Từ đầu đến cuối Thích Lâm và Trịnh Khâm đều không mở mắt ra, dường như bọn họ đang tiến hành một nghi thức cổ xưa nào đó ở bên cạnh giếng cổ, mà âm hồn núp trong bồn cây cảnh lại trở thành người chứng kiến cho bọn họ.
Màu đỏ của đèn lồng rợp cả Vườn bonsai, hai người Thích Lâm và Trịnh Khâm đứng đối diện ở hai bên giếng cổ, cúi rạp người với nhau, rồi sao đó cắn ngón tay của mình, để giọt máu đỏ tươi nhỏ vào giếng cổ.
Máu tươi nhanh chóng chảy ra thành từng giọt từng giọt huyết châu, rơi vào bên trong giếng cổ.
Kỳ Minh đứng trong chỗ tối còn có thể nghe thấy tiếng nước đang sôi trào bên trong giếng.
Khoảng 10 phút sau, Thích Lâm và Trịnh Khâm trở về, vẫn là bay về phòng ngủ của bọn họ, đến phòng kho ở lầu một thay hỉ phục trên người ra rồi quay về phòng ngủ đóng cửa lại.
Khắp nơi yên tĩnh, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Kỳ Minh nhìn chằm chằm cửa phòng một hồi lâu mới trở về phòng dành cho khách, cậu vô cùng tự giác mà đi vào phòng của Tống Nhất.
Khi cậu trở về, Tống Nhất đang ở trong phòng, giả vờ hoang mang hỏi bọn họ một câu, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kỳ Minh mới không tin Tống Nhất không đi xem cùng bọn họ, tuy rằng vừa rồi cậu không nhận thấy sự tồn tại của Tống Nhất.
Bất quá hiện tại, người này đang tự cảm thấy mình thân khoác áo choàng (ý nói Tống Côn Lãng đang giả làm Tống Nhất), nên Kỳ Minh cũng không thể chọc thủng anh, lời ít ý nhiều mà kể ra sự tình vừa nhìn thấy.
Nói xong, cậu bèn hỏi: “Rốt cuộc là đạo diễn Trịnh và vợ anh ta bị sao vậy?”
Nghi thức quỷ dị kia, cuối cùng còn muốn hai người lấy máu, chỉ nhìn thôi đã khiến lòng người sợ run.
Tống Nhất trầm ngâm một lát, đáp: “Trước đó tôi có nghe tiên sinh nói qua, có một vài cặp vợ chồng ở chung lâu ngày, hơn nữa lại đối xử thật lòng với nhau thì khí vận của bọn họ có thể tương thông.
Với lại, tính chất công việc của đạo diễn Trịnh và vợ anh ta gần như là liên quan mật thiết với nhau, phỏng chừng là khí vận của hai vợ chồng họ đã sớm dung hòa làm một rồi.’’
“Cái trận pháp kia là đang hấp thu khí vận của bọn họ ư?” Kỳ Minh ngồi không yên, bỗng chốc đứng lên, “Sao lại là hấp thu khí vận nữa?”
Tống Nhất cho Kỳ Minh một ánh mặt tạm thời đừng nóng nảy, tiếp tục nói: “Có thể nói là hút khí vận, chính xác hơn mà nói thì là khống chế đạo diễn Trịnh và Trịnh phu nhân, khiến bọn họ chủ động hiến tế khí vận, khí vận được hiến tế so với hút khí vận sẽ càng thuần túy hơn, hơn nữa khí vận của hai vợ chồng bọn họ đã sớm dung hòa làm một rồi nên khí vận sẽ càng đậm.”
Nói cách khác, Trịnh Khâm và Thích Lâm chính là một món ngon hiếm có, người sau màn không chỉ muốn hút khí vận của hai người họ mà còn muốn họ thông qua nghi thức kia mà chủ động hiến tế.
Lúc này Kỳ Minh cũng đã bình tĩnh lại, cậu tiếp tục hỏi: “Lúc trước vợ của Thích Vân bị mang thai quỷ, có phải cũng là có người đang hấp thu khí vận của hai vợ chồng bọn họ không?”
“Ừm.” Tống Nhất gật đầu, “Vào thời điểm vợ Thích Vân mang thai được bốn tháng thì âm hồn chui vào bụng cô ta, từ tháng thứ tư đến tháng thứ chín, âm hồn kia vừa chiếm giữ cơ thể của đứa trẻ, đồng thời cũng vừa hấp thu khí vận của Thích Vân và vợ anh ta.
Một khi quỷ thai ra đời, những khí vận đó sẽ khiến quỷ thai trở nên mạnh mẽ hơn.
Sau khi tiên sinh giải quyết chuyện này xong thì khí vận bị âm hồn hấp thu kia đều chuyển dời lên người của Ngưu Ngưu, có lẽ đó là nguyên nhân cốt yếu mà lúc đó Ngưu Ngưu có thể sống sót.” Cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Kỳ Minh thầm nghĩ, quả nhiên sự việc mà Thích Vân gặp phải vào 5 năm trước có quan hệ với việc phát sinh hiện tại, thậm chí Kỳ Minh còn mở rộng suy đoán, hết thảy những gì Thích gia đang gặp phải đều là vì có người muốn hấp thu khí vận của nhà bọn họ.
Thật ra điều này cũng không khó lý giải, không nói đến khí vận của Thích lão, chỉ cần nhắc đến ba người con của ông, có ai không phải là người đứng đầu trong lĩnh vực của chính mình? Đây chính là cái kiểu có thể tự mình lập một vùng trời làm vai chính trong tiểu thuyết chứ đâu nữa.
Khiến người đỏ mắt ghen tị không có gì đáng trách, nhưng dùng phương thức như vậy để trộm lấy khí vận của một nhà người ta thì khó có thể làm người khác chấp nhận nổi.
Hiện tại trong lòng Kỳ Minh còn có một nghi hoặc, sự nghi hoặc này đến từ chính Hân Hân.
Kỳ Minh nhìn thoáng qua nhóc Tinh Thần đang nằm chen trong lòng mình, nhéo nhéo mặt nhóc, hỏi nó: “Mấy ngày nay em đều ở cạnh Hân Hân, cô bé có nói gì với em không?”
Tiểu quỷ lắc đầu, “Hân Hân không biết cái gì hết, Oánh Oánh có biết cái gì đó thì lại không thể nói.”
Kỳ Minh nghĩ liệu Oánh Oánh có khả năng bị hạ cấm chế nếu nói ra sẽ tự bạo hay không, cho nên mặc dù biết tiểu quỷ rất lợi hại, cũng không thể nào trực tiếp cầu cứu nhóc được.
Như vậy con quỷ gọi là Oánh Oánh này, rốt cuộc là chủ động bám vào người Hân Hân, hay là bị ép bám vào người Hân Hân, lại vì sao là Hân Hân?
Những nghi hoặc này tạm thời không có đáp án, còn cần Kỳ Minh phải tiếp tục tìm kiếm.
Giữa trưa hôm sau, rốt cuộc Kỳ Minh cũng nhìn thấy hai vợ chồng Thích Sương ở nhà ăn.
Thích Sương là một nhiếp ảnh gia nổi danh quốc tế, lần này trở lại Túc Sơn vào dịp Tết Âm Lịch kỳ thật là vì công việc mà trở về.
Chính quyền bên Túc Sơn liên hệ với Thích Sương, mong Thích Sương có thể giúp Túc Sơn chụp một bộ ảnh tuyên truyền.
Sau khi Thích Sương trở về, mỗi ngày đều ra cửa từ lúc sáng sớm, đến tận khuya mới về để thu thập ý tưởng chụp ảnh tuyên truyền kia.
Từ Xương Hoa là chồng của Thích Sương, bởi vì Thích Sương thường xuyên ra ngoài để tìm kiếm ý tưởng, nên hai vợ chồng cũng coi như chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Bây giờ thừa dịp Tết Âm Lịch khó khăn lắm mới ở bên nhau, Từ Xương Hoa bèn cùng Thích Sương đi ra ngoài, còn có thể giúp Thích Sương thu dọn thiết bị này kia.
Thích Sương là một người tùy tính, cho dù ở nhà thì trên cổ cô vẫn đeo máy ảnh, hét to cả nhà mau đứng lại cùng một chỗ, vì cô muốn chụp ảnh gia đình.
Lúc Kỳ Minh đến đó liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy bèn không tiến vào, chờ cả nhà họ chụp ảnh xong mới đi vào nhà ăn.
Từ Xương Hoa nhìn thấy Kỳ Minh đến thì liền cười với Kỳ Minh trước.
Từ Xương Hoa là một người đàn ông rất anh tuấn, bộ âu phục phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn, giày da sáng bóng, đeo một cái kính gọng bạc, che khuất đôi mắt hẹp dài.
Đã sớm qua tuổi bốn mươi nhưng thoạt nhìn chỉ mới trên dưới ba mươi, người không biết tuyệt đối không đoán được tuổi thật của anh ta.
Kỳ Minh không có ấn tượng gì với Từ Xương Hoa, dù sao cũng chưa gặp mặt được mấy lần, ấn tượng duy nhất chính là lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn, biểu hiện bên ngoài của Từ Xương Hoa giống như có chứng OCD (chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế), từ khi bắt đầu ăn cơm cho đến khi buông đũa, vị trí bộ đồ ăn của anh ta không hề thay đổi, vẫn được sắp xếp chỉnh tề, bắt đầu thế nào thì khi ăn xong vẫn y như thế đó.
“Từ tiên sinh.” Kỳ Minh gật gật đầu với anh ta, đi vào nhà ăn.
Hai củ cải nhỏ trong nhà ăn nhìn thấy cậu thì dùng chân ngắn chạy tới, mỗi người một bên ôm lấy đùi Kỳ Minh, ngửa đầu gọi ca ca đầy ngọt ngào.
Quan hệ của hai nhóc là chị em họ, ngũ quan có năm sáu phần giống nhau, nhìn qua đều mềm mại, tim Kỳ Minh cũng theo đó mà trở nên mềm nhũn.
Cậu vươn tay xoa đầu mỗi bên một đứa, chọc cho hai nhóc con cười ha ha.
Cũng không biết là kẻ nào táng tận lương tâm đến thế, vậy mà lại ra tay tàn nhẫn với hai đứa nhỏ này.
Từ Xương Hoa đi tới, “Xem ra Hân Hân và Ngưu Ngưu đều rất thích Kỳ tiên sinh.”
“Chắc là duyên của tôi với trẻ con tương đối tốt.” Kỳ Minh cười đáp lại, đáy mắt tràn đầy sự yêu thích đối với trẻ con, cậu cúi đầu nói với Hân Hân và Ngưu Ngưu: “Hai đứa ăn cơm chưa?”
Ngưu Ngưu lắc đầu: “Chờ ca ca đến lại ăn cùng nhau.”
“Bây giờ chúng ta đi ăn cơm nha.” Kỳ Minh khách sáo nói với Từ Xương Hoa: “Xin lỗi không tiếp chuyện với Từ tiên sinh được.”
Lúc dẫn theo hai đứa nhóc xoay người đi, khóe miệng tươi cười của Kỳ Minh lập tức ngưng lại, vừa mới nãy, khi Từ Xương Hoa đến đây, Kỳ Minh cảm nhận được Hân Hân dùng sức ôm lấy đùi cậu hơn, cơ thể nhỏ bé run run rẩy rẩy.
Trong nháy mắt đó Kỳ Minh liền ý thức được Từ Xương Hoa có vấn đề, cho nên liền tìm cái cớ đưa hai đứa nhóc rời khỏi chỗ Từ Xương Hoa.
Từ Xương Hoa nhìn theo bóng lưng của Kỳ Minh, híp mắt, “Chậc.”
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thích lão lấy danh nghĩa thử trang phục cho Kỳ Minh mà gọi cậu vào thư phòng của mình.
Vừa vào cửa, Thích lão đã nói thẳng: “Kỳ Minh, sự việc giải quyết thế nào rồi?”
Ông đã cố sức kiềm chế ngữ khí của mình, nhưng vẫn khó tránh khỏi nôn nóng, dù sao thì những chuyện này cũng liên quan đến tính mạng của người nhà ông, mạng già của ông không còn cũng được, nhưng con cháu của ông còn có cuộc đời dài rộng, ông không muốn nhìn bọn nó chịu thương tổn.
Kỳ Minh không trả lời vấn đề của Thích lão, mà hỏi ngược lại: “Thích lão, làm sao ngài biết được con gái và con rể ngài có vấn đề?”
“Tháng trước bọn nó về ở mấy ngày, có một buổi tối tim tôi khó chịu bèn đến hoa viên nhỏ đi dạo một lát, kết quả là lại nhìn thấy Lâm Lâm và Trịnh Khâm mặc hỉ phục cầm theo đèn lồng đi về phía Vườn bonsai.
Tôi bèn đi theo, nhưng mà dường như đã kinh động đến bọn nó, bọn nó liền dừng lại ở cổng vào vườn hoa rồi xoay người trở về.
Ngày hôm sau tôi bóng gió hỏi bọn nó, nhưng bọn nó chỉ nói tối qua ngủ rất ngon, cũng không làm chuyện gì.” Thích lão nhớ lại cảnh tượng tháng trước mình nhìn thấy, khi nói chuyện cả người đều run lên.
“Một khi đã như vậy, sao Thích lão còn ở lại cổ trạch này?” Kỳ Minh tiếp tục hỏi, điểm này nói thế nào vẫn không thông được.
Đã biết rõ là cổ trạch có vấn đề, sao lại không dọn đi, thậm chí còn để con cháu trở về cổ trạch có vấn đề này ăn Tết, còn không phải là khiến con cháu như dê đưa vào miệng cọp hay sao?
Thích lão thở dài một hơi, “Tôi cũng muốn dọn đi, nhưng mà không thể.
Từ tháng trước khi nhìn thấy Lâm Lâm và Trịnh Khâm xảy ra chuyện, tôi đã kêu bọn nó đưa Hân Hân đi, nhưng Hân Hân vừa rời khỏi cổ trạch liền phát sốt, đi ra ngoài ba ngày thì bị sốt hết ba ngày, bất đắc dĩ lắm mới phải đưa về đây lần nữa.
Tôi cũng không thể bỏ mặc Hân Hân mà tự mình rời đi a? Bọn nhỏ biết tôi ở cổ trạch, bèn hẹn nhau trở về ăn tết chung, tôi khuyên ra sao cũng không được.” Ba người con của ông có sự nghiệp của chính mình, Tết Âm Lịch năm rồi, không phải không có thời gian thì là đứa kia đi không được, rất nhiều khi đều không thể tề tụ bên nhau.
Vậy mà năm nay không hiểu sao mọi người lại sắp xếp được thời gian, cùng trở về ăn tết với Thích lão.
Kỳ Minh bắt lấy trọng điểm, “Xin hỏi Thích lão, ngài có biết là ai đã đưa ra chủ ý cùng nhau về ăn Tết Âm Lịch không?”
Thích lão ngẫm nghĩ, “Hình như là chồng của con hai đưa ra ý kiến muốn năm nay về ăn tết đoàn viên đó.”
Chồng của con hai? Là Từ Xương Hoa ư?
Kỳ Minh vừa nghĩ như vậy, điện thoại liền vang lên, cậu nói tiếng xin lỗi với Thích lão rồi đi ra ngoài nhận điện thoại.
Cuộc gọi là của anh Hướng Viên Bác - Hướng Khiêm Viễn gọi tới, lúc trước Kỳ Minh từng liên lạc với anh ta, mong Hướng Khiêm Viễn giúp điều tra thân phận của hai thiên sư mà nhà họ đã từng mời trước đó.
Hiện tại Hướng Khiêm Viễn đã tra ra, liền gọi điện thoại đến cho Kỳ Minh.
Hướng Khiêm Viễn: “Ba của tôi nói hai đại sư kia là giám đốc Từ của QT giới thiệu cho ông ấy.”
Giám đốc Từ!
Lại là Từ Xương Hoa!