Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

Phó Kiêu làm quá tuyệt vời!
Tiểu Đường Cao đắc ý vểnh cao cái đuôi xù bông.
Ngoài cửa, Phó Minh Minh đi đến, nhìn thấy một sân mèo, bước chân dừng đột ngột, không thể tin nổi xoa nhẹ đôi mắt, lui ra bên ngoài sân, nhìn biển số nhà, chắc chắn mình không có đi sai rồi lại đi vào.
Trong sân có hơn hai mươi con mèo, lạnh lùng nhìn cô rồi tiếp tục liếm lông lẫn nhau.
Phó Minh Minh phát huy hết trực giác nhạy bén của streamer, vứt bỏ kiêu ngạo của streamer trò chơi, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra live stream trực tiếp........
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên thu hoạch một đống chữ thét chói tai "A a a a a".
Quản gia cười tủm tỉm nói: "Tiểu thư Minh Minh đến đấy à".
Cô khiếp sợ nhìn cả sân mèo: "Chuyện gì thế này?"
Quản gia: "À, bạn của thiếu gia Tiểu Đường Cao đến làm khách thôi, cũng không lâu đâu, lát nữa sẽ đi".
Phó Minh Minh: .........
Sắc mặt cô khó đoán nhìn quả cầu lông trắng ở cửa rồi nhìn hơn hai mươi con mèo kia.
Bạn của Tiểu Đường Cao còn nhiều hơn cô!
Hôm nay Phó Minh Minh tới là có chuyện, cô do dự một lúc rồi mới hỏi quản gia: " Đã tìm được người hát đêm đó chưa?" 
Vẻ mặt quản gia nghiêm túc, lắc lắc đầu: "Vẫn chưa''.
Thật sự cứ như Phó gia búng ra một người từ trong không khí vậy, căn bản không thể nào tìm được.
Phó gia có kết cấu an ninh bên ngoài chặt chẽ mà bên trong lỏng lẻo, bên ngoài trang viên có rất nhiều cameras và nhân viên tuần tra nhưng bên trong biệt thự ngược lại không có gì.
Phó Kiêu rất chú trọng riêng tư, toàn bộ biệt thự chỉ có mấy người, cửa ra vào có cameras, đã xem đi xem lại theo dõi mấy lần, đêm hôm đó, thời gian đó, căn bản không có ai ra vào.
Phó Minh Minh thở dài, cho đến đến bây giờ phòng live stream của cô vẫn còn một đống người ngồi canh chờ tìm ra âm thanh tự nhiên, sự nổi tiếng tăng lên khá tốt nhưng cũng mang lại rất nhiều cơn bão bình luận mâu thuẫn cho nó.

Quả thực muốn hói đầu luôn.
Phó Minh Minh uể oải cúi đầu, rất nhanh sau đó cô nghĩ thoáng đi, nhiều người đang tìm thiếu niên kia, cuối cùng vẫn tìm được thôi, tối đa lộn xộn một thời gian ngắn, đợi cho tiếng gió qua đi thì chỗ cô tự nhiên yên bình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thuận miệng hỏi quản gia: "Chú họ đâu?''
Quản gia: "Ở thư phòng''.
Phó Minh Minh nghe cũng không hỏi nhiều, bởi vì chú họ ở thư phòng thì không cho ai tùy tiện đi vào, đặc biệt lúc chú đang làm việc, cực kỳ ít ngoại lệ, đến cả Thiên Vương Lão Tử đến cũng phải chờ ở bên ngoài.

*
Mà lúc này.
Có một cái cửa nho nhỏ dưới cửa gỗ thư phòng dày nặng lắc lư, bị đẩy từ bên ngoài vào, một cái đầu xù nho nhỏ dò xét ló vào rồi sau đó quả cầu lông trắng linh hoạt chui qua cửa đi vào.
Trước đó không lâu Phó Kiêu cho mở cái lỗ mèo nho nhỏ dưới tất cả các cửa trong nhà, để tiện cho Tiểu Đường Cao ra vào, thư phòng cũng thế.
Nói vậy, toàn bộ Phó gia không có chỗ nào mà bé mèo không thể đi.
Ngoại trừ phòng bếp.
Đi vào thư phòng, Tiểu Đường Cao nghe thấy giọng nói quen thuộc...
- A Kiêu, mấy ngày nữa thằng cháu bên nhà họ Dịch về nước, muốn đi thực tập ở Tinh Thần, cháu nhớ sắp xếp một chút.
Giọng nói già nua đầy hùng hồn truyền ra từ máy tính bản.
Đây là giọng ông nội Phó Kiêu.
Đôi mắt Tiểu Đường Cao lập tức sáng lên, phe phẩy cái đuôi, chạy đến dưới chân anh, dùng chân vỗ vỗ ống quần.
Nhanh bế tôi lên đi.

Đôi mắt đen tuyền rũ xuống nhìn bé mèo, hai chân trước Tiểu Đường Cao vội vàng nằm nhoài trên chân Phó Kiêu muốn được ôm lên, thân thể ưỡn dài ra sốt ruột kêu meo meo. Trong mắt anh lóe qua sự vui vẻ chan chứa sâu đậm rồi lại làm như không có gì cả, xấu xa giả bộ gì cũng không hiểu.
Hừ! Tưởng tôi hết cách rồi chắc?
Tiểu Đường Cao hăng hái, vươn chân lên, chỉ hai lần linh hoạt đã trèo lên đùi anh, cậu không còn là bé mèo không bò lên được nữa. 
Hưng phấn nhoài chân trước lên trên bàn, đắc ý nhìn Phó Kiêu, Tiểu Đường Cao ngẩng đầu lên nhìn máy tính bản.
Trong máy tính bản, ông cụ vừa mới phẫu thuật xong, tinh thần khá tốt, đôi mắt tinh tường nhìn bé mèo lộ ra nửa đầu, trong mắt toát ra chút vui vẻ: "Ồ, Tiểu Đường Cao đến thăm ông nội đấy à?"
Trước phẫu thuật, Tiểu Đường Cao từng video điện thoại với ông nội Phó, bây giờ nhìn thấy tinh thần ông hăng hái khôi phục khá tốt, cậu cố gắng kê chân ngắn lên để lộ đầu mình trên bàn càng nhiều một chút, vui vẻ meo một tiếng.
Ông nội Phó Kiêu, cháu chào ông ạ.
Có thể nhìn thấy ông là tốt lắm rồi, kê chân mãi mệt quá đi, khi nào thì cậu mới cao lớn thêm nhỉ? Cậu không thể cứ mãi là kẻ lùn được.
Phó Kiêu có vẻ nhận thấy tình cảnh khó khăn của cậu, một bàn tay nâng cậu từ phía dưới lên, ôm đến chỗ có máy tính bản, miễn cho cậu kéo thẳng đôi chân ngắn mãi, Tiểu Đường Cao nhẹ nhàng thở ra quay đầu lại, ngoan ngoãn meo một tiếng, tìm một chỗ thoải mái trong ngực Phó Kiêu rồi nằm xuống.
Ở bên kia máy tính bản, quả nhiên ông cụ Phó nhìn thấy toàn thân Tiểu Đường Cao, chậc một tiếng vừa lòng nói: " Tiểu Đường Cao lớn rồi, cũng mập rồi đấy''.
Tiểu Đường Cao hết vui.
Cậu không có mập!!!!!!!!
Chắc chắn là màn hình hiện mập, chắc chắn thế.
Môi Phó Kiêu cong lên, gãi gãi cằm Tiểu Đường Cao: "Tiểu Đường Cao như vậy mới tốt". Như ôm cục thịt mềm mềm ở trong tay.
Ông Phó cười cười ha ha, không nói thêm, như chờ Phó Kiêu chủ động nói gì đó.
Phó Kiêu lại cúi đầu ung dung tự tại vuốt ve Tiểu Đường Cao, từ trước đến nay ông Phó không có chuyện không lên Tam Bảo Điện(*), con trai út nhà họ Dịch đến thực tập ở công ty chỉ là chuyện nhỏ, không cần ông phải chủ động gọi video điện thoại.
Tam Bảo Điện (*): Còn được gọi là Ba ngôi báu, nó đề cập đến ba cơ sở chính của Phật giáo. Tam Bảo là một từ trong tiếng Hán, là một ẩn dụ cho việc không có gì thì không đến thăm nhà, chỉ cần đến nhà là có chuyện để nhờ.

Ở hai đầu video thoáng chốc yên tĩnh, bầu không khí quỷ dị lan tràn khắp thư phòng.
Tiểu Đường Cao không hề phát hiện tự chơi với cái đuôi xù.
Rốt cuộc, ông Phó thở dài một hơi, mở miệng nói trước: "Chuyện của ba cháu......"
Trong mắt Phó Kiêu lạnh lùng: "Tự ông ta chọn lấy, không phải sao?"
Bất kể là người đàn bà kia hay bữa tiệc đó.
Chưa từng có ai ép buộc ông ta.
Ông Phó buồn bực nói: "Chuyện này là do ba cháu không nắm bắt rõ ràng, từng tuổi này rồi còn kết hôn gì nữa, ngại Phó gia chưa đủ ồn ào hay sao?'' Theo thường lệ, ông cụ chửi ầm Phó Vân Tích một lúc lâu. 
Anh không thèm nghe, những lời đó nghe quen lắm rồi, trong lòng chẳng gợn sóng.
Đời ông Phó chỉ có mỗi người con trai là Phó Vân Tích, ông cụ chí khí ngút trời trả giá toàn bộ tinh lực đánh hạ giang sơn tốt đẹp cho con cháu, không có thời gian trông nom trong nhà, thật vất vả rảnh rỗi lại phát hiện con độc nhất đã trưởng thành sai lệch, không quả quyết khó thành tài.
Ông Phó chướng mắt đứa con trai này, Phó Kiêu lớn lên cùng ông cụ, từ nhỏ đến lớn thấy không biết bao nhiêu lần ông mắng chửi Phó Vân Tích.
Anh quá quen với cái vẻ đó rồi, bất kể Phó Vân Tích có làm chuyện gì đi nữa, ông Phó cũng sẽ không làm gì cả ngoại trừ mắng té tát ra, chưa từng trừng phạt thực sự.
Nói là quở trách chứ thật sự là dung túng.
Chưa bao giờ thay đổi.
Bất luận ông Phó oai phong một cõi ở thương trường ra sao, thay đổi như chong chóng, úp tay là mưa, lật tay cũng là mưa nhưng ở trước mặt Phó Vân Tích cũng chỉ là một người cha bất lực đầy áy náy.
Quả nhiên, sau khi ông cụ mắng Phó Vân Tích từ đầu tới đuôi xong, giọng ông thay đổi: "A Kiêu, ông biết quan hệ giữa cháu và ba cháu không tốt nhưng dù sao nó cũng là ba cháu, nó nói chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cháu..." 
Phó Kiêu đã đoán sẽ như thế, trong lòng vẫn bình tĩnh, anh dứt khoát ngắt lời: "Chuyện ở bữa tiệc không phải do cháu làm".
Giọng ông Phó ngưng lại, thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt ông cụ già nua vẫn còn lưu lại chút lợi hại như chim ưng lúc tuổi còn trẻ, ông chắc chắn nói với anh: "Nhưng cháu nhất định có cách ngăn cản đúng không?"
Đôi mắt xanh thẳm của Tiểu Đường Cao ngửa đầu nhìn về phía Phó Kiêu.
Quả nhiên chuyện ở bữa tiệc, Phó Kiêu đã biết từ lâu đúng không?
Nội dung tình tiết thay đổi là vào cái ngày Bạch Dương Hinh đến, nói cách khác cái trò cười vào ngày hôm qua đã đánh vỡ giấc mộng vào hào môn của bà ta, nhất định bắt đầu từ buổi tối ngày đó, nếu nói không liên quan đến anh, cậu không tin.
Cậu còn nhớ rõ ngày hôm qua Phó Kiêu còn dặn riêng cậu không được đến bữa tiệc, nhất định là anh biết gì đó.
Phó Kiêu không phản bác, anh chỉ nhìn ông Phó, cười cười nói: "Tại sao cháu phải ngăn cản?"

Cho tới hôm nay, anh đi tới một bước này không phải để khiến cho những người và những chuyện anh căm ghét cách xa anh một chút sao?
Không khí bỗng trở nên khó xử.
Bên kia, có vẻ ông cụ còn muốn nói điều gì đó.
Tiểu Đường Cao quyết định thật nhanh, một chân đập tắt video, máy tính bản biến thành màn hình đen.
Nhất định, cậu phải like cho trí thông minh của mình.
Còn chưa vui mừng bao lâu, Tiểu Đường Cao cũng cảm giác được có một tầm mắt nhìn chăm chú sau lưng mình.
Cả người cậu cứng đờ, làm như không có việc gì, dùng chân ấn loạn lên máy tính bản lần nữa.
Tiếp đó, cậu lại nghĩ.
Ủa sao cậu lại chột dạ chứ?
Mèo tắt video còn cần lý do à?
Đúng lý hợp tình đặt mông ngồi phịch trên mặt máy tính bản, Tiểu Đường Cao ngửa đầu nhìn Phó Kiêu, kêu meo meo ngao.......
 Sao nào?
Mèo của anh không được tắt video của anh à?
Là video của anh quan trọng hay mèo của anh quan trọng hơn hả?
Phó Kiêu nhìn Tiểu Đường Cao đầy ẩn ý.
Tiểu Đường Cao tự trấn định, ngửa đầu ưỡn ngực ngồi xổm trên máy tính bản mà trong lòng đã mềm nhũn.
Anh khẽ cười một tiếng, xách bé mèo lên, không thèm để ý đến máy tính bản, ném nó qua một bên, như có điều suy nghĩ nhìn Tiểu Đường Cao rồi đưa ra một vấn đề ma quỷ......
- Chờ ông nội nhóc hết bệnh trở về thì nhóc đi theo anh hay đi theo ông nội hả?
Tiểu Đường Cao: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ting, vấn đề toi mạng của ngài đã login.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận