, mai mới về, hôm nay Tiểu Đường Cao ngủ một mình rồi, phải ngoan đấy".
Hừ!
Không phải chỉ ngủ một mình thôi sao?
Với lại khi nào thì cậu không ngoan đâu? Cậu vẫn luôn là bé mèo ngoan mà.
Mà hình như từ lúc cậu tới nơi này vẫn ngủ cùng anh, hai người chưa từng tách ra.
Phó Kiêu lấy hành lý mà quản gia đã chuẩn bị xong, định rời khỏi. Anh quay đầu nhìn về phía Tiểu Đường Cao, phát hiện bé mèo vốn đang giận dỗi, mà giờ đáng thương hix hix, lén lút nhìn mình, thấy mình nhìn lại.
Bé mèo ngay lập tức nhìn bên cạnh, làm bộ bỗng cảm thấy hứng thú với ấm trà trên bàn trà đối diện.
Trong mắt Phó Kiêu thoáng qua vui vẻ.
*
Hỏi: Khi chủ nhân đi rồi, thú cưng ở nhà sẽ tịch mịch sao?
Đương nhiên sẽ không á.
Nhất định là hight lắm luôn!
Đêm khuya, phần lớn người trong biệt thự đã chìm vào mộng đẹp.
Nhưng ở phòng ngủ Phó Kiêu, trên thảm lông mềm mại.
Bé mèo màu trắng hứng thú bừng bừng chơi trò chơi máy tính bản, còn một máy khác bên cạnh chiếu bộ phim ngôn tình drama.
Bên kia là túi cá khô đã gỡ ra ăn một nửa.
Ợ......
Tô Trạch Ninh ợ một cái, cá khô do Phó Minh Minh đưa tới, cậu lén giấu ở các góc sô pha, thật vất vả mới giữ được, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận ăn rồi.
Anh đi rồi, cậu đúng là quá sung sướng!
Tô Trạch Ninh nhàm chán lăn lóc, nhìn giá trị thân mật lại sắp đầy.
Khóe miệng cong lên thành nụ cười.
Một lát sau, cửa phòng ngủ Phó Kiêu đẩy ra từ bên trong.
Một thiếu niên tóc đen khoảng mười tám, mười chín tuổi ló ra, cẩn thận quan sát trái phải, sau khi xác định không có ai, thiếu niên mới thật cẩn thận đi ra, dưới ánh sáng êm dịu, khuôn mặt thiếu niên đẹp như bức vẽ, màu mắt hạnh nhân thật to xanh như màu xanh của biển rộng, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy màu vàng mờ mờ ảo ảo. Khóe môi thiếu niên nhếch lên cười khẽ, lộ ra hai cái răng nanh xinh xinh và má lúm đồng tiền đáng yêu.
Không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy như ánh mặt trời ấm áp.
Lúc này thiếu niên mặc bộ đồ không hợp thân, cái áo sơ mi rõ ràng lớn hơn hai size dài gần tới đùi, quần cũng xoăn mấy vòng.
Tô Trạch Ninh lại xoăn quần thêm mấy vòng nữa.
Đáng ghét, quần áo Phó Kiêu sao lớn vậy chứ!
Cậu rất vừa lòng với dáng người, ngoại trừ đôi mắt giống hệt Tiểu Đường Cao, cơ bản giống mình y như đúc khi trước.
Rốt cuộc cũng được làm người rồi, cậu không chút suy nghĩ đi tới phòng thu âm, cậu muốn nghe tiếng hát đời này của mình một chút.
Đây là chuyện mà cậu quan tâm nhất.
*
Đứng ở giữa phòng thu âm, Tô Trạch Ninh mang tai nghe, cầm bài hát mà ban ngày Phó Minh Minh đã hát, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở to mắt, sự bối rối trong mắt đã không còn, chỉ có bình tĩnh và kiên định.
Trong cuộc đời mười chín năm đã qua, cậu chỉ làm một chuyện là cố gắng hết sức để hát.
Tiếng hát là sinh mệnh thứ hai của cậu, là ý nghĩa tồn tại của cậu.
Hơi thở vững vàng, câu đầu tiên còn chút mới lạ, nhưng sự mới lạ này rất nhanh được tốc độ tiến bộ bù lại, bất luận ai cũng nhận thấy được tốc độ đó tăng lên kinh người.
Tiếng hát trong trẻo uyển chuyển, giọng ca có sức cuốn hút khó hiểu, rõ ràng làn điệu bình thường mà qua miệng thiếu niên lại có cảm xúc khác nhau, giống như hát một ca khúc không hề đơn giản, mà là yêu hận ly biệt và sầu bi trong cuộc sống.
Dùng âm thanh cuốn hút người khác, dường như là một chuyện dễ dàng đối với thiếu niên.
Mà cậu trời sinh được hát, trong giai điệu ẩn chứa cảm xúc, giống như bản năng hít thở bình thường.
Thiếu niên không chú ý tới, ở một góc phòng thu âm, di động đáng thương nằm trên mặt đất, cái gì cũng không nhìn thấy, tiến vào hình thức tiết kiệm điện, màn hình đã tối đi, vậy mà live stream của Phó Minh Minh đang đà tăng trưởng con số với tốc độ kinh người......