Xuyên Thành Mèo Nhỏ Bị Ma Tôn Nuôi Dưỡng

Chớp mắt một cái thôi mà Giải Hoài Sơn đã cảm nhận rõ ràng sát khí trong mắt Ma Tôn. Gã bị dọa run cả người, đồng thời hơi mê mang. Giải Hoài Sơn còn định há mồm tiếp tục nói thêm, may mà Đào Ngọc đuổi tới kịp, không nói hai lời túm người đi mất.

Náo nhiệt lôi kéo qua đi, Giải Hoài Sơn bị Đào Ngọc kéo đến đằng xa, cửa lớn thiên điện tức khắc yên tĩnh trở lại.

Hứa Tây đứng cạnh Ma Tôn, đầu không biết ngoảnh về phía khác từ bao giờ. Tầm mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ, ngón tay giấu trong lớp áo vò nhàu cả vải vóc, nhất thời không biết nên phản ứng gì.

Vẫn là Hoắc Kỳ lên tiếng trước.

Nam nhân yên lặng thu hồi ngọc bội trong tay, bình tĩnh, “Tìm bổn tọa có việc gì à?”

Hứa Tây khẽ mím môi.

Cậu tìm Ma Tôn chỉ vì nhàn rỗi không có gì làm, muốn đọc thoại bản.

Hiện giờ nào có tâm tư sách truyện gì nữa.

Biểu tình và ngữ khí thiếu niên đều thập phần không tự nhiên, “Không có việc gì làm, ta tùy tiện dạo bừa đến đây thôi.”

“Ta về tẩm điện đây, không quấy rầy ngươi làm việc…”

Hứa Tây nói xong bèn muốn chạy trốn nhưng vừa quay lưng, ống tay áo hai người đã va chạm, cổ tay cậu đột nhiên bị nắm lấy.

Lòng bàn tay nam nhân nóng rực, lực nắm cũng nhiều khiến đáy lòng Hứa Tây nhảy dựng, nhiệt độ cơ thể giao triều.

Nương theo lực đạo quay đầu lại, Hứa Tây nhìn Ma Tôn đang nhíu mày, tầm mắt dừng trên người cậu, dường như muốn nói gì đó.

“... Sao vậy?” Hứa Tây bị nhìn đến nóng cả mặt, nhỏ giọng hỏi.

Hồi lâu sau.

Môi mỏng Hoắc Kỳ khẽ nhếch, cuối cùng vẫn buông lỏng tay, thấp giọng, “Không có gì, đi thôi.”

Cổ tay được buông tha, dường như chỉ nắm chút thôi cũng lây nhiễm nhiệt độ.

Hứa Tây như được đại xá, nhanh chóng rời đi.

Chạy chậm một đường về tẩm điện, Hứa Tây ngồi bên bàn uống hai ly trà lạnh, chậm rãi bình tĩnh lại mới cảm giác tim không luống cuống dồn dập nữa. Hiện tại cậu nghĩ đến chữ “Ghen” của Giải Hoài Sơn, theo bản năng vẫn siết tay lại.

Ma Tôn ghen?

Tại sao, vì cậu đeo ngọc bội Giải tướng quân đưa?

Hứa Tây suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy không khỏi phóng đại nói quá.

Dựa theo tính tình Ma Tôn, sao có thể can hệ với chữ ghen này?


Hứa Tây lắc đầu, nghiêm tức hồi tưởng lại cảnh tượng khi nãy. Lúc ấy Giải Hoài Sơn vừa nói ra câu đó, sắc mặt Ma Tôn rõ ràng trầm xuống, hẳn là tức giận vì bị trêu chọc nhỉ?

Hứa Tây tự bổ não, rồi đáy lòng tự thả lỏng.

Nhất định là Giải tướng quân cũng nghe tin vịt, hồ ngôn loạn ngữ nói bừa.

Rốt cuộc cậu cũng yên lòng, Hứa Tây chậm rãi uống trà, sau đó lật bừa một quyển thoại bản. Cậu nằm xuống ghế mềm, nghỉ hơi một lúc.

Đôi mắt Hứa Tây lướt theo hàng chữ, đọc được vài giây chợt ngồi dậy.

Nhưng mà…

Nếu Ma Tôn không ghen, tại sao hắn không phản bác?

Còn nữa, lúc Ma Tôn bắt lấy tay cậu rõ ràng muốn nói gì đó.

Hắn định nói gì?

Hứa Tây ngồi xếp bằng trên ghế mềm, tâm phiền ý loạn, can bản đọc truyện không vào.



Tuy rằng Ma giới không giống nhân gian, rõ ràng có bốn mùa độc lập nhưng khí hậu lại không ngừng thay đổi.

Hiện giờ nhiệt độ không khí lên cao, thời tiết trở nên nóng nực khô ráo nên Hứa Tây rảnh rỗi thường chạy qua sau núi.

Hồ nước sau núi nối liền với thủy lao, dùng chung nguồn nước nên hàn khí tương đối dồi dào. Hứa Tây chỉ ngồi trong đình cạnh đó thôi cũng cảm nhận được gió mát thôi vào người, thaoỉ mái hơn rất nhiều.

Vì trước kia lúc còn là mèo trắng, Hứa Tây từng suýt chết cóng trong thủy lao nên Hoắc Kỳ cố tình phân phó, chỉ cho phép cậu chơi đùa bên bờ, không được chạm vào nước.

Hứa Tây khá nghe lời, ngoan ngoãn làm theo nhưng cậu không ngờ thân thể mình kết đan rồi còn kém như vậy, chơi liên tục cạnh hồ nước ba bốn ngày, chạng vạng hôm nay Hứa Tây trở về đã nhiễm khí lạnh. Cậu cảm giác cả người bắt đầu rét run.

Đến khi Ma Tôn lạnh lùng bước vào tẩm điện, Hứa Tây đã ăn xong đan dược Linh Y đưa, choáng váng nằm trên giường cuốn chăn kín mít.

Khuôn mặt thiếu niên trắng bệch nhưng hai má lại ửng hồng.

Hoắc Kỳ cúi người, đặt đốt ngón tay lên trán Hứa Tây xem xét, nhiệt độ truyền tới khiến hắn nhăn mày càng sâu.

Áp suất quanh thân nam nhân trầm xuống, hắn buông màn, lạnh giọng mở miệng, “Hôm nay kẻ nào theo hầu.”

Dứt lời, người hầu trong tẩm điện lập tức run lên, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất. Bọn họ chưa kịp mở miệng xin tha, Hứa Tây sau màn đã hắt xì một cái. Sắc mặt Ma Tôn vốn đang u ám, ẩn hiện tức giận chợt biến đổi, xoay người qua xem tình huống thiếu niên.

Hứa Tây đang mơ màng sốt cao, cảm nhận được có người đang trơn mớn trên trán mình, nhẹ nhàng gạt tóc sang cạnh bên. Tiềm thức cậu có thể nhận ra đó là Ma Tôn, vậy nên thiếu niên thò mấy ngón tay từ chăn ra, tựa hồ vẫn là mèo nhỏ, túm lấy bàn tay nọ ôm vào ngực, vùi mặt cọ cọ.


Hô hấp Hoắc Kỳ lập tức căng thẳng.

Thiếu niên cuộn người trong chăn, áo trong mềm mại đã sớm bị cọ đến mở ra, trên ngực hầu như chẳng còn gì che đẩy. Bàn tay Hoắc Kỳ vừa bị nhiệt độ bao phủ, vừa ấn lên da thịt non mềm nóng ấm vô cùng vì thiếu niên trở bệnh. Thân hình Ma Tôn đã sớm cứng đờ, cái tay nọ càng không dám động, sợ không chú ý sẽ chạm tới địa phương không nên chạm vào.

Nam nhân không biết ngồi xuống giường từ bao giờ, điều chỉnh tư thế để Hứa Tây ôm thoải mái hơn.

Ngoài bình phong, một đám người hầu vẫn quỳ rạp như cũ, không dám phát ra nửa tiếng động.

Hồi lâu sau, bọn họ nghe được âm thanh hơi khàn của Ma Tôn, “Lui xuống hết đi.”

Dứt lời, đám người hầu biết bản thân vừa tránh được một kiếp, vội vàng nối đuôi nhau rời khỏi tẩm điện.



Hàn khí của nước hồ Ma giới đem lại không phải thứ người thường có thể thừa nhận được.

Hứa Tây ngủ được nửa giấc tỉnh một lần, ăn xong đan dược lại lăn ra ngủ.

Thiếu niên vừa ngủ, vừa nhỏ giọng kêu lạnh.

Hoắc Kỳ ngồi bên giường lưu chuyển nội lực trong tay, độ cho thiếu niên. Chỉ tội nội lực Ma Tôn thâm hậu, độ quá nhiều Hứa Tây không chịu nổi còn độ quá ít, lại không có tác dụng.

Giữa mày nam nhân vẫn luôn nhăn nhẹ, Hoắc Kỳ rũ mi, tầm mắt dừng trên người thiếu niên hồi lâu, dường như đang cân nhắc gì đó.

Lúc sau, Ma Tôn chậm rãi thở ra một hơi, cởi áo ngoài, xốc chăn lên giường.

Cơ hồ vừa nằm xuống, hắn đã bị ôm đầy cõi lòng.

Hàn khí hồ nước có thể len vào tận xương cốt, rõ ràng Hứa Tây đã cuộn chăn kín mít mà vẫn chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào như cũ.

Đến khi bên cạnh ùa tới hơi thở nóng ấm.

Nhiệt độ cơ thể Hoắc Kỳ tuy không thể so với Hứa Tây đang sốt cao nhưng chỉ cần vận chuyển nội lực quanh thân, Hứa Tây chui vào ngực hắn đã cảm thấy nội lực ấm áp chậm rãi len lỏi vào da thịt, dần dần đuổi hàn ý ra ngoài. Hứa Tây bệnh đến hôn mê, cậu có thể nhận ra Ma Tôn cạnh bên nhưng không thể làm chủ lý trí.

Cậu không kêu lạnh nữa, động tác nho nhỏ xuất phát từ bản năng mà cứ chốc chốc lại vươn tay ôm lấy cánh tay Ma Tôn, chốc chốc lại vùi mặt vào đầu vai đối phương, cuối cùng thậm chí hận không thể cuốn tứ chi lên, hấp thu thêm nhiệt độ.

Thành ra Ma Tôn không quá dễ chịu.

Trên người thiếu niên không chỗ nào không nóng bỏng, vì bệnh nên cơ thể càng thêm mềm mại, hai người dựa gần vào nhau, Hoắc Kỳ không biết nên đặt tay vào đâu cho phải.

Vẫn duy trì tư thế này, cả người Hứa Tây được bao phủ trong ấm áp, cậu dần ngủ say.


Chỉ có hô hấp Ma Tôn rối loạn, địa phương nào đó càng ngày càng nóng.

Từ lúc tiếp xúc với hình người của mèo trắng, không biết Hoắc Kỳ đã mất khống chế bao nhiêu lần. Chỉ là lần này thiếu niên còn đang bệnh, hắn đột nhiên nảy sinh mấy ý niệm nọ không khỏi quá tồi tệ.

Nam nhân nhắm mắt, niệm thanh tâm chú trong lòng.

Chỉ tội mới đọc được vài chữ, tiếng hít thở nơi đầu vai của thiếu niên lại rót vào tai hắn, dễ dàng nhiễu loạn hết thảy.

Không biết qua bao lâu.

Nội lực của Ma Tôn kết hợp cùng đan dược nhanh chóng phát huy tác dụng, hèn khí trong cơ thể Hứa Tây nhanh chóng bị đuổi ra sạch sẽ.

Thiếu niên nhíu mày, dường như muốn tỉnh lại nhưng đầu gối chợt cọ phải nơi nào đó.

Đầu óc Hứa Tây vẫn nặng nề, cậu chỉ cảm thấy lồng ngực trước mặt đột nhiên phập phồng kịch liệt, cánh tay ôm ngang hông cậu cũng lập tức căng chặt. Đại não hỗn loạn khởi động hồi lâu, cuối cùng Hứa Tây cũng mơ màng mở mắt ra.

Thần trí cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, giờ đây thấy người trước mặt là Ma Tôn vậy mà chẳng cảm thấy có gì không đúng.

Thậm chí, Hứa Tây còn nghĩ nghĩ, sau đó đơn thuần mở miệng, “Ta không tiến vào thức hải của ngươi mà, sao ngươi lại…”

Vừa nói được một nửa, đôi môi cậu đã bị Ma Tôn vươn tay che kín.

Trên trán Hoắc Kỳ rịt ra một tầng mồ hôi mỏng, thái dương có phần ướt át.

Hô hấp nam nhân trầm xuống, âm thanh khàn đến dọa người, “Em có ngủ nữa không?”

Hứa Tây vẫn mắt nhắm mắt mở chưa tỉnh táo hoàn toàn, nghe Hoắc Kỳ hỏi vậy bèn lười nhác hạ đầu, vùi vào ngực Ma Tôn mơ hồ ngủ tiếp.



Hứa Tây ngủ đến giữa trưa hôm sau.

Ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, có phần chói mắt.

Ý thức quay lại, cảm giác đầu tiên của Hứa Tây là sảng khoái, choáng váng vì bệnh gì đó đều không có. Cậu mở mắt ra, xoay người một cái, lại phát hiện chăn đệm không biết đã đổi từ khi nào, áo trong trên người cũng sạch sẽ.

Từ từ, áo trong?

Dường như Hứa Tây nhớ đến gì đó, lập tức ngồi dậy.

Động tác của cậu quá mãnh liệt nên trước mặt biến thành từng mảng màu đen.

Đợi hồi lâu để hòa hoãn, ký ức đêm qua cũng lần lượt trở về.

Theo tới càng nhiều hình ảnh nhỏ vụn, biểu tình thiếu niên càng dại ra.

Khoảng thời gian qua phát sinh đủ loại dị thường với Ma Tôn, cậu vẫn luôn không thể nghĩ theo hướng nào đó. Cậu tự tẩy não bản thân, đối phương chỉ quá yêu chiều thú cưng nên mới trở nên quái lạ vậy thôi nhưng sự tình đêm qua đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Hứa Tây, cậu chẳng còn lý do trốn tránh nào nữa.

Rốt cuộc, chủ nhân nhà ai… Sẽ nổi lên phản ứng này với sủng vật kia chứ.


Hơn nữa.

Lỗ tai Hứa Tây hồng hồng, đêm qua thần trí cậu không rõ ràng, can bản không chú ý tới ánh mắt Ma Tôn nhìn mình.

Hiện giờ hồi tưởng lại, ánh mắt kia quả thật tựa như giây tiếp theo, hắn sẽ xé nát nuốt trọn cậu vậy.

Quá đáng sợ.

Bả vai Hứa Tây run lên.

Cậu vươn tay kéo quần áo chặt thêm chút, ló đầu ra ngoài nhìn.

Hiện giờ tẩm điện không có người khác.

Đại não Hứa Tây xoay chuyển, bắt đầu tự hỏi nếu cậu giả vờ mất trí nhớ có bao nhiêu khả năng thành công.

Theo động tác, vải dệt cọ xát lên da thịt thiếu niên, xương quai xanh đột nhiên truyền đến một tia đau đớn cực nhỏ.

Hứa Tây nhíu mày nhìn xem theo bản năng.

Trên làn da nõn nà nhiều thêm vài dấu đỏ nhạt, thiếu niên giơ tay nhẹ nhàng ấn vài cái, hơi đau.

Hứa Tây không khỏi mê man.

Một ít ký ức sâu thẳm lại mạnh mẽ ùa vào trí óc.

Cả người thiếu niên lập tức cứng đờ, dấu vết kia tựa như mang lửa đốt cậu bỏng tay, Hứa Tây chợt rút phắt tay về.

Cửa lớn tẩm điện được đẩy ra.

Thân ảnh thon dài tiến vào, Hoắc Kỳ vừa vặn nhìn thấy Hứa Tây đang hoảng loạn buộc dây lưng.

Tâm tư thiếu niên quá rõ ràng, Hoắc Kỳ chỉ cần liếc mắt một cái đã biết đối phương nhớ ra rồi.

Ngoài mặt Hoắc Kỳ vẫn là bộ dáng đạm mạc kiêu ngạo thường ngày nhưng trái lại thực gấp gáp, bàn tay cũng siết chặt. Từ tối hôm qua đến giờ Ma Tôn đã soạn không biết bao nhiêu kịch bản trong lòng.

Tuy rằng hai người chỉ cách nhau vài bước chân nhưng hắn vẫn nhìn thấy nhiệt ý cuồn cuộn trong mắt đối phương.

Ma Tôn im lặng hít sâu một hơi, chỉ chờ thiếu niên đặt câu hỏi, vậy mà Hoắc Kỳ lại thấy Hứa Tây trèo từ trên giường xuống, lạch cạch chạy đến cạnh tủ, không biết muốn tìm gì.

Biểu tình Hoắc Kỳ không khỏi sửng sốt, hắn hơi cau mày, mở miệng, “Tìm gì thế?”

Lỗ tai Hứa Tây hồng rực, cơ hồ sắp chui đầu vào ngăn tủ, cứ như làm vậy sẽ trốn tránh được vấn đề Ma Tôn sắp nói.

Ngụy trang của thiếu niên hơi vụng về, âm thanh truyền ra vừa mềm mại vừa lúng túng, “... Ta bị sâu cắn, đang tìm thuốc mỡ.”

Hoắc Kỳ. “...”

__________

SuA: Nước hồ Tấn Giang cứ gọi là trong vắt nên lúc nhàm chán nằm viện, không có việc gì làm mình đã tự viết một đoạn nhỏ về "đêm hôm trước" ở fic khác (tránh lẫn lộn), tỉ muội nào có nhã hứng có thể ghé xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận