Xuyên Thành Mèo Nhỏ Bị Ma Tôn Nuôi Dưỡng

Tu luyện ở Ma giới nhiều ngày tới vậy rồi mà chẳng tiến triển chút nào khiến Hứa Tây còn tưởng thiết lập thân thể này là thế, chỉ có thể chậm rãi kết đan, ai ngờ chỉ tại phương pháp ấy quá nhẹ nhàng. Trải qua huấn luyện ma quỷ của Từ Minh Chương chưa tới bốn ngày, hiện tại Hứa Tây có thể vận chuyển linh lực thông suốt nâng thân thể mình lên.

Tuy chỉ bay được một quãng, nhưng ít ra cũng không còn bị điện giật.

Thật ra cái phù chú này không phải phát động suốt ngày, dù sao Từ Minh Chương vẫn chưa muốn hành chết mèo trắng. Mỗi ngày hắn đều cho cậu ăn đầy đủ, không phải linh quả hảo hạng nhưng ít ra vẫn có thể no bụng, Hứa Tây còn tranh thủ ngủ được vài giờ lúc sắc trời đã khuya khôi phục thể lực.

Cậu vừa tu luyện vừa tính toán thay dổi cục diện.

Hứa Tây cảm thấy bản thân nên thử thay đổi cốt truyện, nếu cậu ngồi yên chẳng làn gì, dựa theo tình huống trước mặt chi có hai kết cục.

Một là Ma Tôn không tới cứu cậu.

Vậy thì dựa theo tốc độ tu luyện này, không chừng nửa tháng sau cậu có thể kết đan, rồi bị móc đen, sau đó ngỏm.

Hai là Ma Tôn tới cứu cậu, cốt truyện phát triển theo nguyên tác.

Hoắc Kỳ giết chết Từ Minh Chương, bị toàn bộ Tu chân giới hiểu lầm, gây thù với nam chính, hai giới vĩnh viễn tranh đấu từ đây.

Tình huống nào cũng dở tệ.

Đương nhiên cậu không muốn chết, Hứa Tây rất ghét Từ Minh Chương. Lão già này vừa có được một nửa pháp lực của Ma Tôn, vừa ụp được cái nồi to đùng lên đầu hắn, khiến Ma Tôn đời đời chịu đựng oan khuất.

Hứa Tây nhớ lại thiết lập của nam chính.

Nam chính tên là Khang Thanh Trạch, là hình mẫu nam chính kinh điển, có lòng đại nghĩa, hướng đạo từ nhỏ, mà mc lại là chưởng môn của đệ nhất môn phái ở Tu chân giới, đạo hạnh cao thâm, ngụy thanh thành dáng vẻ tiên phong đạo cốt, thanh liêm chính trực, người người kính yêu, vậy nên nam chính rất tôn kính lão già này. Sau khi bái Từ Minh Chương làm sư phụ, nam chính vô cùng quý trọng cơ hội khó gặp, đặt đối phương làm mục tiêu sáng ngời trên chặng đường tu đạo của mình.

Tóm lại, sùng bái mê muội.

Trong nguyên tác nam chính hận Ma Tôn thấu xương vì hắn giết chết sư phụ mình, bắt đầu ra sức khổ luyện nhằm báo thù giúp Từ Minh Chương. Trước đó nam chính vẫn là một đệ tử chân ướt chân ráo gia nhập Cùng Quang Phái, chẳng có gì đặc biệt, tính cách chính trực thuần lương, ghét cái ác như kẻ thù.

Hứa Tây cảm thấy, nếu cậu giúp nam chính biết được bộ mặt dối trá của Từ Minh Chương, ắt hẳn sự tình sẽ có chuyển biến. Chỉ tội, cái khó đầu tiên là làm sao cậu gặp được nam chính bây giờ.

Mấy ngày bị bắt, Hứa Tây vẫn luôn yên lặng quan sát động tĩnh bên ngoài.

Nơi cậu bị nhốt là hậu viện của Từ Minh Chương. Hậu viện Từ Minh Chương đất dày cỏ dại, cực kì hoang phế, chẳng có kẻ lui tới bao giờ.

Cách lồng sắt không xa là một mặt ngói cũ kĩ, phía trên có không ít khe hở đổ vỡ, nếu ghé sát mắt vào có thể mơ hồ thấy được tiền viện nhưng vì xung quanh lồng sắt đều dán phù nên Hứa Tây rất khó để nhìn rõ. Cực đã đành, ngày nào Hứa Tây cũng vểnh tai nghe ngóng, mỗi lần có động tĩnh gì đều khó khăn ngó nghiêng ngó dọc.

Cứ kiên trì mấy buổi như vậy, không ngờ cậu cũng đợi được người cần đợi.

Ngoài tường đột nhiên xuất hiện một thiếu niên mặc bạch y, đang cung kính nói gì đó.

Hứa Tây vừa nhìn thấy bóng dáng mờ ảo đó trong đầu đã tự động nhảy ra thiết lập thế giới, người này là nam chính Khang Thanh Trạch.

Khang Thanh Trạch nói xong lời cần nói, xoay người chuẩn bị rời đi, Hứa Tây thấy thế không khỏi bối rối.

Lần này nam chính đi rồi không biết cậu sẽ phải đợi đến khi nào.

Nghĩ vậy, mèo trắng vội vàng xông tới bên cạnh lồng sắt, muốn gây ra chút động tĩnh, rồi bị dòng điện bắt ngược trở lại đất. Năng lượng của phù chú quá mạnh mẽ, Hứa Tây bị thương một lần can bản không kịp đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam chính đi xa.

Chẳng biết có phải quá vội vàng hay không, vào thời khắc mấu chốt, một đạo ánh sáng tối màu bỗng dưng lóe lên từ chân mèo trắng. Ánh sáng kia xuất hiện rồi lập tức biến mất, mèo trắng vì đau đớn trên người nên vẫn đang nhắm chặt hai mắt không để ý tới. Cậu cũng không thấy được, Khang Thanh Trạch vốn đã đi vài bước chợt dừng lại, nhíu mày nhìn thoáng qua hướng hậu viện.

...

Đêm xuống, đám cỏ dại hậu viện vang lên tiếng bước chân loạt soạt nho nhỏ.

Người tới là Khang Thanh Trạch.

Sáng nay hắn tới thỉnh an sư phụ, lúc chuẩn bị rời đi thì bỗng cảm nhận được hơi thở của Ma tộc ở nơi này. Khang Thanh Trạch trở về cứ trằn trọc đắn đo mãi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên lòng, tuy hơi thở kia rất mong manh nhưng chắn chắn không phải ảo giác.

Hắn có phần rối rắm.

Vừa lo có Ma tộc mai phục ở hậu viện của sư phụ, vừa sợ bản thân nghĩ nhiều, gióng trống khua chiêng gây náo loạn sẽ để lại ấn tượng xấu, vậy nên sau một hồi lăn lộn chưa thể vào giấc, Khang Thanh Trạch dứt khoát xốc chăn đứng dậy, tự mình do thám tình hình.

Từ ngày Hứa Tây bị bắt đến nơi này ngủ không sâu, động tĩnh cực nhỏ cũng có thể khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Mèo trắng mơ màng mở mắt, thấp thoáng thấy một bóng trắng lơ lửng, bò tới bò lui cách mình không xa bèn sợ đến mức nhảy dựng.

Khang Thanh Trạch nắm một thanh kiếm gỗ trong tay, cả người căng chặt.

Lồng sắt đột nhiên vọt lên tàn ảnh trắng trắng, dọa hắn điếng người. Thanh kiếm gỗ chỉ về phía Hứa Tây, âm thanh nghe kĩ còn có phần run rẩy, "A-ai... ai đang ở đó!"

Nói xong mới nhìn kĩ, phát hiện là một con mèo trắng nhỏ nhắn gầy guộc, Khang Thanh Trạch không khỏi sửng sốt.

Hứa Tây thấy nam chính bỗng dưng xuất hiện còn tưởng bản thân nằm mơ, tuy không biết tại sao lại thế này nhưng mèo trắng nhanh chóng phản ứng lại, vươn chân đặt nhẹ lên lồng sắt, phù chú trên đỉnh lồng lập tức tản ra ánh sáng bao trùm lấy cậu. Khóa yêu chú là pháp thuật của Tu chân giới, Khang Thanh Trạch đương nhiên nhận ra được.

Hắn nhìn con mèo trước mặt, cả người đối phương nhỏ gầy, lông tóc vừa xác xơ, bẩn thỉu, loang lổ lại vừa rối rắm, bên tai thậm chí còn có vệt máu đọng, vô cùng đáng thương.

Khang Thanh Trạch ngập ngừng mở miệng, "Có người giam giữ ngươi à?"

Hứa Tây nhanh chóng gật đầu, "Meo meo."

Cả người cậu vốn đã cạn kiệt sức lực, giờ đây còn cố ý kêu thật thảm, nam chính quả nhiên lộ ra biểu tình không đành lòng.

"Nhưng... nhưng tại sao trên người ngươi lại có hơi thở của Ma tộc?" Hứa Tây nghe đối phương hỏi tiếp.

Đáp án không thể gói gọn trong một hai câu.

Hứa Tây nhăn mặt, lần đầu tiên cảm thấy bất đồng ngôn ngữ là một chướng ngại lớn nhường nào.

May sao, bàn chân mèo trắng lại hiện ra luồng ánh sáng trầm đen, mạnh mẽ hơn nhiều so với ban ngày.

Hứa Tây nhìn mà kinh ngạc.

"Ngươi..." Hơi thở này giống hệt với loại ban ngày, Khang Thanh Trạch thấy vậy bèn ngây người vài giây, sau đó vươn tay ra thăm dò mèo trắng.

Mèo trắng rất phối hợp, bàn chân đặt trên lồng sắt không nhúc nhích.

Vừa đụng tới bàn chân mềm mại trước mặt, Khang Thanh Trạch lập tức cảm nhận được pháp lực thâm hậu mênh mông, đột ngột đến mức cánh tay hắn run lên. Hơi thở Ma tộc thuần túy mạnh mẽ thế này, trên đời khó tìm được người thứ hai, Khang Thanh Trạch bỗng dưng trợn mắt.

"Ngươi là... mèo của Ma tôn?" Hắn sững sờ mở miệng.

Hứa Tây vội vàng gật đầu

Không sai không sai, chính là như vậy.

Khang Thanh Trạch nghĩ không ra, "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Vô nghĩa, đây là địa bàn của sư phụ ngươi, ngươi nói xem ta nghe tại sao.

Mèo trắng đành phải tiếp tục giải thích

Cậu biểu đạt bản thân bị bắt cóc, không ngừng khoa tay múa chân, rồi vuốt râu, rồi ám thị liên tục. Chưa kịp để Hứa Tây đứng vững, Khang Thanh Trạch đã cao giọng, "Không thể thế được, sư phụ ta bắt một con mèo làm gì!"

Hứa Tây đoán được đối phương sẽ có phản ứng này, hận không thể há miệng nói chuyện đàng hoàng tử tế.

Cậu bi thương diễn tả một hồi, phía xa bỗng truyền đến tiếng quát đè nén chói tai, "Ai đó!"

Thanh âm chưa dứt, thân ảnh Từ Minh Chương đã xuất hiện ở hậu viện, mang theo ngọn gió được tạo nên từ linh lực sắc bén đánh về phía Khang Thanh Trạch.

Từ Minh Chương vẫn chưa thấy rõ người ngồi xổm trước lồng sắt là ai.

Thật ra, dù hắn thấy rõ cũng không nhận mặt được.

Từ Minh Chương là chưởng môn nên đồ đệ dưới chướng nhiều không đếm xuể, hiện tại nam chính mới chân ướt chân ráo gia nhập Cùng Quang Phái, cấp bậc thấp nhất, lúc thỉnh an còn đứng tít ở hàng cuối cùng, thậm chí không chạm mắt Từ Minh Chương. Từ Minh Chương chẳng cố kị nhiều đến vậy, hiện tại trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ mèo trắng đã bị phát hiện nên trực tiếp hạ sát chiêu, dồn đối phương vào đường chết.

Dù sao Khang Thanh Trạch vẫn có hào quang nhân vật chính, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc may mắn lăn sang bên cạnh né được, luồng linh lực kia cứ vậy mà xông thẳng về phía lồng sắt nhốt Hứa Tây.

Tiếng va chạm vang lên, linh lực mạnh mẽ phá nứt lồng sắt, Hứa Tây trợn tròn đôi mắt, cảm giác cả người bị đập đến bay ra ngoài nhưng lại chẳng hề đau đớn. Quanh thân mèo trắng lập tức hiện lên ám quang tối màu, bảo vệ cậu kín kẽ.

Hứa Tây không khỏi kinh ngạc, pháp lực của Ma Tôn dùng tốt vậy sao?

Nhìn bộ dáng hằm hằm của Từ Minh Chương phía xa, đáy lòng Hứa Tây khẽ động, dứt khoát nhắm mắt giả chết.

Chưởng sự bên cạnh Từ Minh Chương cũng vừa chạy tới, bối rối nhìn mèo trắng đang ngất xỉu trên đất.

Ánh sáng tối màu ban nãy bị linh lực chói lòa che khuất nên rất khó bị phát hiện, hơn nữa hiện tại Từ Minh Chương đã hơi hoảng, can bản không nghĩ được nhiều đến thế, hắn vội vàng chạy đến trước mặt mèo trắng, "Mau nhìn xem nó chết chưa!"

Ở tình huống bình thường, Hứa Tây không thể tiếp nhận một kích kia của Từ Minh Chương.

Chưởng sự cũng cho rằng mèo trắng không sống nổi, phản ứng đầu tiên là dò xét đan điền của cậu, nhanh chóng đáp lại, "Chưởng môn, chỗ đan điền của nó đã hội tụ được pháp lực, chắc chuẩn bị kết đan rồi, hiện giờ mổ ra thử xem?"

Từ Minh Chương có phần do dự.

Hắn muốn nội đan hoàn chỉnh cơ.

Thứ đó chứa đựng một nửa pháp lực của chủ nhân một giới đấy, mang đến ích lợi vô cùng to lớn.

Nhưng chưa để Từ Minh Chương kịp mở miệng, một luồng pháp lực cực kì tàn nhẫn đột nhiên giáng thẳng xuống, trực tiếp quăng bọn ra mười mét đằng xa. Từ Minh Chương lập tức hộc ra mấy ngụm máu tươi, chưởng sự hôn mê bất tỉnh.

Màn đêm đen nhánh không biết bị ám quang chói lòa nhuộm thẫm từ bao giờ, cuồn cuộn kéo tới như muốn xé rách nền trời thăm thẳm. Uy áp cường đại đổ xuống, ma khí dày đặc dễ dàng phá tung kết giới Cùng Quang Phái, cuốn theo gió lốc bốn phương ào ào nổi dậy.

Từ Minh Chương chịu một đòn nghiêm trọng, còn chưa kịp ổn định hơi thở đã bị một luồng pháp lực đen thẫm siết cổ nhấc lên.

Lực đạo trong tay không ngừng buộc chặt, Hoắc Kỳ mặc kệ đối phương giãy giụa mà quét mắt xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì.

Đến tận khi nhìn thấy một nhúm lâu vừa bẩn vừa gầy nằm bẹt một góc, hai tròng mắt đen tuyền của Ma Tôn đột nhiên co lại, pháp lực cũng buông lỏng, thả Từ Minh Chương rơi oạch xuống đất, muốn đứng cũng không dậy nổi.

Hoắc Kỳ lập tức thuấn di qua.

Nam nhân nửa quỳ trước mặt mèo trắng, ma khí hung lệ vẫn không thu liễm mà quanh quẩn quanh người, mơ hồ ngửi được cả mùi máu tươi của yêu thú.

"... Mèo nhỏ?"

Ma Tôn mở miệng, âm thanh hiếm hoi không còn dư vị lạnh nhạt ngày trước.

Hứa Tây vẫn luôn nhắm tịt hai mắt, khi nãy phát sinh một loạt biến cố cậu chỉ nghe được chứ không nhìn được. Không phán đoán được tình huống xung quanh khiến Hứa Tây có phần sợ hãi, cậu nâng cao cảnh giác, căng da dầu đề phòng xung quanh, liên tục đấu tranh có nên hé mắt ra nhìn một cái hay không.

Tới tận khi nghe được âm thanh quan thuộc.

Trong nháy mắt, Hứa Tây còn tưởng cậu gặp ảo giác.

Xuyên qua làn máu tươi dày đặc, hơi thở lạnh lẽo của Ma Tôn ùa vào cảm quan của Hứa Tây đầy kín kẽ, mèo trắng cuối cùng cũng run rẩy mở mắt ra.

Con ngươi đen nhánh tròn tròn, chỉ vì sợ hãi mà loáng ánh nước trong veo.

Nhìn thấy trước mặt thật sự là Ma Tôn, Hứa Tây lập tức bắn lên từ dưới đất như quả đạn pháo nhỏ, lao thẳng vào lồng ngực nam nhân.

Hoắc Kỳ giật mình, không kịp phòng ngừa đã cảm thấy lồng ngực bị mèo trắng đâm cho đau nhức, cánh tay theo bản năng khép lại, ôm lấy cục bông mềm mại. Ôm rồi, mèo trắng vẫn chưa thấy đủ mà vươn chân quơ quào tìm kiếm, chẳng kìm nổi bật ra âm thanh nức nở đè nén.

Đến khi túm được cổ áo quen thuộc, Hứa Tây mới òa khóc ngon lành, vừa khóc vừa rấm rức kể khổ, "Meo meo meo..."

Hoắc Kỳ để mặc động tác lung tung của mèo trắng, chỉ là lúc âm thanh rầm rì của đối phương rót vào tai, hắn đột nhiên nghe được giọng nói mơ hồ của một thiếu niên xa lạ.

"Ma Tôn, ngươi không tới ta sẽ chết thật đó..."

Âm thanh kia mang theo vài phần nức nở không rõ, ấm ức vô cùng.

Hoắc Kỳ sửng sốt.

Hắn ngây người vài giây, sau đó mới chậm rãi rũ mắt nhìn mèo trắng trong ngực.

__________

SuA: 3 chương mừng năm mới mình đẩy lên trước 1 ngày, tại thứ 2 sắp tới bận rộn quá.

Đáng ra có thể là 4 chương nhưng mình thấy dừng ở đây là đẹp rồi:)) Chúc mọi người năm mới vui vẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui