Cuối cùng, Đào Ngọc vẫn không dám nhận linh ngọc kia.
Hứa Tây không hiểu tại sao đối phương lại thay đổi thái độ, đành phải cất linh ngọc về túi trữ vật.
Hối lộ cũng không xong.
Gần đây Ma Tôn không vướng bận công vụ gì, vậy nên mấy ngày liên tiếp đều tự mình giám sát mèo trắng tu luyện nhưng không biết vì Ma Tôn nuôi cậu quá thả tay hay còn nguyên nhân khác, việc mèo trắng kết đan chẳng có chút tiến triển nào. Hứa Tây bị dày vò tới mức nảy sinh ảo giác, phảng phất như trở lại cao trung, cả ngày đều trưng ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Gần đây thủ lĩnh canh giữ nơi biên ải của Ma giới có tới Thôi Ngôi Điện báo cáo tình hình, đồng thời mang theo không ít cống phẩm.
Địa vực Ma giới rộng lớn, biên cảnh và Thôi Ngôi Điện cách nhau tương đối xa, cất công đem cống phẩm từ tận nơi ấy về cũng có vài phần tâm ý.
Ngày đón tiếp thủ lĩnh, Hoắc Kỳ đưa mèo trắng đi cùng.
Lần trước Hứa Tây đến chính điện còn bị nhốt trong lồng sắt, suýt bị Ma Tôn đập chết.
Lần này thì khác.
Mèo trắng trực tiếp ngồi vào ghế chủ tọa, kiêu ngạo chiếm gần một nửa vị trí, cái đuôi thảnh thơi lắc lư cạnh người Ma Tôn.
Hôm nay không cần tu luyện nên tinh thần Hứa Tây không tồi, hơn nữa cậu nghe nói cống phẩm sẽ có rất nhiều pháp bảo hiếm lạ và đồ ăn thức uống, Hứa Tây không khỏi tò mò.
Dù linh quả của Ma Tôn rất ngon nhưng ăn nhiều sẽ ngấy.
Đến giờ đã định, Ma Tôn gật đầu, thủ lĩnh biên cảnh cung kính dẫn một đoàn người tiến vào. Sau hàng loạt nghi thức bái kiến rườm rà, rốt cuộc cũng đến phần dâng cống phẩm. Cả rương kỳ trân dị bảo lần lượt được đẩy tới trước mặt Hứa Tây, từ lúc bắt đầu cậu đã bừng bừng hứng thú, nhìn đến hoa cả mắt.
Thủ lĩnh bày biện đâu vào đó, cuối cùng ra hiệu cho người hầu phía sau đưa lên một chiếc lồng vàng tinh xảo. Trong lồng vàng là một con mèo có màu lông từa tựa Hứa Tây.
Đối với mấy kiểu lấy lòng mặt ngoài này, Hoắc Kỳ chẳng bao giờ có hứng thú. Nam nhân vô cảm ngồi đó, tầm mắt nhàn nhạt vẫn luôn dừng trên người mèo trắng cạnh mình, đến tận khi bên dưới truyền tới vài tiếng meo meo nhút nhát mới thay đổi biểu tình, nâng mắt lên nhìn.
Áo gấm hoa lệ màu mực, khí chất quân vương ngạo nghễ, nam nhân chỉ ngồi một chỗ thôi uy áp cường đại quanh thân đã ép người khác không thở nổi, thủ lĩnh bên dưới vừa đụng mắt với Ma Tôn đã vội vàng gục đầu xuống, bắt đầu mở miệng giới thiệu cống phẩm.
“Tôn chủ, linh sủng này là do thuộc hạ vô tình tìm thấy ở Yêu giới.” Thủ lĩnh khom lưng, “Thuộc hạ nghe nói gần đây tôn chủ đột nhiên có nhã hứng nuôi mèo, tuy con này kém xa mèo ngài nuôi nhưng màu lông rất đẹp, tính tình ngoan ngoãn hiền lành, nghe lời dễ chăm. Tôn chủ có thể để chúng bầu bạn cạnh nhau, âu cũng là chuyện tốt.”
Mỗi lần trở về báo cáo tình hình biên ải hoặc khu vực mình trông giữ, không ít thủ lĩnh sầu tới rụng tóc vì chuyện cống phẩm, bởi lẽ Ma Tôn chẳng đặc biệt yêu thích thứ gì. Gần đây bỗng dưng truyền đến chuyện Ma Tôn thích nuôi mèo, việc hiếm thấy này tự nhiên lại trở thành cơ hội cực tốt.
Lĩnh chủ biết Ma Tôn không thích quanh co lòng vòng nên dứt khoát dãi bày tâm tư lấy lòng nhỏ nhoi của mình. Hắn nói xong cũng cảm thấy căng thẳng vô cùng, lòng bàn tay rịt ra một lớp mồ hôi lạnh.
Ma Tôn nghe hắn nói vậy bèn im lặng, ngón tay không nhanh không chậm vuốt ve mèo trắng ngồi cạnh, dường như đang cân nhắc.
Lúc sau, nam nhân mở miệng, “Đem lại đây.”
Đáy lòng thủ lĩnh buông lỏng, vội vàng cầm lồng sắt đặt gần Ma Tôn hơn, toàn bộ quá trình đều không dám ngẩng đầu. Hắn rũ mắt, dư quang nhìn thấy mèo trắng đang rúc vào người Ma Tôn, lười nhác ngáp một cái.
Con mèo trong lồng son thiếp vàng quả thật xinh đẹp vô ngần, đã được tắm gội sạch sẽ, lông tóc mượt mà mềm mại. Mèo con còn chưa khai mở linh trí, bị uy áp hung lệ của Ma Tôn dọa sợ, làm nó cảm thấy bản thân bị uy hiếp mãnh liệt. Hoắc Kỳ vừa chạm vào, mèo con lập tức co rúm lại, toàn thân cứng đờ run rẩy, chỉ biết kêu meo meo.
Biểu tình Ma Tôn không đổi, nhìn con mèo này vài lần, rồi lại rũ mi nhìn Hứa Tây, “Nó ngoan hơn ngươi nhiều.”
Hứa Tây: “...”
“Meo meo.”
Được vậy thì tốt quá, sớm ngày thả cậu ra.
Hứa Tây nhỏ giọng phản bác, sau đó quay qua mèo con.
Ở hiện thực cậu khá thích mèo, đây là lần đầu tiên được thấy một con xinh đẹp tới vậy, Hứa Tây meo meo hai tiếng chào hỏi nhưng đối phương chỉ liếc cậu một cái, không phản ứng lại.
Khi nãy mèo con đáng thương kêu rên, Hứa Tây nghe cũng không hiểu.
Hứa Tây nhớ đến giả thiết trong nguyên tác, linh sủng nơi này đều chưa khai mở linh trí, không hiểu kẻ khác nói gì. Tuy cậu xuyên thành mèo nhưng bản chất vẫn là con người, thành ra đều nghẹn cả hai ngôn ngữ.
Mèo nhỏ vẫn tiếp tục run rẩy dù Ma Tôn chẳng làm gì, tròng mắt đẹp đẽ ngập tràn sợ hãi. Hứa Tây lo lắng mèo con sẽ bị Hoắc Kỳ dọa chết.
May mắn thay, Hoắc Kỳ chỉ ngắm nghía một lúc rồi giao mèo con cho người hầu bên cạnh, “Đưa nó vào kho.”
Thấy Ma Tôn thật sự nhận lấy mèo, thủ lĩnh đứng dưới cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỗ cống phẩm lộng lẫy sa hoa cũng dần được cất đi, trong điện bắt đầu đàm luận chính sự.
Hứa Tây gác cằm trên đùi Ma Tôn nghe chữ được chữ mất, cũng hiểu đại khái tình hình hiện tại.
Vùng biên của Ma giới rất phức tạp, chứa đựng đủ loại năng lượng quái gở, từ đó sinh ra vô vàn yêu thú tàn bạo dị dạng. Những yêu thú đó tràn ngập dã tính khó thuần phục, cách một khoảng thời gian lại sinh đẻ một lần, can bản không thể khống chế. Biên cảnh không còn cách nào khác đành cầu xin viện trợ từ phía Ma Tôn.
Hứa Tây nghe xong tổng kết được, tóm lại vẫn cần Ma Tôn ra mặt.
Cậu cố gắng nhớ lại cốt truyện nhưng chẳng hề ấn tượng gì với tình tiết này, dù sao trong nguyên tác nguyên chủ đã ngỏm từ đời tám hoánh nào rồi. Đáng ra Ma Tôn đã giết gọn sư phụ pháo hôi, rồi tranh đấu gay gắt với nam chính ở Tu chân giới, mở ra mạch truyện chính. Mấy vụ yêu thú râu ria này chắc chỉ được viết sơ qua, hoặc trực tiếp lược bỏ.
Hứa Tây trải qua tháng ngày an nhàn lười biếng, thiếu chút nữa ném nguyên tác ra sau đầu.
Cậu nghe thêm một lúc, đột nhiên nhận ra, hình như cốt truyện đã lệch lạc kha khá vì cậu rồi?
Tạm thời không xác định được đây là việc tốt hay xấu, Hứa Tây dứt khoát không rối rắm nữa, cứ đi rồi tính tiếp vậy.
Thủ lĩnh kia thao lao bất tuyệt, nghe nhiều cũng chán, cuối cùng mèo trắng không nhịn được vỗ vỗ Ma Tôn mấy cái ra hiệu, sau đó cong chân nhảy xuống chuồn đi.
…
Ra khỏi đại điện tối tăm, bầu trời bên ngoài sáng sủa ngập nắng, không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tính ra từ lúc Hứa Tây xuyên đến nơi này, đầu tiên cậu bị ném vào thủy lao lạnh như tủ đá, sau đó lại lăn đến tẩm điện Ma Tôn phè phỡn qua ngày nên chưa từng tham quan ngắm nghía Thôi Ngôi Điện cẩn thận. Mèo trắng tò mò bước trên hành lang dài, người hầu thấy cậu đi ngang qua cũng không ngăn cản mà còn nép sang một bên nhường đường.
Thôi Ngôi Điện tọa lạc ở trung tâm Ma giới, được đúc từ ngọc thạnh vô cùng tinh xảo cầu kỳ, trang trọng khí thế.
Hứa Tây dạo tới dạo lui, bởi vì diện tích nơi này cực kì lớn nên đợi cậu ý thức được, mèo trắng đã đi một đoạn rất xa, sắc trời đều tối cả. Cảm giác mệt mỏi cùng đói bụng lần lượt ập tới, Hứa Tây bắt đầu hối hận, chung quy cũng tại hai chữ tò mò mà thoáng cái quên sạch khoảng cách địa lý. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện, mèo trắng quay đầu nhìn ánh nến mờ mịt lập lòe nơi chính điện tít đằng xa.
Dùng mấy cái chân ngắn ngủn này thì khi nào mới bò tới nơi?
Mèo trắng lắc đầu, quan sát xung quanh.
Nơi cậu đang đứng là hoa viên sau núi. Giờ này người hầu đã rời đi cả, xung quanh không một bóng người.
Hứa Tây thở dài, chấp nhận số phận, bắt đầu nhanh chóng cong chân chạy về.
Nhưng vừa lạch bạch được mấy bước, phía xa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân. Mèo trắng ngẩng đầu, nương theo ánh sáng dạ minh châu nhìn thấy vài người hầu của Ma giới không biết xuất hiện từ xó xỉnh nào. Đám người nọ cúi đầu, vội vàng nhìn ngó xung quanh giống như đang tìm kiếm thứ gì.
Hứa Tây gấp gáp nhảy vài cái, “Meo meo!”
Nghe được tiếng mèo kêu, đám người hầu bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Hứa Tây. Ở khoảng cách gần thế này cậu mới phát hiện, gương mặt bọn họ đều ngập tràn sợ hãi.
Thời khắc nhìn thấy cậu, cả đám nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Tây có chút mê mang.
Tìm được mèo trắng rồi, người hầu lập tức cúi đầu tách thành hai hàng, tầm mắt Hứa Tây không còn gì che chắn, cuối cùng cậu cũng nhìn được thân hình thon dài đang đứng khuất trong bóng tối.
Là Ma Tôn.
Nam nhân mặc y phục màu mực khi sáng, chỉ khác, ánh mắt hiện tại trầm xuống, trông còn dọa người hơn lúc muốn giết cậu.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, âm thanh nhàn nhạt vang lên, “Còn không mau lại đây.”
Hứa Tây hơi sợ.
Đồng thời cũng nhận ra, hình như Ma Tôn và đám người này ùn ùn kéo tới đây để… tìm cậu?
Hiển nhiên mèo trắng có phần không tin nổi, lắc lư tới gần. Nhưng không đợi cậu bước đến trước mặt, nam nhân đã cúi người xuống túm cổ mèo trắng lên, lực đạo mạnh hơn thường ngày.
Đối phương sẽ không cho rằng cậu đi lạc chứ?
Nghĩ vậy, Hứa Tây hơi đuối lý cẩn thận ngẩng đầu, đối diện tầm mắt lãnh đạm của Ma Tôn.
Một người một mèo đối diện vài giây, bàn tay đang nâng cái bụng mềm mại của mèo trắng bỗng siết nhẹ, ngữ khí Hoắc Kỳ chẳng tốt đẹp chút nào, “Tính chiếm hữu của ngươi cao quá đấy.”
Hứa Tây: “?”
Gì cơ?
Ma Tôn nói xong cũng không nhìn cậu, chỉ ôm về tẩm điện, đồng thời lạnh giọng phân phó người hầu bên cạnh, “Con mèo hôm nay tới từ đâu thì đưa về đó đi.”