Tuy đốt ngón tay ấn trên vai không siết cậu đau nhưng Hứa Tây vẫn cảm giác được lực đạo căng chặt, dường như đối phương dùng sức lực rất lớn, lòng bàn tay cũng mang theo nhiệt độ.
Trong lòng Hứa Tây lập tức gấp gáp.
Một vì cậu cảm thấy thảo luận chuyện song tu trước mặt bàn dân thiên hạ không tốt lắm, hai vì kể từ lúc đề tài này bắt đầu, cậu vẫn không khống chế được nghĩ tới Ma Tôn. Vậy nên khi hắn bỗng dưng xuất hiện bên cạnh, ấn một tay lên vai cậu, cả người Hứa Tây khẽ run rẩy.
Thiếu niên giống như động vật nhỏ bị người khác túm được, sống lưng thẳng tắp, chóp tai cũng tỏa ra nhiệt độ, cứng đờ không nhúc nhích.
Thân hình dưới tay chợt rung động nhẹ nhàng, đương nhiên Hoắc Kỳ cũng để ý.
Ý niệm đầu tiên của hắn là, giọng điệu của bản thân hơi kém nên đã dọa đến thiếu niên rồi.
Sắc mặt Ma Tôn miễn cưỡng hòa hoãn hơn chút, chỉ tội ánh mắt nhìn Thạch Đằng Thanh vẫn chẳng mấy thân thiện.
Thạch Đằng Thanh vẫn nhàn nhã chán, lão nhặt quạt lên, xoa xoa, đoạn mở miệng, “Ta chưa kịp nói gì ngươi đã đến rồi.”
Hứa Tây, “...”
Thiếu niên nghe vậy không khỏi mê mang.
… Này là, chưa nói gì hả?
Thạch Đằng Thanh đáp xong bèn vỗ vỗ vạt áo, đứng lên.
Lần đầu Ma Tôn có người trong lòng, phong cách hành sự xưa nay đều mất sạch, trở thành kẻ bó tay buộc chân sợ này sợ nọ, Thạch Đằng Thanh nhìn thấy không khỏi hiếm lạ. Lão quan sát thiếu niên bên cạnh Hoắc Kỳ vài ngày, xác nhận tâm tư mèo nhỏ quả thật đơn thuần, so với nam nhân sống cả ngàn năm như hắn thậm chí có phần trẻ con… Xem ra, Hoắc Kỳ không hạ thủ được là chuyện thường.
Thạch Đằng Thanh là người ngoài đứng xem, không khó nhìn được tín nhiệm và ỷ lại Hứa Tây dành cho hắn.
Trên đời này ai thấy Ma Tôn chả bị dọa, chạy rất xa?
Có thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào kẻ như Hoắc Kỳ, Thạch Đằng Thanh mới gặp lần đầu, thành thử khi nãy lão lắm miệng. Đẩy thử chút, vạn nhất có thể khiến mèo nhỏ thông suốt, sau này Hoắc Kỳ lại nợ lão một ân tình lớn rồi.
Thạch Đằng Thanh nghĩ thầm, không khỏi nhìn Hoắc Kỳ “Hầy” một tiếng.
Dựa vào thần thái, chỉ sợ không viết hết ghét bỏ cái tên chẳng biết tốt xấu đó lên mặt.
Đợi Thạch Đằng Thanh thong thả rời đi rồi, Hoắc Kỳ mới rũ mắt nhìn Hứa Tây.
Thiếu niên đang thưởng thức điểm tâm trong miệng, từ góc độ của hắn nhìn xuống vừa vặn có thể thấy quai hàm hơi phồng.
Khí thế quanh thân chẳng rõ vì sao lại nhu hòa thêm chút.
Hoắc Kỳ ngồi xuống cạnh cậu.
Trong lúc thiếu niên vội vã ăn điểm tâm, Hoắc Kỳ cầm linh quả lên, tự nhiên lột vỏ.
Đặt thịt quả sạch sẽ vào chén, Ma Tôn cầm lấy khăn lau tay, không nhịn được mở miệng, “Đến cùng hắn nói bừa với ngươi gì thế?”
Hứa Tây vừa dằn cảm giác lạ lẫm kia xuống, nghe vậy tầm mắt có chút mơ hồ, “Thì là… chưa nói gì cả.”
Hoắc Kỳ không khỏi cau mày.
Rõ ràng hắn nghe được hai chữ “song tu” mà.
Tầm mắt dừng ở hai vệt hồng hồng trên chóp tai thiếu niên, đáy lòng Ma Tôn hơi hỗn loạn khi nghĩ về những điều Hứa Tây có thể tượng tượng tới nhưng trong miệng cậu còn ăn dở nửa miếng điểm tâm, nhồi kín kẽ, hiển hiên không muốn nhắc lại việc này.
Cuối cùng Hoắc Kỳ chỉ có thể bỏ cuộc.
…
Sau khi kết thúc hết thảy, trưa hôm đó, đám người Hứa Tây và Hoắc Kỳ trở về Ma giới.
Mấy ngày Ma Tôn rời khỏi Thôi Ngồi Điện, công vụ cần xử lý tích lại không ít nên Hoắc Kỳ vừa đưa Hứa Tây về tẩm điện đã bị Đào Ngọc thỉnh đi.
Hứa Tây cũng không rảnh rỗi, Ma Tôn rời khỏi bí cảnh mang theo rất nhiều bảo vật, tất cả chỗ đó đều do cậu xử trí.
Đối với pháp bảo, Hứa Tây chọn ra vài món bản thân thích nhất rồi đặt trên giá gỗ, số còn lại để người hầu cất vào kho. Những món có thể bổ sung linh lực, linh quả thúc đẩy quá trình tu luyện nọ kia Hứa Tây giao cho phòng bếp, nấu nướng tốt mới bưng lên.
Có lẽ vì nhận được chỉ thị của Ma Tôn, mấy món này đều nhằm mục đích tăng tu vi Hứa Tây nên phòng bếp không dám qua loa, thậm chí hơi kĩ càng cẩn thận quá mức. Bữa tối của Hứa Tây là linh thảo hầm canh thải bổ, cháo ngọt thêm linh quả tươi mới, điểm tâm cuối bữa cũng là bánh tuyết liên mềm mại nhất.
Hứa Tây nhìn mà sợ bản thân bị bổ quá mức.
Nhưng hương vị chung quy không tệ, đặc biệt là điểm tâm, Hứa Tây còn ăn nhiều thêm vài cái.
Hoắc Kỳ bận đến lúc trăng ngang trời mới trở về tẩm điện.
Trong tẩm điện vẫn còn sáng, Ma Tôn từ xa tiến lại có phần ngoài ý muốn.
Đẩy cửa bước vào, Hứa Tây đang nằm trên giường đọc truyện.
Nghe được âm thanh, thiếu niên nâng mắt nhìn qua, hai con mắt mở to, một tia buồn ngủ cũng không có.
“Sao chưa ngủ?” Hoắc Kỳ vừa thay y phục ban ngày ra, vừa cất giọng hỏi.
Hứa Tây ngồi dậy, “Chán quá, không ngủ được.”
Hơn nữa, đống đồ lấy từ bí cảnh dùng rất ổn.
Sau khi Hứa Tây ăn xong, cậu cảm giác kinh mạch toàn thân như được đánh thức, mệt mỏi gì đó nhanh chóng bay sạch, hiện tại tinh thần vô cùng sảng khoái.
Hoặc do ở mãi một mình nhàm chán thật.
Hứa Tây nhìn động tác cởi áo ngoài của Ma Tôn, không biết nghĩ gì mà đột nhiên mở miệng hỏi, “Đêm nay ngươi ngủ à?”
Dứt lời, bước chân đang tiến về phía đệm hương bồ của Ma Tôn chợt khựng lại.
Nam nhân dừng vài giây mới nhìn về phía giường đệm, mi mắt khẽ chớp, “Ngủ.”
Hứa Tây bèn dịch dịch vào trong.
Giống như đêm qua, khoảng cách hai người vẫn luôn bảo trì bỗng dưng biến mất.
Hứa Tây hỏi câu kia cũng vì thuận miệng. Dù sao khi cậu vẫn còn là mèo trắng đã hình thành thói quen dựa gần Ma Tôn mà ngủ, tối qua bọn họ cũng ngủ chung giường đó thôi.
Nhưng đợi đến khi Ma Tôn thật sự lên giường, hai người chuẩn bị nằm xuống rồi không hiểu sao Hứa Tây lại chợt nhớ đến mấy lời Thạch Đằng Thanh nói khi sáng.
Động tác nằm xuống của thiếu niên thoáng chốc do dự.
Cậu nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Rốt cuộc… Cậu có điên mới song tu cùng phản diện chính.
Hơn nữa trong mắt Ma Tôn cậu chỉ là một sủng vật, Hoắc Kỳ biến thái đến nhường nào mới như này như kia, rồi bạch bạch bạch thú cưng của mình?
Nghĩ vậy, Hứa Tây lập tức rùng mình, ý tưởng lung tung hỗn loạn gì đó bay sạch.
Thiếu niên an tâm nhắm mắt, kiên định ngủ.
Giường đệm tẩm điện rộng lớn, gấp đôi thạch ốc nên đủ cho hai người nằm hai bên, đương nhiên không dính lại gần nhau, chừa ra một khoảng lớn ở giữa.
Đôi mắt Hứa Tây khi nãy còn sáng lấp lánh, giờ đây lại ngủ rất mau.
Hô hấp thiếu niên nhanh chóng đều đặn, không biết qua bao lâu, cậu đột nhiên mơ màng xoay người, khẽ dịch về phía Ma Tôn.
Hoắc Kỳ nằm cùng một chỗ với thiếu niên vốn đã khó vào giấc, vừa vất vả thiếp đi lông mi lại run lên, đành chậm rãi mở mắt ra.
Trước mặt hiện lên một luồng sáng nhạt.
Hoắc Kỳ vừa nhìn thấy hai mắt lập tức khôi phục tỉnh táo.
Nam nhân hơi nghi hoặc cau mày, nhìn luồng sáng mềm mại bao phủ toàn thân thiếu niên.
Ánh sáng hòa làm một với da thịt nõn nà, ngũ quan đối phương dường như càng thêm đẹp đẽ tinh xảo, tuy định lực Hoắc Kỳ tương đối tốt nhưng giờ đây cũng thất thần trong thoáng chốc. Dáng vẻ này khiến hắn liên tưởng đến hình thái đối phương trong thức hải của mình.
Thân hình Hoắc Kỳ chợt cứng đờ, dường như nhận ra gì đó nhưng tất cả đều đã muộn, thức hải hắn rung lên từng đợt, một luồng linh lực quen thuộc tiến vào.
Hai tròng mắt Ma Tôn đột nhiên nhắm lại gắt gao.
Từ khi mèo trắng hóa hình chưa từng thâm nhập qua thức hải của hắn, hiện giừo đột nhiên xông vào, mang theo cảm giác cực kỳ lạ lẫm. Hơn nữa, Hoắc Kỳ còn phát hiện lần này khác hẳn những lần trước.
Hắn nghe được âm thanh mơ hồ của thiếu niên, “... Đây là đâu?”
Lần tiến vào thức hải Ma Tôn này, Hứa Tây tỉnh táo.
Nhận ra điểm này, Ma Tôn có phần hoảng sợ.
Dù gì tiến vào thức hải người khác cũng là chuyện quá mức thân mật.
Tuy rằng trước đây chỉ có mình hắn biết nhưng giờ Hứa Tây cũng rõ, Hoắc Kỳ phải giải thích ra sao?
Trong thức hải, vẻ mặt thiếu niên ngây ngốc, cậu còn chưa biết bản thân vừa tới nơi nào.
Hoắc Kỳ thấy vậy định che chắn hơi thở, vờ không biết.
Hứa Tây chợt giơ tay, tò mò chọc vào linh thức tối màu đang trôi nổi trong không trung.
Hô hấp Hoắc Kỳ lập tức hỗn loạn.
Tuy chỉ có tiếng hít thở nảy sinh khác biệt nhưng Hứa Tây đang ở thức hải Ma Tôn, đương nhiên nghe được rõ ràng. Cậu ngây người.
Linh thức tối màu lơ lửng trước mặt bắt đầu chậm rãi hội tụ, biến thành dáng vẻ Ma Tôn.
Hứa Tây nghe được âm thanh bất đắc dĩ của đối phương, “... Đây là thức hải bổn tọa.”
Thức hải.
Hứa Tây mở to mắt.
Đương nhiên cậu biết giả thiết về thức hải.
Thức hải bao gồm cảm quan tu sĩ, tình cảm, thậm chí giao động cảm xúc, trước mặt Hứa Tây đang là tầng nông của thức hải Ma Tôn. Tiến vào sâu sẽ là suy nghĩ của người này, thậm chí có cả hồi ức Hứa Tây biết nơi riêng tư thế này, kẻ khác do thám đã khó, huống chi là tiến hẳn vào.
Nghĩ vậy, thiếu niên động cũng không dám động, “Sao, sao ta lại ở đây?”
Hoắc Kỳ, “...”
Hắn biết thiếu niên sẽ hỏi.
Nhưng hắn không biết giải thích thế nào.
Vốn dĩ có thể nói rằng, vì trong cơ thể mèo trắng còn dư lại pháp lực của hắn nên mới trời xui đất khiến đi vào lần đầu nhưng nếu thiếu niên hỏi, sao Hoắc Kỳ không ngăn cản thì sao? Nỗi lòng Ma Tôn lần nữa dao động, lại không thể làm trái với lương tâm. Tu vi hắn cao thâm, đương nhiên đuổi linh thức mèo trắng ra dễ như trở bàn tay nhưng nếu quá độ, sẽ ảnh hưởng đến linh thức đối phương.
Hơn nữa… nhiều lần Ma Tôn định đuổi cậu, rồi lại do dự không nỡ.
Ngay lúc này đây, nghe Hứa Tây hỏi vậy nửa chữ hắn cũng không đáp nổi.
Nhưng Hứa Tây nhanh chóng dời lực chú ý đi.
Toàn thân cậu truyền đến cảm giác tê dại khác thường, thiếu niên cúi đầu phát hiển bản thân đang không ngừng hấp thụ ánh sáng tối màu.
Những thứ này đều là linh thức Ma Tôn.
Thân thể Hứa Tây ở trong thức hải vốn dĩ tạo thành từ linh thức cá nhân, ánh sáng nhạt màu nửa trong suốt nửa hữu hình. Hiện giờ, cậu có thể thấy ánh sáng của đối phương chậm rãi bọc mình lại, chạm tới nơi nào nơi đó đều nhẹ nhàng run rẩy.
Linh thức vốn nhạy cảm.
Còn nữa, ánh sáng tối màu sau khi tiếp xúc với cơ thể thiếu niên bèn dịu dàng chui vào trong, theo chuyển động của kinh mạch đưa đẩy dây dưa.
Cảm giác này không chỉ là tê dại nữa.
Hứa Tây bị kích thích, cả người lập tức mềm nhũn, đại não cũng trống rỗng trong chớp mắt.
Chuyển cảnh, người nọ đỡ lấy cậu, Hứa Tây nằm trong lồng ngực Ma Tôn. Bên tai cậu vang lên tiếng hít thở hỗn loạn, không rõ là của ai.
“... Sao lại thế này?” Hứa Tây mở miệng, bị chính âm thanh của mình dọa sợ.
Vừa mềm mại vừa ướt dính, khiến cậu càng không được tự nhiên.
Lồng ngực Ma Tôn phập phồng vài lần hắn mới mở miệng, “Hôm nay em ăn linh thực à?”
Dòng điện vẫn không ngừng chảy xuyên kích thích cơ thể, Hứa Tây không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể khóc không ra nước mắt gật đầu.
Hoắc Kỳ lập tức hiểu rõ.
Ma Tôn vững vàng ôm lấy thiếu niên mềm mại, hầu kết khẽ nhúc nhích, “Linh thực có tác dụng xúc tiến tu hành, thân thể em đang tự động tu luyện.”
Không đề cập tới tu luyện còn đỡ, vừa nhắc đến trong đầu Hứa Tây lại không kìm được bật ra hai chữ “song tu”.
Trong thức hải cảm quan đều được phóng đại.
Hứa Tây lập tức cảm thấy cơ thể càng nóng hơn, cả người như muốn chín rục.
“Ta, ta không muốn tu luyện.” Hốc mắt thiếu niên phiếm hồng, giãy dụa khỏi lồng ngực Ma Tôn, “Ta không ăn bừa bãi nữa đâu.”
Ma Tôn không cản cậu.
Vậy nên Hứa Tây vừa có ý niệm mạnh mẽ rời khỏi, linh thức bèn chậm rãi lui ra. Cảm giác bị hơi thở của Ma Tôn hoàn toàn bao bọc cũng biến mất.
Lăn lộn trong thức hải một phen, trên giường, khoảng cách hai người vẫn luôn duy trì đã sớm chẳng còn, sợi tóc đen nhánh giao hòa, đan gài với nhau, Hứa Tây ôm lấy cánh tay Ma Tôn, vẫn là tư thái trong thức hải. Hô hấp của hai người trầm xuống, giữa trán cũng rịt ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hiện giờ Hứa Tây chẳng còn tâm tư quan sát Ma Tôn nữa, cậu vẫn cảm thấy thực nóng.
Cơ thể thiếu niên vừa ướt vừa dính, vì cảm giác kích thích quá mãnh liệt trong thức hải nên cả người nhũn ra. Còn nữa, địa phương kia cũng không quá thích hợp.
Hứa Tây nhanh chóng nhận ra bất thường, vòng eo run lên, lập tức chống tay dịch khỏi Ma Tôn.
Thần thái cậu hoảng loạn, nương theo y phục xõa tung che đậy, vội vàng trốn vào góc giường.
Chính nỗi lòng Hoắc Kỳ vẫn chưa vững vàng, thiếu niên đột nhiên phản ứng thế này hắn còn cho rằng đối phương không thoải mái chỗ nào. Nam nhân chẳng màng cơ thể sắp không xong, cũng chẳng còn tâm tư ái muội gì nữa.
“Khó chịu chỗ nào à?” Ma Tôn ngồi dậy, làm bộ muốn đến gần.
Hứa Tây lập tức ôm ghì chăn trước ngực, “Ta…”
Giữa trán thiếu niên mướt mồ hôi, vài giọt nhớp nháp lăn từ thái dương xuống, gương mặt phủ ánh hồng nhàn nhạt. Dáng vẻ này, hình như cũng không phải không thoải mái.
Ma Tôn đột nhiên nghĩ tới gì đó, động tác tới gần cứng đờ.
Hứa Tây vừa nhìn đã biết đối phương đoán được rồi.
Cậu như muốn khóc, “Ngươi ra ngoài trước được không…”
Âm thanh thiếu niên mang theo nức nở, Ma Tôn nào dám ở lại.
Giữa mày nam nhân hơi nhíu, hắn xốc chăn lên đứng dậy, xoay người buông màn cẩn thận. Hoắc Kỳ đứng yên lặng bên giường đôi lát, nghe được tiếng hít thở căng thẳng bên trong, dường như thiếu niên chẳng thả lỏng được bao.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Hoắc Kỳ dứt khoát khoác áo ngoài lên, rời khỏi tẩm điện.
Ma Tôn trước nay luôn kiêu ngạo mà trang trọng, chỉnh chu, giờ đây y phục lại nhăn nhúm loạn xạ, hô hấp không ổn định mở cửa bước ra, thuộc hạ canh giữ bên ngoài đều hoảng sợ, cúi đầu không thể thấp hơn.
Vậy nên tới ngày hôm sau, toàn bộ Thôi Ngôi Điện đều truyền đi tin tức, nửa đêm Ma Tôn quần áo xộc xệch bị đuổi khỏi tẩm điện.
__________
SuA: Năm mới chúc mọi người nhiều niềm vui và sức khoẻ 🩷
Bản thân mình có niềm vui nhưng không có sức khoẻ nên phải lưu viện truyền ***, thành ra vỡ kế hoạch rush chương lì xì mất tiêu. Tay đang đầy vết 💉 nên hẹn mọi người hôm khác nhé, tạm vài chương trước đã, cảm ơn mọi người nhiều.
Còn yêu thương nhau thì ấn sao nhỏ vote cái nào.