Tài xế khởi động xe, chiếc xe con màu đen kín đáo xa hoa vững vàng lăn bánh về phía trước.
Phó Kiêu vươn tay, cảm giác ấm áp nóng hầm hập, xúc cảm này thật xa lạ nhưng cũng không tệ.
Tài xế đã theo anh rất nhiều năm, thấy tâm trạng anh lúc này không xấu, đánh bạo: "Phó tổng muốn nuôi con mèo nhỏ này?"
Phó Kiêu xách gáy bé mèo lên, đôi mắt khác màu như bảo thạch nhìn thẳng anh, bất luận ai cũng phải nói cực kỳ đáng yêu.
Nhưng lòng anh chẳng hề khuấy động, bé nhỏ, mỏng manh, thoạt nhìn rất yếu ớt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không thích những thứ mỏng manh.
Tùy ý bỏ bé mèo sang một bên, Phó Kiêu không thèm quan tâm: "Biệt thự lớn vậy, tùy tiện tìm một góc sáng sủa nào đấy nuôi là được". Cũng mời thêm người chuyên môn chăm sóc riêng luôn.
Bé mèo đang liếm chân trước, mở to hai mắt?
Cái gì?
Muốn ném cậu sang một bên á?
Không được, đùa kiểu gì thế?
Cậu giũ lông trên người, đứng lên, phô bày khía cạnh phong thái uy phong bản thân, đi qua chỗ anh.
Mau nhìn đi, bổn meo đẹp trai như này, sao anh cam lòng ném bổn meo sang một bên.
Nhưng vừa nhấc chân lông xù bên trái lên, cậu liền cứng đờ tại chỗ, trong đôi mắt hạnh nhân màu xanh lam pha lẫn nâu nhạt tràn đầy quẫn bách.
Sau khi vươn chân trái rồi vươn chân nào ấy nhỉ? Chân phải trước hay chân trái sau?
Mặc kệ!
Cậu cố gắng coi nhẹ việc mình quên mất cách đi đường, nâng cái đầu nhỏ kiêu ngạo lên đi qua chỗ anh.
Cậu mặc kệ, cậu là con mèo đẹp nhất trong hai người ở đây.
Nhưng, bộp một tiếng ---
Chết tiệt, sao hai chân sau lại vướng vào nhau thế?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con mèo mới ngã bẹp đó chắc chắn không phải cậu.
Phó Kiêu nhìn bé mèo ngẩng đầu lên, cùng tay cùng chân đi tới bên mình, cái vẻ đi đường bị vấp ngã khiến khóe miệng không nhịn được cong lên.
Nghe thấy tiếng cười nhạo, cậu xấu hổ bực mình, nghiêng đầu sang chỗ khác, lên án anh, kêu meo meo ngao meo meo.
Cười cái gì? Không thấy bổn meo rất cố gắng sao?
Cuối cùng, bé mèo cũng bò lên được đùi Phó Kiêu.
Người đàn ông tóc đen vô tình xách bé mèo lên, một người lạnh lùng cứng rắn và một bé mèo mỏng manh đối diện nhau.
Tài xế ngồi ở phía trước liếc qua gương chiếu hậu nhìn thấy tình cảnh phía sau: "Phó tổng, xem ra con mèo này rất thích ngài đấy, loài mèo rất nhút nhát, không dễ gì tới gần người xa lạ đâu".
Thích?
Anh nhíu mày, từ nhỏ đến lớn, anh không có duyên với thú cưng, bất kể là con gì nhìn thấy anh đều trốn rất xa.
Còn con mèo này?
Phó Kiêu lắc đầu: "Đại khái chắc hơi ngốc".
Nói không ngốc thì sao ngay cả đi đường cũng không được?
Mặc dù nói thế nhưng anh vẫn không buông bé mèo ra, mà ôm vào ngực, ngón tay thon dài vuốt ve lưng bé mèo trắng từng chút một.
Toàn thân Tô Trạch Ninh cứng ngắc, kiếp trước vì bị bệnh, gần như chưa từng tiếp xúc thân mật với ai, ngoại trừ ba mẹ, hầu như không ai nguyện ý trải qua quá trình tiêu độc phức tạp rườm rà chỉ để ôm cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc thân mật với người lạ.
Bất đồng với với những thứ lạnh lẽo khác.
Sự đụng chạm mang đến nhiệt độ cơ thể con người, hơi hơi nóng ấm, không hiểu sao làm cho cậu lưu luyến.
Nhưng ngay sau đó Tô Trạch Ninh tỉnh táo lại.
Cậu là người chứ đâu phải mèo.
Để người ta vuốt ve thì tôn nghiêm ở đâu chứ?
Nhưng ngón tay anh trong lúc vô tình gãi cằm xinh xắn của bé mèo.
Cậu như bị bật chốt mở ra, toàn thân co giật nhanh như chớp, thật quá sung sướng, cảm giác thoải mái khó nói thành lời. Bản năng loài mèo lấy ưu thế tuyệt đối cầm tôn nghiêm giẫm đạp dưới chân loài người, chờ đến khi cậu tỉnh táo lại thì đã không còn hình tượng, bốn chân hướng lên trời, lộ ra cái bụng trắng mềm, ôm tay anh không cho đi.
Trong miệng còn kêu gừ gừ vì quá thoải mái.
Đáng ghét, thật sự không thể trách cậu đâu.
Đều do tay Phó Kiêu có ma lực.
Nhất định là vậy.
Tô Trạch Ninh tìm cho mình cái cớ hay.
Bên tai bỗng nhiên leng keng một tiếng, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện hai cột tiến độ xanh đỏ, cái màu đỏ dâng lên chút xíu xiu nếu không nhìn kỹ, tin tức ông lão râu bạc để lại trong đầu cậu bỗng nhiên nảy ra.
Cột tiến độ màu đỏ là mức độ thân mật của cậu và Phó kiêu, sẽ căn cứ vào sự thân mật tiếp xúc giữa hai người mà tích lũy, còn cột tiến độ màu xanh là mức độ thay đổi vận mệnh Phó Kiêu, trên cột này có thêm mấy vạch, chúng khác nhau thì cũng ám chỉ giải khóa kỹ năng khác nhau.
Muốn giải khóa, cậu có thể dùng mức độ tích lũy thân mật để sử dụng kỹ năng.
Nhưng cần phải chú ý cột tiến độ màu xanh, bởi vì chuyện cậu làm sẽ thay đổi vận mệnh Phó Kiêu, mà tiến độ này sẽ luôn chuyển biến, có thể tăng, có thể giảm, một khi sụt về 0 thì cậu sẽ chết.
Mà tiến độ màu xanh hiện tại là số 1.
Bây giờ cột tiến độ màu đỏ đang thong thả tăng trưởng nên cột tiến độ màu xanh cũng biến đổi sang số 2, kỹ năng đầu tiên được giải khóa -- "Nói ra chắc bạn không đồng ý nhưng con mèo này có sức mạnh đấy".
Đây là kỹ năng quái quỷ gì vậy?
Quên đi, trước tích lũy mức độ thân mật đã.
Tô Trạch Ninh vò mẻ chẳng sợ nứt ôm lấy tay Phó Kiêu, cọ đầu nhỏ lông xù trên bàn tay anh, miệng phát ra tiếng kêu ngọt ngào meo meo.
Hừ! Cậu không thích được anh sờ đầu đâu nhé.
Cậu chỉ vì mức độ thân mật thôi!
Trong chiếc xe con, anh tựa vào ghế da thật màu đen xa hoa, dùng máy tính bản trên xe xử lý một ít chuyện công ty vụn vặt, vừa như có như không vuốt ve bé mèo nằm trên đùi.
Không thể không nói, cảm giác về bé mèo cũng không tệ lắm, mềm mềm, nóng hôi hổi.
Chẳng được bao lâu, từ trong lòng anh truyền đến tiếng hít thở nho nhỏ.
Cúi đầu nhìn thử, bé mèo đã ngủ trong lòng bàn tay người xa lạ như anh, bụng nhỏ màu trắng phập phồng có quy luật, thình thoảng còn cọ cọ.
Cứ thế phanh cái bụng yếu ớt nhất ra, bé con đúng là không có lòng phòng bị.
Nhưng không hiểu sao, trái tim anh hơi hơi vui vẻ khi được lấy lòng.
Anh ngẩng đầu tiếp tục xử lý chuyện công ty nhưng cái tay kia vẫn không rút ra.
Khi cậu tỉnh lại, đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Căn phòng xa hoa trang trọng, đèn thủy tinh rườm rà sáng long lanh ở trên đỉnh đầu chiết xạ chói cả mắt.
Mà cậu đang nằm trên cái đệm mềm mại.
Vừa động đậy, bên tai liền vang lên tiếng chuông leng keng.
Cúi đầu nhìn trên cổ mình, được treo một cái vòng cổ chuông khảm kim cương buling buling lấp lóe muốn mù mắt người ta.
Dùng chân gảy hai cái, tiếng chuông vang lên hơi chói tai, đôi mắt nheo lại.
Cậu nhìn quanh bốn phía, không có ai, ngẩng đầu lên, cạnh tường là một cái tủ đựng đồ bằng gỗ, cao một mét, trong con mắt cậu, chiều cao của nó hơi đáng sợ, giống như một ngọn đồi, thoạt nhìn rất nặng.
Hở? Rất nặng.
Như có điều suy nghĩ, gảy gảy móng vuốt, nhìn cột tiến độ trước mắt.
Mức độ thân mật đã tích lũy một ít, kỹ năng đầu tiên "Nói ra bạn có thể không đồng ý nhưng con mèo này có sức mạnh đấy" đã kích hoạt.
Trong lòng cậu hơi kích động, không bằng thừa dịp không có ai, thử kỹ năng một lần?
Đôi mắt hạnh nhân chột dạ nhìn nhìn cửa trước, thăm dò kích hoạt kỹ năng, nhẹ nhàng vỗ cái tủ.
Bàn chân hồng nhạt, nhẹ nhàng khoát lên ngăn tủ màu nâu đỏ, đẩy về phía trước.
Sau đó loảng xoảng.
Cái tủ ngã ra đất như thể nó được làm bằng giấy.
Kẻ đầu têu là cậu ngược lại bị dọa bắn ngược về sau vài bước, cả người dựng lông lên.
"Làm sao vậy?" Một cô gái với mái tóc kiểu Smart (Kiểu tóc HKT ngày xưa ấy) màu xanh bật dậy từ trên ghế sa lon, mờ mịt nhìn bốn phía, khiếp sợ nhìn cái tủ ngã ra đất.
Bởi vì tầm mắt quá thấp nên Tô Trạch Ninh không thấy cô ngủ trên ghế sa lon kia.
Lúc này tầm mắt một người một mèo đối diện nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt nhau.
Sau đó là nỗi xấu hổ trầm mặc.
Nghe thấy động tĩnh, quản gia chạy tới, ông nhìn cái tủ ngã ra đất, có hơi kinh ngạc: "Tiểu thư Minh Minh, sao cô lại đẩy cái tủ thế? Cô có bị thương không?" Cái tủ thoạt nhìn không thu hút nhưng trọng lượng cũng không nhẹ, một người đàn ông trưởng thành chưa chắc đã đẩy được.
Ông nhìn Phó Minh Minh gầy yếu, trong mắt lộ ra ý tứ có một số người không thể nhìn bề ngoài, nước biển cũng không thể đong đo bằng đấu.
Phó Minh Minh: "..."
Tuy rằng cô mới vừa ngủ nhưng chắc chắn chuyện này không liên quan đến cô.
Cô cúi đầu nhìn bé mèo mà chú họ mang về.
Cậu cách cái tủ rất xa, điềm nhiên như không, chỉ lo đuổi theo chơi với cái đuôi mình, thấy cô nhìn qua, ngẩng đầu dùng đôi mắt hạnh nhân khờ dại vô tội nhìn cô, ngọt ngào kêu meo meo.
Giống như đang nói, liên quan gì đến mèo? Tôi chỉ là một bé mèo vô tội thôi nha.
Bè mèo trắng vừa moe vừa vừa đáng yêu, hai mắt một xanh một vàng, giống như hai viên bảo thạch được khảm giữa đám mây, dáng vẻ ngồi chồm hổm ngẩng đầu nhìn cô, như thiên sứ be bé.
Nhưng Phó Minh Minh lại lâm vào trầm tư. Nói ra có thể mọi người không tin, cô cảm thấy mình vừa mới bị một con mèo đổ tội nha.
Không phải Tô Trạch Trữ muốn đổ tội, cậu từng nghe người chung phòng bệnh nuôi mèo nói qua, thú cưng nhất định phải vừa moe vừa dễ thương. Cậu tuy không biết cái gì gọi là moe, nhưng thú cưng chỉ dùng một chân đẩy được cái tủ, tuyệt đối không dính dáng tới hai chữ kia.
Nếu đã quyết định ở lại bên cạnh Phó Kiêu để lừa gạt mức độ thân mật thì nhất định cậu phải cố gắng trở thành một con mèo moe mới được.
Đến bây giờ tiến độ màu xanh vẫn ở con số 2 đáng thương!
Phó Minh Minh cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy có thể cái chân tủ đặt không vững nên mới ngã xuống.
Quản gia ở bên cạnh, đã sai người hầu thu dọn xong, thân thiết đi lên hỏi: "Tiểu thư Minh Minh có bị thương không?"
Cô lắc đầu, không rối rắm vấn đề cái tủ nữa.
Quản gia nhẹ nhàng thở ra, con cháu Phó gia khá đông, mà Phó Minh Minh là cháu gái Phó Kiêu, trong đám cháu nhỏ, cũng chỉ có cô không sợ Phó Kiêu, thường xuyên tìm ông chú chơi.
Biệt thự Phó kiêu cũng chỉ có cô đến mới náo nhiệt một chút.
Quản gia rất thích cô cháu gái này.
Cô vốn có việc tìm Phó Kiêu, nhưng chú đang xử lý chuyện công ty, nên cô không muốn quấy rầy, nghe nói chú có thú cưng mới, không nhịn được tò mò về ông chú lạnh lùng sẽ nuôi thú cưng như thế nào, kết quả đến căn phòng nhìn thấy, một bé mèo đang ngủ say, cô không đành lòng quấy rầy, ở bên cạnh chơi di động khá buồn tẻ thì ngủ quên mất.
Ai ngờ tỉnh lại liền thấy cảnh tượng kia.
Tâm trạng Phó Minh Minh có hơi rối bời nhưng càng rối bời hơn còn ở phía sau.
Cô tinh mắt nhìn thấy trên cổ bé mèo mang một cái chuông tinh xảo lung linh, mà treo cái chuông ấy là cái vòng cổ kim cương, sáng lấp lánh như ẩn như hiện giữa đám lông trắng, kỹ thuật điêu khắc tinh tế, tuyệt đối chắc chắn là hàng hiệu kỷ niệm 100 năm bản giới hạn của thương hiệu T quốc tế mà cô yêu thích rất lâu, thức đêm để cướp mà cướp không được.
Cô có một bạn học bởi vì quan hệ trong nhà mà mua được còn khoe khoang trước mặt các cô rất lâu.
Và giờ đây, chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn đắt tiền này chẳng khác gì một sản phẩm đại lục ven đường được đeo trên cổ bé mèo một cách ngẫu hứng, cứ như một cái vòng trang sức chuông bình thường.
Phó Minh Minh: .........
Tức rồi nha!
Cô thật ghen tỵ với bé mèo, làm sao bây giờ.