Hướng Viên Bác nghe Kỳ Minh nói xong thì cả người đều ngây ngẩn.
Cậu ta chỉ đơn giản cho rằng mình bị một con quỷ fan cuồng ám mà thôi, làm sao cũng không ngờ được thế mà trong đó còn có một hồi âm mưu nhắm vào chính mình.
Cậu ta vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra rốt cuộc là mình đã đắc tội với ai mà lại có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó với mình.
“Là ai muốn nhắm vào Hướng Viên Bác thì cứ hỏi cô ta một chút không phải là sẽ biết ư?” Ánh mắt của Liên Á Thư dừng lại trên con quỷ đã bị anh ta ném vào trong góc kia, cũng may là vì tối qua kiêng dè tiểu quỷ nên chỉ trói nữ quỷ này lại chứ không tiêu diệt, bằng không thì hôm nay đúng là khó có thể tra ra.
Lúc này Kỳ Minh mới chú ý tới nữ quỷ trong góc kia, trước đó đã thấy nữ quỷ này rất nhiều lần, nên ngược lại lần này Kỳ Minh đã không thấy sợ hãi nữa.
Cả người nữ quỷ bị Liên Á Thư trói thành con nhộng, lúc này đang giãy giụa, thấy không thể nào thoát được thì liền dùng đôi mắt đang chảy máu mà nhìn chằm chằm vào Hướng Viên Bác đứng ở sau lưng Kỳ Minh.
Ánh mắt như vậy cùng với ánh mắt mà Kỳ Minh thấy trước đó hoàn toàn đối lập, trước đó là cuồng nhiệt bao nhiêu thì bây giờ là oán hận bấy nhiêu.
Cảm xúc chuyển biến cực đoan như thế chỉ bởi vì “yêu” Hướng Viên Bác.
Cho dù đã sớm đoán được việc này thì Kỳ Minh cũng không khỏi thổn thức.
Nữ quỷ cười âm u, tràn đầy ác ý và điên cuồng với Hướng Viên Bác.
Xích sắt trên người nữ quỷ đột nhiên siết chặt, nữ quỷ bị siết đến nỗi biến dạng, cô ta bắt đầu phát ra tiếng rít gào, khuôn mặt vặn vẹo.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của cô ta vẫn luôn dừng lại trên người Hướng Viên Bác, tràn đầy oán độc và chất vấn.
Dường như cô ta không hiểu vì sao mình thích Hướng Viên Bác như vậy, Hướng Viên Bác lại vì cái gì muốn tìm người tới diệt trừ mình? Cô ta càng không hiểu vì sao Hướng Viên Bác lại muốn yêu đương, gã đàn ông tên Liên Á Thư kia sao có thể xứng đôi với cậu ta được? Hướng Viên Bác nên thuộc về các cô! Cô ta không cho phép Hướng Viên Bác yêu đương!
Chính là Hướng Viên Bác lại thật sự yêu đương, sao có thể như thế? Cô ta không thể hiểu nổi, càng không thể chấp nhận được, thậm chí cô ta còn cảm thấy mình bị Hướng Viên Bác phản bội, cô ta yêu Hướng Viên Bác mãnh liệt như thế, vì sao Hướng Viên Bác lại không nói tiếng nào đã yêu đương với người khác?
Hướng Viên Bác không xứng, cậu ta không quan tâm đến tâm trạng của mình, còn mặc kệ suy nghĩ của cô ta, vậy thì cô ta cũng không yêu Hướng Viên Bác nữa! Không chỉ cô ta không yêu Hướng Viên Bác nữa, mà cô ta còn muốn Hướng Viên Bác phải trả giá lớn vì đã phản bội mình!
Nữ quỷ càng nghĩ càng điên cuồng, âm khí trên người cũng càng thêm nồng đậm, nhiệt độ trong phòng bệnh lập tức hạ thấp xuống.
Hướng Viên Bác không nhìn thấy nữ quỷ lại có thể cảm nhận được dường như mình đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, ánh mắt đó vô cùng âm u nhơ nhớp làm Hướng Viên Bác không ngăn được sự sợ hãi, cậu ta dịch qua bên cạnh vài bước, trốn sau lưng Liên Á Thư.
“Nữ quỷ...!Có phải cô ta đang nhìn tôi không?” Hướng Viên Bác kéo áo của Liên Á Thư, giọng nói run rẩy.
Liên Á Thư hành động gần như là theo bản năng, đưa tay nắm lấy bàn tay của Hướng Viên Bác vào trong tay mình.
Hướng Viên Bác sửng sốt, Liên Á Thư mất tự nhiên quay đầu đi, trong miệng lại nói: “Tôi sẽ bảo vệ em.”
Nữ quỷ đã sớm là nỏ mạnh hết đà, Liên Á Thư muốn diệt trừ cô ta đúng là dễ như trở bàn tay, chẳng qua là anh ta còn muốn dò hỏi một ít tin tức từ trong miệng của nữ quỷ, cho nên mới dây dưa với cô ta đến bây giờ.
Liên Á Thư vỗ nhẹ tay Hướng Viên Bác, sau đó anh ta đi đến chỗ của nữ quỷ, lại không biết rằng hành động thân mật này giữa anh ta và Hướng Viên Bác đã kích thích nữ quỷ một lần nữa, cô ta nhìn Hướng Viên Bác đi về phía mình mà cười ngày càng oán độc.
Trên đầu nữ quỷ dường như xuất hiện một cái lốc xoáy, càng ngày càng có nhiều âm khí mãnh liệt bay đến trên đầu nữ quỷ, cuối cùng đều dung hợp vào cái lốc xoáy trên đầu của cô ta.
Kỳ Minh cảm thấy mọi chuyện không ổn, cậu nhạy bén nhận ra không khí xung quanh ngày càng dính nhớp, trên da thịt cảm nhận được áp lực ngày càng lớn, luôn cảm thấy như có thứ gì đó muốn nổ tung.
Cậu nhìn về phía nữ quỷ, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt âm độc của cô ta.
Ánh mắt kia thật điên cuồng mà liều lĩnh.
Kỳ Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức nói với Liên Á Thư: “Anh đừng qua đó! Cô ta muốn tự bạo đó!”
Vừa dứt lời, Kỳ Minh đã bị một đợt sóng chấn động mãnh liệt ập thẳng về phía mình.
Nhất thời, trong lòng của Kỳ Minh chỉ còn lại hai chữ - toang rồi!
Có làm sao cậu cũng không nghĩ đến nữ quỷ này cuối cùng lại lựa chọn tự bạo để đồng quy vu tận với bọn họ, rốt cuộc là oán khí ở trong lòng cô ta phải lớn đến như thế nào chứ?
Bất quá, đau đớn như trong dự đoán không đến, Kỳ Minh chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng kêu to bằng chất giọng nãi thanh nãi khí (giọng sữa đặc hữu của trẻ con): “Dám chơi trò tự bạo ở trước mặt gia gia hả, cũng không nhìn xem gia gia là ai?”
Ngay sau đó, Kỳ Minh liền thấy trước mặt mình xuất hiện một màng bảo hộ, màng bảo hộ này giúp cậu chặn lại nguồn năng lượng tự bạo của nữ quỷ, hơn nữa còn bắt đầu từ đó mà nhanh chóng hướng về phía trung tâm năng lượng hấp thu, gần như chỉ trong nháy mắt, nguồn năng lượng mạnh mẽ sinh ra từ việc tự bạo này đã bị màng bảo hộ hấp thu chỉ còn lớn bằng một quả cầu cỡ trái banh.
Phỏng chừng là ý thức của nữ quỷ vẫn còn tồn tại, đang không ngừng đâm loạn xạ trong quả cầu kia.
Chính là màng bảo hộ kia dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng lớn, động tĩnh mà nữ quỷ làm ra yếu dần đi cho đến khi biến mất.
Ban nãy, Liên Á Thư cách nữ quỷ gần nhất, đã bị nữ quỷ đánh úp trước tiên, cũng may là trên người anh ta có một ít pháp bảo nên cũng không bị thương, thậm chí là còn kịp bảo vệ Hướng Viên Bác trước khi nữ quỷ tự bạo.
Hữu kinh vô hiểm (Đáng sợ nhưng cũng không gặp nguy hiểm).
Tiểu quỷ vui vẻ chạy tới thu hồi quả cầu âm khí kia, tựa như làm trò trước mặt những người khác mà há miệng, nuốt luôn quả cầu kia vào trong.
Ăn xong nó còn liếm liếm miệng, ợ một cái.
Sau đó nó lại chạy về bên cạnh Kỳ Minh, than thở với cậu: “Ăn chẳng ngon chút nào.” Không thể so được với mỹ vị vàng mã mà Kỳ Minh đốt.
Kỳ Minh hoàn hồn lại sau cú sốc, đưa tay xoa xoa đầu tiểu quỷ: “Đợi lát nữa thưởng cho em nha.”
Tiểu quỷ cũng thật dễ dàng thỏa mãn, lập tức cười đến cong mắt cong mày.
Tuy răng nữ quỷ đã bị tiêu diệt nhưng manh mối đến đây cũng hoàn toàn bị cắt đứt, căn bản là không biết ai ở sau màn nhắm vào Hướng Viên Bác.
“Nếu thật sự có người muốn đối phó cậu, lần này không thành công ắt lần sau sẽ lại động thủ.” Kỳ Minh nghĩ rồi nói: “Cho nên trong khoảng thời gian này cậu nên cẩn thận một chút.”
Hướng Viên Bác lại là một dáng vẻ bất lực, “Tôi còn cách nào đâu? Tôi cũng không nhìn thấy quỷ, cho dù có thể thấy thì tôi cũng đã bị hù chết rồi, phòng bị chỗ nào được chứ?”
Cậu ta nói xong còn len lén nhìn Liên Á Thư một cái.
Kỳ Minh sao lại không nhìn ra tâm tư nhỏ này của Hướng Viên Bác chứ? Còn không phải là muốn Liên Á Thư nói sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu ta hay sao?
Bất quá, chuyện giữa hai người Hướng Viên Bác và Liên Á Thư này, Kỳ Minh cũng không tìm tòi đến cùng, cậu xách tiểu quỷ bỏ đi, muốn giải quyết như thế nào là chuyện của hai người bọn họ.
Chờ Kỳ Minh trở lại phòng bệnh rồi tiểu quỷ mới lén lút móc ra một nắm đồ vật đưa cho Kỳ Minh.
Tiểu quỷ tựa như khoe khoang nói: “Lão tổ tông ơi, xem cái này nè.”
Đó là một đốm kim quang được một tầng màng mỏng bao bọc lấy, cho dù là ở dưới ánh mặt trời thì đốm kim quang này vẫn rực rỡ lấp lánh như cũ, còn lóa mắt hơn cả ánh nắng.
Kỳ Minh duỗi tay chạm vào đốm kim quang đó, ấm áp tựa như một cái bếp lò vậy.
Cậu rất hiếu kì hỏi; “Đây là cái gì?”
Tiểu quỷ: “Đây là thứ lấy ra từ trên người của nữ quỷ, gọi là ‘Khí vận’”.
“Khí vận?” Kỳ Minh vẫn cảm thấy khó hiểu.
Tiểu quỷ gãi gãi đầu, “Con cũng chỉ nghe người khác nói đây là khí vận, hẳn là nữ quỷ kia đã rút ra từ trên người của con trai con.
Nghe nói khí vận này rất hữu dụng với người sống, cho nên con mới lấy ra.”
Kỳ Minh hiểu ý của tiểu quỷ, “Em tính tặng nó cho anh hả?”
“Ân.” Tiểu quỷ gật đầu, “Cái này hẳn là có ích với lão tổ tông.”
Đốm kim quang kia chủ động nhảy vào lòng bàn tay của Kỳ Minh, màng mỏng bao lấy kim quang biến mất, kim quang không còn sự trói buộc thì liền bay lung tung trên không trung như ruồi mất đầu một lúc, cuối cùng lại nhập vào cơ thể của Kỳ Minh.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Kỳ Minh chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm lưu chuyển trong cơ thể mình, lướt qua trong giây lát liền biến mất.
Cậu nhíu mày hỏi tiểu quỷ, “Sao nó lại nhập vào cơ thể anh?”
Theo như lời tiểu quỷ nói thì thứ gọi là khí vận này là một loại đồ vật rất có ích với con người, lại được lấy ra từ chỗ Hướng Viên Bác nên Kỳ Minh cảm thấy hẳn là phải đưa trả lại Hướng Viên Bác mà không phải tự mình hấp thu mới đúng.
Tiểu quỷ: “A, nó chỉ tạm thời nhập vào cơ thể ông thôi, chỉ cần ông không hấp thu nó thì có thể lấy nó ra bất cứ lúc nào.”
Lúc này Kỳ Minh mới yên tâm, định lát nữa sẽ đi tìm Hướng Viên Bác để trả lại khí vận cho cậu ta, thuận tiện cũng hỏi Liên Á Thư một chút xem khí vận này rốt cuộc là thứ gì.
Kỳ Minh cảm thấy khí vận này có liên quan rất lớn đến việc Hướng Viên Bác bị nữ quỷ quấn thân.
Lúc trước, cậu quả thật là không nhìn ra Liên Á Thư sẽ bắt được quỷ, là thiên sư hay là âm dương sư nhỉ?
Những nghi hoặc này có thể tạm gác qua một bên, trải qua chuyện đêm qua, trong lòng Kỳ Minh chợt có một ý tưởng khác.
Lúc vừa tới thế giới này Kỳ Minh chỉ mong có thể rời xa sự phân tranh của Tống gia, rời xa gút mắc tình cảm của Lâm Yến An và Tống Côn Ngạn, rồi tự mình gầy dựng sự nghiệp một phen.
Lại không ngờ thế giới này là một thế giới thần quái mà lệ quỷ kéo tới không ngừng, nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì mà cậu lại có thể nhiều lần nhìn thấy quỷ như vậy.
Trước đây, dù là quỷ ở nhà xưởng hay là tiểu quỷ đi theo cậu cũng thế, thậm chí là quỷ hồn của Tống Côn Lãng cũng đều không có ác ý gì với cậu.
Tuy rằng Kỳ Minh sợ hãi nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉ là từ tối hôm qua cho đến bây giờ, cậu đã trải qua hai lần bị quỷ tấn công, nếu không có Tống Côn Lãng và tiểu quỷ thì cậu có thể sống được hay không cũng là một vấn đề.
Từ trước đến nay, Kỳ Minh chưa bao giờ là một kẻ ngồi chờ chết, bị lệ quỷ tấn công một lần tất sẽ có lần thứ hai, cậu không thể gửi gắm hi vọng lên người người khác, mà cậu cần phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Kỳ Minh siết chặt nắm tay, cậu thật sự không thích bị rơi vào thế bị động.
Tiểu quỷ nhận thấy cảm xúc của Kỳ Minh thay đổi bèn lo lắng hỏi, “Ông sao vậy?”
Kỳ Minh: “Em có cách nào khiến anh trở nên mạnh mẽ hơn không?”
Tiểu quỷ lắc đầu, bởi vì không thể giúp được Kỳ Minh nên ngữ khí đầy mất mát, “Con chỉ có phương pháp khiến quỷ mạnh lên thôi, không có phương pháp khiến người mạnh lên.”
“Có phải ông muốn mạnh mẽ hơn không?” Tiểu quỷ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trở nên hưng phấn, “Ông có thể hỏi Tống...” Lại nghĩ tới ước định của mình với Tống Nhất, tiểu quỷ kịp thời ngậm miệng lại.
Tiểu quỷ còn chưa nói dứt câu nhưng Kỳ Minh đã thông qua lời của tiểu quỷ để suy đoán ra người nó nói là ai.
Lúc sinh thời, hẳn Tống Côn Lãng cũng là một người cực kỳ lợi hại, sự lợi hại này không phải chỉ là vì thân phận của người nắm quyền Tống gia, mà là trình độ ở phương diện huyền học.
Bằng không thì một con quỷ vừa mới chết không bao lâu sao có thể khiến cả tiểu quỷ cũng phải sợ hãi?
Kỳ Minh suy đoán rằng nhất định trên tay Tống Côn Lãng còn có phương pháp khiến cho anh trở nên cường đại hơn, chỉ là Kỳ Minh không biết phải mở miệng nói chuyện này với Tống Côn Lãng như thế nào.
Dù sao thì ngay từ ban đầu cậu đã làm bộ như không nhìn thấy Tống Côn Lãng rồi, không phải sao?
Kỳ Minh cũng không buồn phiền vì vấn đề này quá lâu, bởi vì tối hôm đó Tống Côn Lãng đã chủ động tới tìm cậu.
Khi cậu nhìn thấy linh hồn của Tống Côn Lãng đi vào từ ngoài cửa còn tưởng là có thể làm bộ không nhìn thấy như trước đây, ai ngờ Tống Côn Lãng lại trực tiếp nói thẳng ra: “Tôi biết là em có thể nhìn thấy tôi, không cần phải diễn nữa.”
Kỳ Minh: “...”