Xuyên Thành Mèo Nhỏ Bị Ma Tôn Nuôi Dưỡng

Trong tẩm điện, Hứa Tây miễn cưỡng chỉnh trang lại quần áo Ma Tôn, ngồi cạnh giường.

Vóc người Ma Tôn cao lớn, vì đây là áo ngoài nên kiểu dáng cực kỳ phức tạp, sau khi Hứa Tây mặc vào tay chân đều bị che khuất khiến cơ thể cậu càng thêm mảnh khảnh. Khi nãy người hầu đã lấy số đo toàn thân cho cậu, hiệu suất làm việc của Ma giới rất cao, chỉ cần Hứa Tây chọn xong vải dệt là có thể bắt tay vào may vá.

Người hầu đưa những mẫu vải thượng hạng đến trước mặt thiếu niên.

Lúc là mèo, cậu được chăm sóc vẫn còn thoải mái chấp nhận nhưng giờ đã biến thành người, đột nhiên bị nhiều người vây quanh cung kính hầu hạ Hứa Tây hơi mất tự nhiên. Biểu tình co quắp, thiếu niên ngồi một chỗ, chóp tai vẫn còn vương sắc hồng nhàn nhạt, người hầu dò hỏi, giới thiệu kiểu dáng quần áo nọ kia cũng có chút thất thần.

Cửa lớn tẩm điện bật mở, bên ngoài truyền đến bước chân quen thuộc, Hứa Tây nhanh chóng đứng dậy nhìn ra.

Người bước vào là Đào Ngọc vừa rời khỏi cửa, theo sau là Linh Y cầm theo hòm thuốc. Y vừa bước vào đã thấy thiếu niên nhón chân, hơi rướn người, dường như tìm kiếm sau lưng y bóng hình nào.

“Tôn chủ đang nhập định, ta không dám tùy tiện quấy rầy.” Đào Ngọc tinh ý mở miệng giải thích, “Nhưng ngươi yên tâm, ta đã phái người canh giữ, chờ tôn chủ kết thúc nhập định thủ vệ cạnh người sẽ lập tức bẩm báo.”

Hứa Tây nghe vậy bèn thu hồi tầm mắt dính trên cửa, không nói gì chỉ gật đầu một cái.

Kỳ thật, mỗi ngày cậu và đám thuộc hạ này đều tiếp xúc, khi còn là mèo vẫn luôn bám chân Đào Ngọc đi tu luyện, chơi đùa, đáng ra phải rất thân quen với mọi người mới phải. Giờ thì ngược lại, đột nhiên hóa thành người, Hứa Tây bỗng có cảm giác bản thân đang làm khách ở nhà kẻ khác, chỗ nào cũng xa lạ, mênh mông lạnh lẽo.

Cậu chỉ muốn Ma Tôn mau tới đây, dường như có hắn ở cạnh sẽ khiến bản thân cậu thêm phần kiên định, an toàn.


Đào Ngọc bảo Linh Y tiến lên, kiểm tra tình huống linh lực trong cơ thể Hứa Tây.

Tuy đã hóa thành người nhưng Hứa Tây có thể cảm nhận được cơ thể mình tương đối nhẹ, chẳng khác nào lúc là mèo. Sau khi Linh Y cẩn thận tra khám, mặt mày ông giãn ra, “Kết đan thật rồi. Nội đan vừa mới hình thành vẫn cần thời gian nuôi dưỡng, không thì linh lực không…”

Còn đang nói dở, Hứa Tây chợt cau mày, thân thể bỗng có chút khác thường. Chưa để cậu mở miệng, một luồng ánh sáng nhạt màu lướt qua, thiếu niên đang ngồi ở mép giường chợt biến mất không tung tích khiến đám người trong phòng giật nảy mình.

Áo ngoài của Ma Tôn buông xuống giường, một lát sau, bên trong mới truyền đến động tĩnh.

Cái chân ngắn ngủn vươn lên kéo vải áo xuống, mèo trắng mê mang chui đầu ra, “... Meo?”

“Chuyện này…” Đào Ngọc chỉ vào mèo trắng vừa biến trở lại, dò hỏi nhìn Linh Y.

Biểu tình Linh Y chẳng thay đổi chút nào, “Đây là điều tại hạ muốn nói. Mấy ngày nay linh lực mèo trắng không đủ, dễ dàng rơi vào tình huống không thể duy trì hình người, cho mèo trắng ăn đan dược bổ sung là được.”

Lúc này Đào Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, sai người đi lấy đan dược.



Ở thế giới này, ma tu và linh tu toàn dựa vào hiểu biết của bản thân mà tìm tòi, tu luyện cẩn thận đâu ra đó mới chậm rãi kết đan. Khi nội đan thành hình, bọn họ có thể tiếp tục dựa vào đó củng cố tu vi, vậy nên rất hiếm khi xảy ra tình trạng thiếu hụt linh lực. Bản thân Hứa Tây không tự tu luyện, hầu hết chỉ dựa vào các loại linh đan dược liệu của Ma Tôn, đương nhiên không thể ổn định.

Ban ngày ăn may hóa hình được một lần đã hao phí không ít sức khỏe và linh lực của mèo trắng, vậy nên trời còn chưa tối, Hứa Tây đã mềm người mơ màng trong chăn.

Bên ngoài bình phong, Ma Tôn ngồi cạnh bàn, từ lúc biết được khi sáng mèo trắng hóa hình thì sắc mặt vẫn không tốt cho lắm. Đốt ngón tay nam nhân vuốt ve chén trà, âm thanh nhàn nhạt, “Em ấy thế nào rồi?”

Đào Ngọc vẫn luôn túc trực cạnh bên, nghe vậy mở miệng theo bản năng, “Là một thiếu niên, diện mạo rất tuấn tú đẹp đẽ, còn…”

Lời còn chưa dứt, y chợt đối diện với tầm mắt rét lạnh của Ma Tôn.

Mu bàn tay nam nhân nổi gân xanh, giọng nói đè nén thấp thêm vài phần, “Bổn tọa hỏi tình trạng cơ thể em ấy.”

Đào Ngọc: “...”


Y phản ứng lại, vội vàng chấn chỉnh bản thân, nhanh chóng đáp lời, “Thuộc hạ đã để Linh Y kiểm tra qua, không có gì đáng lo ngại, mèo trắng tạm thời không hóa hình vì linh lực chưa đủ mà thôi.”

Nghe xong, biểu tình Ma Tôn vẫn chẳng biến chuyển gì, cũng không phân phó gì thêm. Đào Ngọc đứng cúi đầu tại chỗ, sắc mặt Ma Tôn không tốt, y không dám tự tiện lui ra.

Tẩm điện yên tĩnh vô cùng.

Không rõ bầu không khí ngưng đọng bao lâu, mặt trà trong chén bỗng lay chuyển, hơi lắc lư.

Ma Tôn nâng mắt, hầu kết khẽ nhúc nhích, thấp giọng hỏi một câu, “Ngươi thấy em ấy rồi?”

Đào Ngọc thầm nghĩ, kì quái.

Y đã bẩm báo hết rồi, nhìn thấy mèo trắng hóa hình là y, xử lý sự vụ sau khi mèo trắng hóa hình cũng là y, tại sao tôn chủ đột nhiên hỏi y câu này.

Y đương nhiên thấy rồi.

Trong lòng Đào Ngọc ngập tràn nghi hoặc, y định thật thà đáp lại, nào ngờ vừa ngước mắt, đối diện cái nhìn phiền chán mang theo vài phần địch ý của Ma Tôn, Đào Ngọc chết lặng. Y há hốc mồm, lập tức bừng tỉnh.

Ma Tôn vẫn luôn muốn mèo trắng kết đan hóa hình, cái này Đào Ngọc rõ hơn ai cả vậy nên ngay từ đầu, lúc thấy tâm trạng Ma Tôn không tốt, Đào Ngọc nghiễm nhiên cho rằng mèo trắng vất vả hóa hình xong lại biến trở lại, Ma Tôn lo lắng nội đan của cậu không chịu nổi mà thôi. Chẳng ngờ, Ma Tôn nghe nói thân thể mèo trắng ổn định chỉ hòa hoãn đôi chút, nhưng lúc nhìn y ánh mắt vẫn có phần khác lạ.

Kết hợp với câu hỏi khi nãy, Đào Ngọc nhanh chóng nắm được trọng điểm.

Ma Tôn đang so đo lặt vặt với y vì hắn không phải kẻ đầu tiên thấy được hình người của mèo trắng.


Nhận ra điều này, Đào Ngọc tức khắc lùi ra sau một bước. Chuyện hôm nay y thấy hình người của mèo trắng là hoàn toàn trùng hợp. Tuy dạng người của cậu quả thật cảnh đẹp ý vui, nhưng nếu biết sẽ đắc tội Ma Tôn thế này, Đào Ngọc đánh chết cũng không dám nhìn nhiều thêm một cái.

Cảm thấy uy áp lởn vởn quanh người Ma Tôn xuống thấp, Đào Ngọc vội vàng lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng, “... Thuộc hạ thấy rồi ạ.”

“Không chỉ có thuộc hạ, kẻ hầu người hạ ra vào Thôi Ngôi Điện và Linh Y… Cũng đều thấy cả.” Đào Ngọc cố gắng trấn định, bổ sung.

“...”

Dứt lời, quả nhiên Ma Tôn thu hồi cái nhìn sắc lẹm, nhưng bàn tay buông thõng bên người nam nhân đột nhiên siết lại, sắc mặt dường như càng khó coi hơn trước.

__________

SuA: hôm nay đăng chớm nên cho bé PR một xíuuuu ~

Chuyện là mình vừa đào hố mới, truyện cũng ngọt ngọt dính dính từa tựa thế này, ABO xôi thịt đầy đủ, được thì cả lò ghé qua ngó một cái nhaa. Hiện tại mình cũng hơi ưu tiên truyện đó nên sẽ đẩy nhanh tiến độ ra chương bên đấy, hầu như mỗi ngày chạy một chương để kịp Tết âm, chắc khó đăng 4 - 5 chương 1 tuần của truyện này như tuần trước được.

Cảm ơn cả lò, vài ngày nữa mình xoá note này 🫰


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận