Editor: Chú dê nhỏ (@diepanhd217)
Kỳ Minh cố tỏ ra mình ổn, nhưng sâu trong lòng là nỗi sợ bao la như biển rộng.
May mà anh là ảnh đế, mấy chuyện này cũng easy thoi.
Thật ra, chân Kỳ Minh nhũn đến độ không đi nổi gòi...!
Cũng may đương lúc không biết làm sao, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên giải vây cho anh.
Kỳ Minh nhìn cũng không thèm nhìn xem ai gọi, trực tiếp nghe.
Giọng nói của Tống Côn Ngạn truyền đến qua đầu dây bên kia, ngữ điệu đầy tính uy quyền như ra lệnh:
"Ra đây."
"Anh ở đâu?"
Kỳ Minh liếc Tống Côn Lãng một cái, thà gặp Tống Côn Ngạn còn hơn play ở nhà một mình với quỷ.
"Cửa."
"Tôi ra bây giờ đây."
Kỳ Minh cúp máy, xoay người ra ngoài.
Cũng may anh giỏi che giấu, chỉ nhìn dáng vẻ thì không nhận ra anh vội vã thế nào.
_________
Một chiếc Maybach đậu trước cửa biệt thự.
Tống Côn Ngạn ngồi trên ghế lái, vẻ mặt lạnh lùng.
Tống Côn Ngạn nhìn thấy Kỳ Minh từ xa đi tới, híp híp mắt, nhấn còi xe.
Kỳ Minh lập tức nhìn sang, tiến lên vài bước, mở cửa xe ngồi vào.
Kỳ Minh cố ý giữ khoảng cách với Tống Côn Ngạn, không ngồi ghế phó lái mà chọn ngồi ghế sau.
Anh vừa thắt đai an toàn, chưa kịp thở một hơi, ngẩng đầu nhìn lên thì đụng ngay ánh mắt rét lạnh căm căm của Tống Côn Lãng phản chiếu qua gương chiếu hậu.
Vê lờ! Tống Côn Lãng lên xe lúc nào vậy!
Kỳ Minh không dám đối diện với Tống Côn Lãng, lập tức cúi đầu, giả vờ như tui cái gì cũng không biết.
Tống Côn Ngạn lái xe, thi thoảng lại chú ý nhìn sang Kỳ Minh, lúc này thấy phản ứng của Kỳ Minh chỉ cho là anh chột dạ, cười nhạo một tiếng, cũng không nói thêm gì.
_______
Xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm của một khách sạn năm sao, Tống Côn Ngạn vừa xuống xe liền đi tới ghế sau trực tiếp kéo tay Kỳ Minh lôi xềnh xệch vào thang máy.
Kỳ Minh giãy giụa một hồi, thấy không giãy ra được, cuối cùng nhíu mày nói.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Tống Côn Ngạn bí ẩn cười cười:
"Đi làm chuyện cậu luôn muốn làm."
Tống Côn Ngạn nói xong thì ấn cửa thang máy, cửa vừa mở liền đi vào trước.
Dưới chân Kỳ Minh như bị đóng đinh, gã kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
"Vào đi."
Vẫn là giọng điệu ra lệnh, hiện tại còn thêm vài sự mất kiên nhẫn.
.
ngôn tình hài
Kỳ Minh không phải không muốn vào, tại chân tau không nhấc lên nổi đây nè.
Ánh đèn trần nơi bãi đỗ mờ mờ ảo ảo rọi lên mặt anh, trắng bệch doạ người.
Kỳ Minh run rẩy mở miệng.
"Anh không thấy trong thang máy đã chật người rồi sao?"
Tống Côn Ngạn thấy dáng vẻ Kỳ Minh sợ hãi rất chân thật, trong giây lát ngẩn ra mà tin thang máy thật sự đầy "người."
Một cơn gió lạnh buốt từ đỉnh đầu thổi xuống, Tống Côn Ngạn giật mình, theo bản năng chạy ra ngoài.
Tống Côn Ngạn nghĩ bản thân thế mà bị Kỳ Minh doạ sợ, quá mất mặt, cả giận quát:
"Tốt nhất là cậu đừng có chơi khăm tôi."
Thật ra, Kỳ Minh không hề doạ.
Vừa nãy khi cửa thang máy mở, anh thật sự thấy bên trong lúc nhúc đầy "người." Những kẻ này mặc đồ tang, vẻ mặt chết lặng đứng đó.
Kì quái là cảnh tượng ấy chỉ xuất hiện trong tích tắc, chờ Kỳ Minh nhìn lại lần nữa thì đã trống rỗng, chỉ còn văng vẳng tiếng máy móc và ánh đèn trắng nhợt trên đỉnh đầu chiếu rọi.
Kỳ Minh không biết vừa rồi anh hoa mắt hay làm sao, huhu không lẽ thấy một đồng chí quỷ Tống Côn Lãng chưa đủ mà đâu đâu cũng gài quỷ hết à?
"Không, ai chơi nổi anh chứ."
Kỳ Minh nói đùa, không dám tin mà theo Tống Côn Ngạn cẩn thận vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng kín.
Tống Côn Lãng cạnh khe cửa dịch vào, đứng bên cạnh Kỳ Minh.
Kỳ Minh rụt người, cảm thấy có chút lạnh.
Anh không biết hành động này trong mắt Tống Côn Ngạn lại thành cố ý cọ gã, mười phần mười là muốn quyến rũ, Tống Côn Ngạn cười lạnh một tiếng.
Gã còn tưởng Kỳ Minh sửa tính rồi, hoá ra chỉ là giả vờ.
Cũng đúng, chó thì muôn đời ăn c chứ sao.
Thang máy lên đến tầng mười tám, Kỳ Minh không còn nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, bèn khẳng định ây dà tau hoa mắt rồi.
Thế nhưng lại không biết rằng, những thứ mình vừa thấy kia đang trốn vào một góc thang máy run bần bật.
Cái góc bé tẹo mà dồn được từng ấy "người" cũng tài.
Thang máy "đinh" một tiếng mở, Kỳ Minh cùng Tống Côn Ngạn bước ra.
Nhóm "người" đáng thương kia lúc này mới dám tản đi tứ phía, khôi phục trạng thái chen chúc ban đầu.
Cả đám đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí còn cảm thấy sung sướng vì tiễn được sát tinh đi rồi.
Tống Côn Lãng nhìn chằm chằm bóng dáng Kỳ Minh, suy tư nghĩ ngợi.
________
Tống Côn Ngạn chọn một gian phòng tổng thống, tra chìa khoá xong nhanh chóng bước vào, không chờ Kỳ Minh phản ứng đã lập tức đè anh lên thành cửa hôn.
Về nhà gặp phải linh hồn Tống Côn Lãng, đến đây lại phát sinh một màn quỷ dị, cả đường bị Tống Côn Ngạn kéo tới kéo lui, nhìn bề ngoài không khác bình thường là bao nhưng thực ra, đờ mờ anh bị doạ ngu luôn rồi.
Chờ Kỳ Minh tỉnh táo lại, khuôn mặt Tống Côn Ngạn đã càng lúc càng gần, Kỳ Minh không kịp tránh thoát, cũng may nghiêng đầu kịp thời, môi của Tống Côn Ngạn chỉ dừng trên má anh.
Giây tiếp theo, Kỳ Minh nâng gối giáng ngay vào hạ thân của Tống Côn Ngạn, thừa dịp gã đau đớn lỏng tay lại bồi thêm một đấm cho gã sml, lăn quay trên đất.
Kỳ Minh mở cửa định chạy, vê lờ cửa cũng bị gã khoá nốt!
Tống Côn Ngạn chịu đựng đau đớn từ trên mặt đất bò dậy, sờ lên khóe miệng, vươn tay ra định kéo Kỳ Minh.
Kỳ Minh vẫn luôn chú ý gã, thấy Tống Côn Ngạn vươn tay qua, lập tức tránh đi.
"Tống Côn Ngạn, anh phát điên gì thế!"
Tống Côn Ngạn cười lạnh, trong mắt đầy sự khinh thường.
"Sao nào? Cùng tôi thuê phòng còn muốn tiếp tục diễn? Cậu không phải luôn muốn bò lên giường tôi sao?"
Hoá ra gã ban nãy nói "Làm chuyện cậu muốn làm" là leo lên giường gã đấy à.
Kỳ Minh sửng sốt, khó trách Tống Côn Ngạn ảo tưởng, đúng là "Kỳ Minh" vẫn luôn mong muốn, chỉ là trước đây Tống Côn Ngạn vẫn luôn mặc kệ "Kỳ Minh", không cho cậu ta thoả nguyện.
Thế sao giờ gã lại đổi ý rồi?
Kỳ Minh không ngốc, nghĩ một chút liền ra đáp án.
Tống Côn Ngạn chắc hẳn muốn nhân lúc Kỳ Minh còn mê muội gã, dùng mỹ nam kế, định làm cho Kỳ Minh càng một lòng một dạ với mình hơn mà giao ra cổ phần Tống thị.
Nhưng Tống Côn Ngạn căn bản không lường được, trước mắt gã giờ đã là Kỳ Minh bản 2.0, cái phiên bản mà chỉ cầu càng tránh xa gã càng tốt ấy.
____________
Tống Côn Ngạn thấy Kỳ Minh im lặng, tưởng rằng Kỳ Minh bị mình nói trúng tim đen, lập tức hất cằm, vẻ mặt vênh váo nói:
"Cậu cũng đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt, tôi thích cậu mới muốn cậu.
Nhưng mà nếu cậu chọc giận tôi, cậu nghĩ cậu còn cơ hội chắc?"
Làm gì có cái kiểu dụ dỗ nào như mày chớ.
Kỳ Minh ở trong lòng thầm chửi đù mẹ thằng thần kinh, trên mặt lại bày ra vẻ mặt áy náy, anh cực kì có thành ý mà nhìn gã nói:
"Xin lỗi, để anh hiểu lầm rồi.
Tôi nhận sai, thực sự xin lỗi, trước đây tôi vẫn luôn lợi dụng anh."
Tống Côn Ngạn: Nà ní!
Kỳ Minh không cho Tống Côn Ngạn cơ hội nói chuyện, lập tức nói thẳng:
"Thật ra từ lúc bắt đầu tôi đã thích Côn Lãng.
Anh ấy là sao sáng trên trời, chỉ dựa vào một mình tôi thì không cách nào với tới.
Khi tôi biết anh là em trai anh ấy, lập tức nghĩ có thể qua anh mà được gần anh ấy hơn.
Như vậy...!lại chỉ đành lợi dụng anh.
Tôi thật sự rất yêu Côn Lãng, nhìn thấy anh ấy từ xa thôi cũng đủ lắm rồi.
Không ngờ anh lại giúp tôi gả cho Côn Lãng.
Tuy rằng chỉ mới ba ngày ngắn ngủi mà anh ấy đã bỏ tôi ra đi nhưng...!Ba ngày kia, vẫn là ba ngày đẹp đẽ nhất trong đời mà tôi từng có được."
Tầm mắt Kỳ Minh xuyên qua Tống Côn Ngạn, dừng trên cửa sổ phía sau.
Anh chăm chú nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt hoài niệm mà thâm tình.
"Tôi thật sự biết ơn anh đã cho tôi cơ hội này.
Cả đời này của tôi, không còn gì tiếc nuối nữa."
Tống Côn Ngạn: "......"
Gã cảm thấy lúc nãy gặp ma là giả thôi, giờ mới chân chính gặp quỷ đây này.
Đù má nếu không sao Kỳ Minh giống hệt bị ma nhập nói nhăng nói cuội thế này?.