Ở giữa đại sảnh biệt thự xa hoa, một lều công chúa màu hồng cao nửa người, bên ngoài treo nhiều trang sức thủy tinh buling buling, thoạt nhìn vừa xa hoa vừa đẹp đẽ, không ngờ lại hài hòa với phong cách trang sức cổ điển cung đình xung quanh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc không cần nhìn lại.
Một bé mèo trắng nhắm mắt nghỉ ngơi, lỗ tai giật giật, bỗng đôi mắt linh hoạt mở ra, nhảy nhót bước ra khỏi ổ mèo.
Cửa được người hầu mở ra, một người đàn ông mặc vest màu đen chỉnh tề nới lỏng cái nơ, anh hờ hững đưa áo khoác vest cho người hầu chờ ở cạnh cửa, ánh mắt theo thói quen nhìn về một hướng.
Cùng với tiếng chuông leng keng, quả cầu lông giống như đạn pháo lao về phía anh như mọi khi, thành thạo leo từ ống quần đến trong lòng anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Kiêu tập mãi thành quen ôm quả cầu lông trắng vào lòng, gãi gãi cằm bé mèo trắng.
Quả nhiên, bé mèo phát ra tiếng kêu ngọt ngào.
Tô Trạch Ninh còn không biết xấu hổ, dùng đầu nhỏ mượt mà cọ mặt Phó Kiêu. Không biết vì sao tiếng bước chân anh rất nhẹ nhưng lần nào cậu cũng nhận ra.
Vẻ mặt anh bình tĩnh tự chủ, ngón tay thon dài gãi gãi đầu bé mèo trắng, ngoài miệng lại thản nhiên nói: "Sao lại bám người thế, không xa cách được tí nào, nuôi phiền thật đấy".
Cậu rầm rì kêu meo meo meo meo phản bác lại.
Kẻ Lừa Đảo! Giá trị thân mật tăng ầm ầm mà nói thế à.
Quản gia cười tủm tỉm nói: "Tiểu Đường Cao ở nhà cũng không tùy tiện cho người khác ôm, có đúng không nào?". Giọng nói của ông quản gia dịu dàng gần như nhỏ giọt chảy nước khiến người hầu bên cạnh hoài nghi đây là quản gia bình thường nghiêm khắc suýt đến khắt khe sao.
Tô Trạch Ninh giương cao đầu nhỏ kiêu ngạo ngao ô một tiếng.
Đúng vậy nha, cậu không tùy tiện để cho người ta ôm đâu.
Tối thiểu phải ba con cá khô mới được nhé!
Sắc mặt anh tuy không đổi nhưng khiến người ta cảm giác ôn hòa rõ ràng hơn.
Quản gia lại khen ngợi nói: "Mỗi ngày Tiểu Đường Cao đều ở cửa, chờ thiếu gia về nhà đấy".
Vẻ mặt Phó Kiêu vẫn thản nhiên, đôi mắt có chút màu xám nhạt thờ ơ nhìn Tiểu Đường Cao, giống như chẳng quan tâm nói: "Vậy à?"
Cậu nhìn cột giá trị thân mật tăng nhanh chíu chíu.
Mèo Tô Trạch Ninh: ..........
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại Tất Thối nghĩ một đằng nói một nẻo!
Tô Trạch Ninh đến ở chỗ Phó Kiêu được ít hôm, căn nhà nhỏ bên cạnh biệt thự như một câu đố vì mãi chưa dọn dẹp xong để cho cậu ở, những món đồ lặt vặt do ba chiếc SUV đưa tới tràn ra khắp căn biệt thự, sau đó chúng bị bỏ xó một góc, không ai muốn bẽ mặt trước Phó Kiêu để hỏi chuyện này.
Mà ngay cả bé mèo Tô Trạch Ninh cũng ý thức được, cậu đã thuận lợi hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch, cắm rễ trong nhà anh.
Đứng ở bên cạnh anh!
Nhớ những ngày cậu cực cực khổ khổ làm nũng, cuối cùng cũng có thành quả, cảm thấy lòng được an ủi.
Bước đầu tiên hoàn thành, kế tiếp là chờ chuyện xưa chính thức bắt đầu.
Trong lòng cậu âm thầm tính toán, phải thay đổi vận mệnh Phó Kiêu, đầu tiên là phải tránh cho anh biến ác.
- Đây là Tiểu Đường Cao hả? Mèo Sư Tử lông dài hoạt bát thật. Ồ, còn là mắt uyên ương à. Lúc này, người đàn ông bên cạnh khẽ cười cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Tô Trạch Ninh ngẩng đầu quay sang hướng âm thanh, một người đàn ông tầm 30, cầm hộp y tế đứng ở bên cạnh Phó Kiêu, bề ngoài ôn hòa, nhìn cậu cười vui vẻ.
Ai vậy nhỉ?
Cậu quay đầu nghi hoặc kêu meo meo meo meo với anh, đồng tử hạnh nhân tràn đầy tò mò.
Anh ta phát hiện cái đầu bé mèo xoay qua xoay lại giữa mình và Phó Kiêu, không nhịn được khen ngợi hành vi như con người với bé mèo: "Đúng là một con mèo thông minh". Mở cái hộp, lấy ra một đôi bao tay cao su màu trắng ngà.
Tô trạch Ninh vừa nhìn thấy đôi bao tay kia liền có linh cảm không tốt. Trước kia cậu ở bệnh viện mỗi ngày và tiếp xúc với các bác sĩ, bọn họ đều mang loại bao tay này. Đây là nói người đàn ông ở trước mắt là một bác sĩ?
Đôi mắt cậu lập tức trừng lớn, phát hiện khác thường, cậu lặng lẽ chuẩn bị meo meo trốn khỏi lòng Phó Kiêu.
Nhưng đã quá muộn, anh đã phát giác ra ý đồ của cậu, một bàn tay xách cổ sau của cậu còn bàn tay khác nâng chân sau cậu lên, giao cho người kia nói: "Bác sĩ Ngô, phiền anh kiểm tra cho Tiểu Đường Cao một chút".
Bác sĩ Ngô gật gật đầu, động tác nhẹ nhàng chuẩn bị ôm cậu.
Đừng!
Cậu không muốn qua chỗ bác sĩ!
Từ nhỏ đã ở trong bệnh viện, Tô Trạch Ninh theo bản năng sợ hãi bác sĩ. Cậu vô cùng biết ơn các anh chị bác sĩ chăm sóc cho mình nhưng chút biết ơn ấy chưa đủ để xóa đi cơn đau đớn mà trị liệu mang đến.
Chọc cốt tủy, đặt ống nội khí quản, tác dụng phụ nặng nề của thuốc kháng sinh, thậm chí phải phẫu thuật hai lần mở lồng ngực trong vòng ba tháng. Cảm giác đau đớn quá mãnh liệt ở mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Ở trong ký ức của cậu, bác sĩ chính là cơn đau đớn, nó khắc sâu vào trong xương.
Tô Trạch Ninh ôm lấy tay Phó Kiêu như như người đuối nước ôm tấm gỗ nổi còn sót lại, sợ hãi không chịu buông ra.
Anh tưởng rằng Tiểu Đường Cao lại làm nũng như trước kia, bất đắc dĩ định vặn bung móng vuốt ôm lấy cổ tay nhưng anh phát hiện toàn thân bé mèo đang run lẩy bẩy, như thể đang hoảng sợ đến cùng cực.
Tiểu Đường Cao kêu meo meo ô khe khẽ, gần như không ai phát hiện nổi nhưng nếu nghe kỹ sẽ biết bên trong cất chứa tất cả đều là nỗi sợ hãi sâu sắc.
Nhưng ngoại trừ không muốn rời khỏi anh thì Tiểu Đường Cao gần như không chống cự gì cả. Cho dù sợ đến thế nhưng mà móng vuốt vẫn thu lại, chỉ có đệm thịt ôm cổ tay mình.
Bé mèo nhỏ xíu như đang nói rằng, không sao hết, tuy tôi rất sợ hãi nhưng tôi sẽ cố gắng phối hợp với các anh. Tôi không muốn thế nhưng bây giờ tôi thật sự rất sợ, anh nhất định phải ở bên tôi đấy.
Ngoan ngoãn khiến người ta phải đau lòng.
Phó Kiêu nhíu mày, màu mắt sâu lắng, ôm Tiểu Đường Cao về lại lòng mình, trong giọng nói mang theo động viên: "Không sao, không sao đâu". Ngón tay anh vuốt ve cái lưng bé mèo từ trên xuống dưới.
Lúc trước đôi mắt hạnh nhân của Tiểu Đường Cao linh hoạt mà giờ đây ngơ ngẩn như khúc gỗ.
Nhưng ngón tay ấm áp đã trấn an được cậu.
Cuối cùng Tô Trạch Ninh kịp phản ứng lại từ trong cơn sợ hãi, chân trước khoác lên bả vai Phó Kiêu, giống như một đứa trẻ oan ức, tựa đầu nhỏ vào cằm anh, khe khẽ kêu meo meo ô đầy tủi thân.
Anh dường như nghe hiểu, để cằm trên đầu cậu, ôm sát Tiểu Đường Cao đau lòng nói: "Đừng sợ, anh vẫn ở đây mà".
Bác sĩ Ngô trợn mắt há hốc mồm, nhìn một người một mèo trước mắt, tâm trạng phức tạp.
Tuy là một bác sĩ thú y, mỗi một con thú cưng đến phòng khám kiểm tra định kỳ đều không thích hắn.
Nhưng lúc này, mình đã làm cái gì đâu! Bác sĩ Ngô khó hiểu, cảm thấy oan uổng nói: "Phó tiên sinh.......".
Anh nâng bé mèo đã bình tĩnh lên, tay chỉ chỉ vào cái chuông nhỏ trên cổ nói: "Bác sĩ Ngô tới đây để làm chip định vị cho nhóc, sau khi gắn chip thì nhóc không cần đeo chuông nữa, không phải nhóc ghét nó lắm à?"
Mấy hôm nay, Tiểu Đường Cao luôn cào cái chuông nhỏ. Anh đã hỏi ý kiến bác sĩ Ngô, rằng không nên cho mèo con đeo vòng cổ, một mặt là do mèo con rất hoạt bát, nhảy lên nhảy xuống dễ mắc vào vòng cổ và gây ngạt thở, về mặt khác, tiếng chuông cũng sẽ gây rắc rối, Tiểu Đường Cao có thính giác rất nhạy bén, rất nhạy cảm với nó nên cứ dùng chân cào vào cái chuông.
Vả lại định vị bằng cái chuông, Phó Kiêu lúc nào cũng lo lắng, nhỡ đâu nó rớt thì sao? Hoặc là bị người ta cố ý bắt đi thì sao? Vậy anh biết đi đâu tìm Tiểu Đường Cao đây?
Như sợ bé mèo nghe không hiểu, Phó Kiêu kiên nhẫn gỡ vòng cổ xuống, chỉ chỉ vào bác sĩ Ngô sau đó đeo lại vòng cổ cho Tiểu Đường Cao.
Bác sĩ Ngô âm thầm nói thêm: "Phó tiên sinh, vắc-xin phòng bệnh cho Tiểu Đường Cao cũng phải tiêm".
Lỗ tai Tô Trạch Ninh dựng thẳng lên, nghe hai người nói chuyện, cậu được anh vỗ về nên cơn sợ hãi trong lòng dần dần tản đi. Cúi đầu nhìn nhìn bàn chân bé xíu xù lông, cậu cô đơn meo meo một tiếng.
Cậu đã không còn là Tô Trạch Ninh, ngày nào cũng phải uống nhiều thuốc và tiêm nữa.
Cậu cũng không phải là bé mèo không biết lí lẽ, biết timê vắc-xin phòng bệnh, gắn chíp và vân vân vì muốn tốt cho mình. Với lại, cậu thật sự ghét tiếng chuông, loại âm thanh này quá chói tai với một con mèo, phiền toái đến mức cậu cũng không muốn động đậy, không ngờ Phó Kiêu lại phát hiện ra.
Chỉ tiêm nhẹ thôi không đau lắm đâu, Tô Trạch Ninh lặng lẽ động viên bản thân.
Cậu đứng lên, lắc lắc đầu nhỏ, từ trong lòng bàn tay anh, nhảy lên cái đệm mà bác sĩ Ngô đặt, ngồi xổm trên đó, ngẩng đầu kêu meo meo với hai người họ.
Bác sĩ Ngô nhẹ nhàng thở phào, đương nhiên hắn sẽ không nghĩ rằng Tiểu Đường Cao nghe hiểu lời Phó tổng nói, mà chỉ nghĩ là bé mèo phản ứng kích thích trước mặt người xa lạ, dù sao mèo là loài động vật nhát gan, bây giờ được chủ nhân trấn an nên mới bình tĩnh lại.
Anh ta lắp con chip vào trong ống tiêm, thuộc là loại mới nhất, kích thước vài mm, nó sẽ không cảm gây bất kỳ cảm giác nào sau khi chích dưới da nhưng có thể định vị được vị trí của thú cưng trong thời gian thực, bây giờ nó chưa được phổ biến trong lĩnh vực dân sự, chủ yếu chỉ được sử dụng trong lĩnh vực quân sự, tất nhiên giá cả cũng rất tốt.
Bé mèo trắng nhảy xuống khỏi đệm, ngậm quần Phó Kiêu, kéo anh đến bên cạnh cái đệm.
Cậu ngồi xổm trước cái đệm, vươn chân trước vỗ vỗ cái đệm trước mặt Phó Kiêu.
Phó Kiêu: .........
Anh thử thăm dò đưa tay để lên.
Bé mèo trắng sung sướng kêu meo meo một tiếng, sau đó tựa đầu nằm nhoài trên tay anh.
Quả cầu lông trắng có hơi khẩn trương, thân thể hơi hơi run rẩy, đôi mắt bảo thạch đáng thương nhìn Phó Kiêu, cái mũi hồng hồng tựa vào tay anh, lúc thở ra còn nong nóng âm ẩm.
Anh không chần chờ vươn tay che đôi mắt Tiểu Đường Cao như dỗ dành trẻ con: "Đừng sợ".
Bác sĩ Ngô không hổ là bác sỹ thú y có kỹ thuật thành thạo, thừa dịp bé mèo còn chưa kịp phản ứng, đã tiêm xong hai mũi.
Phó Kiêu thờ phảo, nói lời cảm ơn với bác sĩ Ngô.
Bác sĩ Ngô cười tủm tỉm, lén lút sờ soạng Tiểu Đường Cao hai cái, tâm trạng sung sướng khoát tay nói: "Có gì đâu, Tiểu Đường Cao rất đáng yêu, ủa, cái bụng..". Đang nói, bác sĩ Ngô bỗng nhiên khựng lại một chút, cau mày nhìn nhìn bụng bé mèo tròn vo phồng lên.
- Làm sao vậy? Trái tim anh thắt lại.
Tô Trạch Ninh mới chích xong suy yếu nằm im mặc cho người ta sờ, cũng khẩn trương, đầu nhỏ ngước lên, đôi mắt bảo thạch nhìn chằm chằm anh ta.
Cậu bị làm sao hả?
Chẳng lẽ lại sinh bệnh?
Bác sĩ Ngô nghiêm túc sờ sờ, ấn, tìm tòi cái bụng mềm, cũng không cứng như mình nghĩ, bác sĩ Ngô nhận ra mình đã đoán sai nên xấu hổ ho nhẹ một tiếng nói: "Tiểu Đường Cao ăn hơi nhiều nên có bụng nhỏ rồi".
Một cơn xấu hổ lặng im.
Tô Trạch Ninh xấu hổ và giận dữ che cái bụng trắng nõn của mình, lật người lại, kêu meo meo với Phó Kiêu.
Thì sao nào?
Cậu là một con mèo ăn nhiều một chút thì thế nào?
Với lại, lông cậu dài như vậy, là mập giả tạo, mập giả tạo biết chưa?
Phó Kiêu đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, một lát sau phản ánh với quản gia nói: "Sao lại thế này, tôi nhớ rõ mỗi bữa cơm của Tiểu Đường Cao đều do chú đặc biệt tính toán tốt".
Sao lại có bụng nhỏ thế được?
Quản gia châm chước dùng từ, căng da đầu nói: "Có đôi khi tôi không nhịn được cho chút đồ ăn vặt. Nhưng tôi thề mỗi ngày nhiều nhất một lần thôi".
Vừa dứt lời.
Cô người hầu bên cạnh chuyên phụ trách chăm sóc Tiểu Đường Cao cũng nói nhỏ: "Tôi cũng lén lút cho một ít, thật sự chỉ một ít thôi".
Không thể trách cô được.
Chỗ đầu bếp gần như ngày nào cũng làm hai đĩa cá khô, cô chẳng qua không nhịn được lén lút cầm một ít thôi.
Với lại, Tiểu Đường Cao rất đáng yêu, mềm mại, dễ thương, mà một con cá khô được sờ, ba con lại được ôm.
Nhất thời cô không khống chế được thôi mà.
Đúng rồi, vì sao đầu bếp bỗng nhiên bắt đầu làm cá khô. Lão hôi hám phòng bếp đó được mời đến từ Michelin, trước kia đâu có làm chút đồ ăn vặt này.
Bỗng nhiên ý thức được cái gì, đôi mắt cô bỗng mở to, ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp, quả nhiên ai nấy đều chột dạ tránh đi ánh mắt của cô, cô lập tức hiểu ra hai đĩa cá khô xếp chồng cao ngất đó đều vào trong bụng ai.
Tô Trạch Ninh vô tội meo một tiếng.
Liên quan gì đến mèo, mấy người cho tôi ăn thì đương nhiên ăn thôi.