Chuyện phải bắt đầu nói từ lúc rạng sáng.
Kế hoạch của Kỳ Minh và Hướng Viên Bác rất tốt, sau khi nữ quỷ ám Hướng Viên Bác biết được cậu ta và Liên Á Thư đang ở bên nhau thì liền trực tiếp điên lên, bắt đầu thoát fan quay lại dẫm.
Là một phòng bệnh VIP, trong phòng bệnh ngoại trừ giường bệnh thì còn có một phòng khách loại nhỏ, Liên Á Thư ở lại cùng Hướng Viên Bác, vốn định buổi tối sẽ ở tạm trên sô pha của phòng khách nhỏ này cả đêm, nhưng Hướng Viên Bác lại sợ hãi a.
Cậu ta biết đại khái đêm nay nữ quỷ sẽ thoát fan quay lại dẫm, mặc dù có tiểu quỷ ở đây nhưng Hướng Viên Bác vẫn cảm thấy hoảng hốt.
“Ngủ chung với tôi đi.” Hướng Viên Bác thấy Liên Á Thư chuẩn bị đến phòng khách ngủ bèn vươn tay giữ chặt tay của Liên Á Thư.
Lời vừa ra khỏi miệng cậu ta liền hối hận, như vầy là định làm cái gì a? Đã chia tay lâu như vậy rồi, còn mời bạn trai cũ ngủ chung một giường, cũng không biết Liên Á Thư sẽ nghĩ như thế nào về cậu ta.
Không chờ Liên Á Thư mở miệng, Hướng Viên Bác liền sửa lại, “Tôi nói đùa thôi, ngủ ngon!”
Nói xong thì lấy chăn trùm qua đầu mình, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Giây tiếp theo, Hướng Viên Bác cảm nhận được giường rung động, cậu ta lén xốc chăn lên nhìn thoáng qua, thì phát hiện Liên Á Thư đang bò lên trên giường.
Người xin anh ta ngủ chung là cậu ta, vậy mà lúc Liên Á Thư thật sự lên giường, Hướng Viên Bác lại bắt đầu làm bộ làm tịch, “Tôi đã nói là đùa thôi, anh lên đây làm gì?”.
Lời thì nói như vậy nhưng Hướng Viên Bác vẫn dịch sang bên cạnh một chút, cho Liên Á Thư một chỗ nằm.
Liên Á Thư ấu trĩ giành chăn với Hướng Viên Bác, “Em muốn tôi làm chút chuyện gì ư?”
Đáp lại Liên Á Thư chính là cái ót của Hướng Viên Bác, cậu ta còn cố ý hừ một tiếng thật mạnh, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.
Hướng Viên Bác cho rằng đêm nay mình khẳng định sẽ không ngủ được, chỉ là cảm nhận được hơi thở của Liên Á Thư, trong lòng cậu ta lại một mảnh yên bình, nhắm mắt không quá một lát thì đã ngủ rồi.
Liên Á Thư cảm nhận được hơi thở ở bên cạnh trở nên đều đều, biết là cậu ta đã ngủ rồi, sự ôn nhu trên gương mặt baby biến mất, một mảnh lạnh băng, ánh mắt dừng lại ở một chỗ trong phòng, vẻ mặt ngưng trọng.
Đêm càng ngày càng tối.
Cửa sổ phòng bệnh rõ ràng đã đóng lại, bức màn lại bị cuốn lên, tiếng gió ù ù tràn ngập toàn bộ phòng bệnh, gió lạnh của điều hòa kết hợp với hơi sương, nhiệt độ trong phòng bệnh chợt hạ thấp.
Hướng Viên Bác còn chưa biết chuyện gì phát sinh, cuộn chăn bọc mình lại thành một cục, ngủ đến mức vô tư lự.
Liên Á Thư lại nhận ra sự dị thường trong phòng bệnh trước tiên, hai mắt chợt mở, ánh mắt nghiêm nghị.
Một đầu xích sắt từ trên giường phóng ra, ầm ầm ầm mà bắn nhanh vào không trung.
Xích sắt quấn một vòng trong không trung, Liên Á Thư đã nhảy xuống giường, một tay bắt lấy một đầu xích sắt, một tay quất thật mạnh, khoảng không vốn dĩ là hư vô chợt xuất hiện một bóng dáng, rõ ràng chính là nữ quỷ đã bám vào Hướng Viên Bác trong khoảng thời gian này.
Cả người nữ quỷ máu tươi đầm đìa, lúc này bị xích sắt của Liên Á Thư trói gắt gao, giãy giụa rít gào, đôi mắt chảy lệ máu nhìn chằm chặp Liên Á Thư.
Liên Á Thư nhìn thấy trong đôi mắt của nữ quỷ ánh lên sự thù hận với mình, tựa hồ là hận không thể nhào tới xé nát anh ta vậy.
Bất quá hiện tại, Liên Á Thư cũng mặc kệ sự thù hận của nữ quỷ đối với mình đến từ đâu, cánh tay anh ta vừa vung lên, nữ quỷ liền bị ném vào trong xó, giây tiếp theo đã bị xích sắt trói thành một con nhộng không tài nào nhúc nhích được.
Xử lý xong chuyện này, Liên Á Thư móc ra một lá bùa từ trong ngực, dán lên mi tâm, quả nhiên là nhìn thấy một tiểu quỷ đang huơ huơ đôi chân nhỏ ú nu ngồi ở cuối giường bệnh, tiểu quỷ hẳn là còn chưa biết anh ta có thể nhìn thấy nó, lúc này đang nhìn chằm chằm anh ta, trong ánh nhìn của cặp mắt không thấy đồng tử kia dường như còn mang theo một chút tò mò.
Nhưng đáng yêu hơn nữa cũng không thể xóa đi sự thật là tiểu quỷ này đã làm tổn thương Hướng Viên Bác!
Hôm nay khi vừa nhìn thấy Hướng Viên Bác, Liên Á Thư đã nhìn ra Hướng Viên Bác không khỏe, âm khí che phủ trên đỉnh đầu, thân thể cũng bị âm khí ăn mòn đến không ra hình dạng gì.
Sau đó anh ta liền không dấu vết mà quan sát Hướng Viên Bác, quả nhiên là cảm nhận được âm khí ở trên lưng Hướng Viên Bác, nhưng lúc đó, khi anh ta nhìn ra thì cổ âm khí này không quá mạnh, không thể nào tạo ra thương tổn với Hướng Viên Bác.
Liên Á Thư suy đoán nhất định bên người Hướng Viên Bác còn có một con quỷ đạo hành càng thâm sâu hơn, cho nên anh ta mới án binh bất động, chờ buổi tối lại xem xét tình huống.
Mà dường như Hướng Viên Bác cũng biết mình bị “thứ dơ bẩn” nào đó ám, từ lúc Hướng Viên Bác nhờ anh ta ở lại đến khi hy vọng anh ta ngủ chung đều là biểu hiện của sự sợ hãi, Liên Á Thư cũng không hề hiểu lầm mục đích mà Hướng Viên Bác làm như vậy.
Quả nhiên đến buổi tối, mấy “thứ dơ bẩn” đó đã đứng ngồi không yên, đầu tiên là nữ quỷ tràn ngập thù hận muốn tới làm bị thương Hướng Viên Bác, thời gian nữ quỷ này biến thành quỷ còn chưa lâu, đạo hạnh rất nông cạn, ngay từ đầu Liên Á Thư đã không để cô ta vào trong lòng, cứ như vậy mà tùy tiện trói cô ta lại ném sang bên cạnh.
Thứ chân chính khiến Liên Á Thư coi trọng chính là sự tồn tại của tiểu quỷ mà ngay từ đầu anh ta đã không hề nhận ra, cho dù hiện tại anh ta có mượn dùng bùa chú để mở ra Thiên Nhãn thì vẫn không có cách nào nhìn thấu được đạo hạnh của tiểu quỷ này.
Cũng chính vì nguyên nhân đó mà Liên Á Thư càng thêm khẳng định thứ thật sự làm hại đến Hướng Viên Bác là tiểu quỷ.
Mặc kệ là ai, chỉ cần làm hại đến Hướng Viên Bác liền không thể tha thứ, không thể tha thứ!
Gần như là cùng lúc nữ quỷ nảy sinh ác ý với Hướng Viên Bác tiểu quỷ đã nhận ra, nhưng mà đạo hạnh của nữ quỷ thật sự là quá thấp, tiểu quỷ hoàn toàn không để nữ quỷ vào trong mắt, khi nó chậm rãi đứng lên từ trên sô pha để chuẩn bị thu phục nữ quỷ thì lại phát hiện có người đã ra tay trước mình.
Tiểu quỷ thấy người kia dư sức thu phục nữ quỷ thì liền dự định không nhúng tay vào, vui vẻ thoải mái mà đến cuối giường ngồi, đang định rung chân xem kịch, thì người kia lại móc ra một tấm gì đó màu vàng dán lên trên trán.
Chẳng lẽ người này là một tên ngốc sao?
Tiểu quỷ tò mò đánh giá Liên Á Thư, cái nhìn đánh giá này vừa lúc đối mắt với Liên Á Thư.
Wow, người này vậy mà có thể nhìn thấy mình nha.
Tiểu quỷ vừa mới cảm thán xong thì Liên Á Thư liền lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, bổ về phía tiểu quỷ.
Tiểu quỷ cũng không tức giận, nó cảm thấy chơi rất vui, dù sao thì nó cũng quá mức lợi hại, ở trong thành phố điện ảnh đã không còn con quỷ nào dám gây sự với nó, nó là Quỷ Vương ở địa bàn đó, quỷ nào thấy nó cũng đều phải sợ.
Lâu rồi không đánh nhau, tiểu quỷ đã quên mất cảm giác đánh đấm là như thế nào, mặc dù nó có thể một chiêu nốc ao Liên Á Thư, nhưng nó không làm, cứ như vậy mà chơi đùa với Liên Á Thư.
Tiểu quỷ tự mình xem là chơi đùa, chỉ là trong mắt của Liên Á Thư thì cấp bậc nguy hiểm của tiểu quỷ đã liên tục tăng lên vài cấp, cũng âm thầm hạ quyết tâm dù hôm nay có liều mạng với tiểu quỷ thì cũng phải diệt trừ nó, không thể mặc kệ cho tiểu quỷ này tiếp tục làm hại Hướng Viên Bác nữa.
Dưới tình huống tiểu quỷ cố ý nương tay, một người một quỷ đánh mười phần kịch liệt, mãi đến khi đêm tối lui đi, ánh bình minh đến rồi.
Một người một quỷ đang mải mê đấu đá nên không biết Hướng Viên Bác đã tỉnh dậy.
Bởi vì trước đó tiểu quỷ đã từng hiện hình trước mặt Hướng Viên Bác nên nó cũng không cố ý che giấu, Hướng Viên Bác là nhìn thấy được tiểu quỷ.
Vừa thức dậy đã nhìn thấy cuộc chiến của tiểu quỷ và Liên Á Thư, Hướng Viên Bác ngạc nhiên đồng thời cũng lập tức đoán được ngay là Liên Á Thư đã hiểu lầm, cậu ta muốn kêu một người một quỷ dừng lại, chỉ là tiểu quỷ chơi đến mức cao hứng, căn bản là không định dừng lại.
Hướng Viên Bác ngẫm nghĩ rồi đành phải tìm Kỳ Minh đến đây.
Tiểu quỷ sớm đã nghe thấy tiếng bước chân của Kỳ Minh, vì để Kỳ Minh nhìn thấy tư thế oai hùng của mình, đúng ngay thời điểm Kỳ Minh tiến vào liền áp Liên Á Thư lên mặt đất, diễu võ dương oai nói với Liên Á Thư: “Cháu trai, kêu gia gia đi!”
Kỳ Minh: “...”
Liên Á Thư bị đè xuống: “...”
Trái lại là Hướng Viên Bác không nhịn nổi cười lên, đến bên cạnh Liên Á Thư chọc chọc gương mặt còn mang nét trẻ con của anh ta, cười tủm tỉm mà nói với tiểu quỷ: “Ba ba, ba nhận cho con đứa con trai đấy à?”
Tiểu quỷ kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đúng đó.”
Liên Á Thư: “...”
Hiện tại anh ta mà còn nhìn không ra tiểu quỷ là tốt hay xấu thì anh ta chính là ngốc tử, bất quá, đúng là anh ta cũng không thông minh, cứ như vậy mà ngu ngơ chơi cùng tiểu quỷ mấy tiếng đồng hồ.
Kỳ Minh đi tới kéo tiểu quỷ ra, “Được rồi, đừng đùa nữa.”
Tiểu quỷ vẫn vô cùng nghe lời lão tổ tông, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Kỳ Minh, chỉ là khi Liên Á Thư nhìn qua thì liền vẫy vẫy nắm tay với Liên Á Thư, le lưỡi, tiểu quỷ đắc ý nha.
Liên Á Thư: “...”
Anh ta thở dài một hơi ở trong lòng, khó trách người ta nói tiểu quỷ khó làm, hôm nay xem như anh ta đã được nhìn thấy rồi.
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”.
Liên Á Thư hỏi Hướng Viên Bác.
Hướng Viên Bác nói đơn giản sự tình với Liên Á Thư, sau khi nói xong còn không quên trêu chọc Liên Á Thư: “Bạn trai cũ, không ngờ anh lại để ý tôi như vậy nha?”.
Liên Á Thư quay đầu đi, coi như không nghe thấy lời Hướng Viên Bác vừa nói, đồng thời cứng rắn nói sang chuyện khác, “Tôi thấy đạo hạnh của nữ quỷ còn thấp, không thể nào làm Hướng Viên Bác tổn thương quá lớn, nhưng âm khí trên người của Hướng Viên Bác lại quá nặng, cho nên mới hiểu lầm là tiểu quỷ này muốn làm hại Hướng Viên Bác, không ngờ là tiểu quỷ lại đang bảo vệ Hướng Viên Bác, tôi ở chỗ này xin lỗi tiểu quỷ.”
Tiểu quỷ nhíu mày, “Tiểu quỷ là để anh kêu à? Gọi gia gia đi!”
Kỳ Minh xoa nhẹ đầu của tiểu quỷ, sắc mặt hơi nghiêm trọng nói: “Bởi vì có đến hai con quỷ bám lấy Hướng Viên Bác.”
Kỳ Minh vừa nhắc nhở, Hướng Viên Bác liền nhớ đến tai nạn xe cộ ấy, xác thật là trên xe đã có hai fan cuồng tử vong tại chỗ, chẳng lẽ...
“Ý cậu là hai người kia đều biến thành quỷ quấn lấy tôi?”.
Hướng Viên Bác hỏi: “Nhưng lúc ấy ba ba cũng không nhìn thấy có đến hai con quỷ quấn lấy tôi mà, không phải sao?”.
Hướng Viên Bác hiện tại rất tin tưởng tiểu quỷ, nhưng khi kêu tiểu quỷ là ba ba thì phần lớn là để nịnh tiểu quỷ, đương nhiên cũng có một phần tâm tư muốn ôm đùi của tiểu quỷ.
Kỳ Minh gật đầu: “Một con khác tối hôm qua tôi mới tìm ra, cô ta cho rằng anh hẹn hò với đạo diễn Liên là do tôi làm mai, cảm thấy tôi muốn hại anh nên muốn giết tôi.”
Hướng Viên Bác lập tức quan tâm hỏi: “Vậy cậu không bị gì chứ?”
Sự hung hiểm vào tối qua tự nhiên là không cần nói với người khác, Kỳ Minh chỉ lắc đầu, nói một cách nhẹ tựa lông hồng: “Tôi không có chuyện gì.”
Giây tiếp theo lời nói của cậu chuyển một cái trở nên ngưng trọng, “Hiện tại, điều tôi lo lắng là có phải hai nữ quỷ kia là do người khác cố ý nhắm vào anh mà sai tới không?”
Bám lên người của Hướng Viên Bác chỉ là thủ thuật che mắt, chân chính làm hại Hướng Viên Bác chính là thứ tối qua đã tấn công Kỳ Minh, ngay cả tiểu quỷ cũng không nhận ra còn có một sự tồn tại khác, như vậy có thể thấy được là một nữ quỷ khác đã ẩn nấp kín như thế nào.
Nếu không phải là thứ tấn công Kỳ Minh có chấp niệm quá sâu nặng với Hướng Viên Bác, hiểu lầm Kỳ Minh muốn làm hại Hướng Viên Bác mà muốn giết chết Kỳ Minh, thì bọn họ thật sự rất có khả năng đã xem nhẹ cô ta, chỉ diệt trừ một con quỷ dùng để che mắt kia mà thôi.
Lại thêm trước đó còn có việc Hướng gia không tìm được vị đại sư nào chịu nhận chuyện của Hướng Viên Bác kia, Kỳ Minh có lý do tin rằng đây chính là một âm mưu nhắm vào Hướng Viên Bác.