Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Hạ Trì rời đi.

Mọi thứ ở Phong Ninh Thành vẫn như bình thường, không ai biết bên trong đại doanh Ninh Châu đã trống rỗng. Các tướng sĩ cải trang giả dạng, ẩn nấp hành tung như giọt nước tán nhập biển lớn, lại tự mình hội hợp đến phụ cận hang ổ mỗi cái phỉ bang.

Từ khi phái Viên Tử Nghị và đám người đi ra, đã qua đi một tháng rưỡi. Ninh Châu khắp nơi đều lần lượt bắt đầu tu sửa đường sá. Những thôn dân đang tu sửa đường sá, trước mắt không có dư thừa tâm tư để quan tâm ý nghĩa của con đường này. Họ chỉ biết, mỗi ngày nhận được túi mễ kia, mùa đông này chính là lương thực cứu mạng bọn họ.

Viên Tử Nghị và Lâm Cẩn, mấy người đi theo Vân Thanh làm việc, từ ban đầu lòng đầy thấp thỏm đến bây giờ đã ngập tràn nhiệt huyết. Đối với Vân Thanh càng ngày càng khâm phục sùng bái. Bọn họ mỗi khi đến một chỗ đều sẽ cường điệu Vân Thanh làm việc như thế nào. Các bá tánh thuần phác, biết được là Vương phi cho bọn họ cơ hội sống sót, đều mang ơn đội nghĩa với Vân Thanh.

Các thương nhân thấy Vân Thanh thật sự đã dùng tiền để tu sửa đường, rất ngạc nhiên. Không ít người thực sự cảm phục Vân Thanh. Bất kể mục đích là gì, ít nhất y đang thực sự làm việc vì người dân. Mọi người cũng bắt đầu mong chờ ngày mà những con đường mới đều được tu sửa xong.

Chỉ có những thương hộ cấu kết với thổ phỉ mỗi ngày đều sống trong lo âu thấp thỏm. Tuy rằng họ đã giao tiền mua mạng, nhưng trong lòng rất rõ ràng, Vân Thanh cũng không có hứa hẹn nhất định sẽ bỏ qua họ. Nếu một ngày nào đó Vân Thanh không hài lòng, nói không chừng họ sẽ bị chặt đầu đền tội.

Vân Thanh biết rõ chi tiết về bọn họ. Nếu vẫn tiếp tục cấu kết với thổ phỉ, nhất định sẽ tự tìm phiền toái. Nhưng đối mặt với thổ phỉ, bọn họ cũng không dám nói thẳng sẽ hủy bỏ hợp tác, sợ bị thổ phỉ trả thù. Đến khi bị treo ở thế khó xử giữa hai bên, bọn họ mới bắt đầu hối hận vì đã bị ma quỷ ám ảnh mà tiếp tay cho giặc.

Có người lựa chọn không làm, có người nhẫn tâm đoạn đuôi cầu sinh, có người lại cầu may mắn tiếp tục liên kết cùng thổ phỉ.

Hướng đi của nhóm thương hộ đó đều được Lý lão gia ghi nhớ, âm thầm truyền tin cho Vân Thanh.

Đối với người dân bình thường, thổ phỉ hiện tại bắt đầu đánh cướp quan phủ vẫn khiến họ nảy sinh cảm giác bất an, khắp nơi đều thần hồn nát thần tính, người dân hoảng loạn, không biết những ngày này khi nào mới đến hồi kết.

Trong bầu không khí như vậy, các thần tử cuối cùng cũng đã nêu lên vấn đề này trong tiểu triều hội.

Trước đây quan phủ nhận ưu đãi ở chỗ thổ phỉ, bọn họ nhắm một mắt mở một mắt còn có thể đi qua. Nhưng hiện tại lại ngay cả an toàn của bọn họ cũng không thể đảm bảo, rất nhiều người không thể ngồi yên.

"Vương phi, những thổ phỉ này thật sự quá mức càn rỡ, không thể cứ như vậy mà mặc kệ!" Đây là Tiền đại nhân sau khi bị thổ phỉ cướp mất tặng lễ đã chọn.

"Đúng vậy, không biết có nên mời Vương gia cùng đi thương nghị, thời gian này Vương gia đều ở đại doanh Ninh Châu luyện binh, nói vậy hẳn là đã có hiệu quả rõ ràng đi?"

Vân Thanh nhìn về phía thần tử đề nghị: "Tình huống của đại doanh Ninh Châu như mọi người cũng biết. Trước đây ở trong tay Lưu đô úy hoang phế lâu như vậy, Vương gia không phải thần tiên. Sao có thể nhanh như vậy liền đem một đám dưa vẹo táo nứt luyện thành tinh binh cường tướng?"

Thần tử đề nghị ngượng ngùng mà nói: "Vương phi nói đúng, là thần qua loa."

Bọn họ nào tin tưởng Hạ Trì thật sự có thể luyện thành binh tốt. Nhưng nghĩ rằng đại doanh Ninh Châu dù kém cũng có gần ngàn người. Nếu không tiêu diệt được thổ phỉ cũng hơn không làm gì cả. Nhưng không ngờ rằng vỗ mông ngựa ở trên chân ngựa, lời khen tặng bị Vân Thanh đổ trở về, gã cũng không dám tiếp tục đề nghị cho tướng sĩ đại doanh Ninh Châu đi diệt phỉ.

Lúc này, một thần tử khác tiếp tục lên tiếng: "Nhưng nạn trộm cướp cũng không thể không trừ, tiếp tục bỏ qua cho bọn chúng hành sự như thế, sợ là sẽ gây thành đại họa."

Vân Thanh cau mày, cũng lộ ra bộ dạng vô cùng sầu lo: "Vương đại nhân nói có lý, về việc này, chư vị đại nhân có cao kiến gì?"

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Giang đồng tri căng da đầu mở miệng nói: "Chẳng biết có thể tấu thỉnh lên triều đình, đến Ốc Châu mượn binh được không?"

Vân Thanh quả quyết phản bác nói: "Vương gia vừa đến đất phong chưa đến nửa năm, liền xin triều đình mượn binh diệt phỉ, mọi người trong triều sẽ nhìn Vương gia thế nào đây?"

Trương đại nhân cân nhắc nói: "Không bằng đem tiền bạc thu thuế tạm thời giữ lại, tuyển thêm binh sĩ, chống lại thổ phỉ?"

Vân Thanh lập tức hỏi ngược lại: "Nếu chỉ dựa vào tiền bạc thu thuế mà sống tạm bợ, bách tính sẽ sống như thế nào? Lại nói, trưng binh nhập ngũ đến khi thao luyện đến trình độ đối địch, tuyệt không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể làm được. Số tiền thu thuế còn bao nhiêu, nuôi quân lại có thể dưỡng trong bao lâu sẽ dùng được?"

Đại nhân đề nghị bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, ấp úng lui ra.

Mọi người thương thảo nửa ngày, vẫn là không thể tìm được một cái biện pháp thích hợp.

Sau khi tan triều, chúng thần tử tụ ở bên nhau: "Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ? Biện pháp trước mắt tốt nhất là đến Ốc Châu mượn binh, nhưng Vương phi như thế nào cũng không chịu."

"Đã đến mức này rồi mà vẫn chỉ nghĩ đến thể diện, chờ đến khi gây ra đại họa, không thể không xin triều đình cho người khác đến thu thập cục diện rối ren thì sẽ không mất mặt à? Thật là tầm thường!"

Tiền Hữu Tài nghe mọi người nói, cũng không phát biểu ý kiến.

Khoảng thời gian này ông cũng nhìn thấy rõ ràng, Vương gia và vị nam Vương phi này đều là người sâu không lường được, tính toán của họ, sợ là mọi người chỉ nghĩ cũng không dám nghĩ.

...

Vu Hoa huyện, Thanh Thủy sơn, trong núi chiếm cứ một bang thổ phỉ, gọi là Vô Thiên Trại.

Đường xi măng từ Vu Hoa huyện đến Thanh Sơn huyện cách vách hiện tại đang được tu sửa. Vốn dĩ mọi thứ đều thuận lợi, nhưng Vô Thiên Trại tám ngày trước đoạt hết vốn cùng tiền công tu lộ phát cho các bá tánh. Hiện tại địa điểm phát tiền công đã đổi đến nha môn Thanh Sơn huyện, đối với những thôn dân ở trong thôn thì cực kỳ không tiện.

Người Vô Thiên Trại đối với quyết định kịp thời của quan phủ cực kỳ bất mãn. Cướp tiền tu lộ so với đoạt của người dân mau hơn nhiều, bọn họ nếm được ngon ngọt, làm sao dễ dàng từ bỏ?

Trong một gian phòng lớn nhất của Vô Thiên Trại, ánh nến sáng ngời, bên trong ngồi đầy người.

"Đại ca, chúng ta lại bỏ qua sao?"

Một hán tử mặt đầy dữ tợn ngồi ở thủ vị, một tay đem chén rượu uống, lau khô khóe miệng, âm thanh thô khốc vang lên, nói: "Làm! Thanh Sơn huyện kia có mấy nha dịch thì có thể thủ được cái gì?"

Lập tức có người khen tặng nói: "Đại ca anh dũng, những tên hèn nhát đó chỉ cần một tay thôi, đại ca cũng có thể đối phó với chúng rồi."

Lưu Thiết hừ lạnh nói: "Cứ tưởng rằng vào thành rồi chúng ta sẽ không có cách nào à, khinh thường chúng ta không dám vào thành sao?"

"Ngày mai các huynh đệ hãy theo đại vương cùng nhau tiến đánh Thanh Sơn huyện. Con đường này mới được tu sửa, chắc chắn kho tiền trong phủ của họ còn nhiều, chúng ta làm một vụ lớn, trở về không cần làm gì cũng đủ sống sung túc nhiều năm rồi!"

Mọi người nhiệt huyết sôi trào, đồng thanh hô to: "Đại vương anh minh!"

Sau khi nghị luận xong công việc, mọi người nghĩ đến hành động ngày mai đều rất kích động. Lưu Thiết trực tiếp sai thủ hạ mang theo một cô nương đến phòng.

Gã cảm thấy hơi say, đang trong trạng thái say sưa, duỗi tay kéo cô gái đến trên giường, cởi quần áo ra định hành sự, thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài kêu một tiếng kinh hô, ngay sau đó là hàng loạt tiếng ồn ào.

Lưu Thiết thầm nghĩ không ổn, vội vàng buông cô gái ra, tròng quần áo lên rồi chạy ra ngoài. Vừa mở cửa, một thanh trường đao liền hướng tới gã. Lưu Thiết giật mình, vội vàng né tránh.

Gã đã học được vài chiêu võ, lại thêm sức khỏe hơn người, ở trước mặt người thường thì có thể hù dọa được. Nhưng người gã gặp lại chính là Hạ Trì.

Lưu Thiết không né được hai đòn liền bị Hạ Trì chém một đao vào đùi. Ngay sau đó, lại bị đá một cú vào ngực, chật vật ngã vào phòng.

Trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai của cô gái, Hạ Trì đi vào theo, phát hiện Lưu Thiết đang nhào về phía cô nương, hẳn là muốn coi nàng ta như một tấm gỗ bảo toàn mạng gã.

Hạ Trì không chút nghĩ ngợi liền ném thanh trường đao trong tay ra. Thanh trường đao xuyên thủng bụng Lưu Thiết. Lưu Thiết cứng đờ người, đôi mắt không thể tin tưởng mà trợn lớn, rồi nhanh chóng mang theo tiếng động ngã xuống đất.

Trên giường, cô nương đang nằm trong bộ quần áo xộc xệch, lấy chăn bông che lại. Nhìn thấy cảnh tượng này, nàng sợ hãi đến mức hét lên thất thanh. Hạ Trì liếc mắt nhìn tình huống của nàng, ánh mắt kiên định nói: "Chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi, mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài đi."

Nói xong, hắn liền xoay người rời khỏi phòng.

Bên ngoài, trận chiến vẫn đang tiếp tục. Vì Hạ Trì dẫn dắt đội ngũ lần này giải quyết hai trại cướp, nên đã chọn những binh lính khá giỏi trong đội ngũ. Nhưng cuối cùng, vì không có kinh nghiệm thực chiến, mọi người đều đánh có chút lúng túng, cũng không dám hạ sát chiêu giết người.

Hạ Trì nhìn chằm chằm, đang định mở miệng, một giọng nói khàn khàn của thiếu niên lại vang lên trước: "Các ngươi nương tay cái gì? Những tên thổ phỉ này khi đốt phá, cướp bóc có nương tay dân lành không? Họ có nương tay thân nhân của các ngươi không? Chúng ta là đến diệt phỉ, không giết bọn họ, chờ bị bọn họ giết chết sao?"

Hạ Trì nhìn sang, nhận ra người đang nói chuyện chính là Lâm Vũ. Cậu vừa vật lộn với một tên nam tử nhỏ gầy vừa hô lên. Trên mặt lấm lem máu, nhưng trong mắt lại như có ngọn lửa hừng hực. Trong khi nói, cậu đã bắt được sơ hở của đối phương rồi đâm một đao vào ngực tên nam tử.

Những người còn lại bị lời nói của Lâm Vũ làm chấn động, tinh thần dần dần kiên định, động tác trên tay cũng sắc bén hơn. Thổ phỉ vốn đã mất sĩ khí sau khi Lưu Thiết bị giết, nên quan binh nhanh chóng chiếm được thế thượng phong.

Thanh Thủy Trại có khoảng 60 người, xem như là một trại thổ phỉ hơi lớn một chút, nếu không cũng không dám đến đánh cướp quan phủ. Sau khi kết thúc chiến đấu, Hạ Trì không cho mọi người thu dọn tàn cục, mà trực tiếp ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.

Đi đường vào ban đêm không tiện, đốt đuốc cũng dễ dàng bị phát hiện. Họ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ tiến đánh một trại thổ phỉ khác. Đối với những binh lính không có nhiều kinh nghiệm thì việc nghỉ ngơi thật tốt là quan trọng nhất.

Tương tự như vậy, ở những nơi khác của Ninh Châu, sự việc giống vậy cũng đang diễn ra sôi nổi. Vô số tướng sĩ giơ cao thanh gươm của mình hướng về phía ác phỉ, họ đã chuẩn bị lâu ngày, đây chính là thời khắc họ chờ đợi.

Tuy nhiên, vì núi sâu không có người ở, nên tiếng giết chóc cũng không thể truyền đi quá xa. Chỉ có họ và thiên địa biết được cảnh tượng này.



"Đại đương gia, đã xảy ra chuyện!"

Ngô Thiên Hổ đang ngắm nhìn bức tranh mỹ nhân mới đưa đến thì tứ đương gia vội vàng chạy vào.

Ngô Thiên Hổ bị gián đoạn cuộc vui, vẻ mặt không vui nhìn qua. Tứ đương gia lần đầu tiên bất chấp xem mặt đoán ý, nói với tốc độ cực nhanh: "Nhị Ngưu từ Thanh Sơn huyện đã trở lại, hắn nói Thanh Thủy Trại bị diệt, đi đầu là Thụy Vương, hắn tận mắt nhìn thấy!"

Ngô Thiên Hổ giật mình đứng lên, "Ngươi nói cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui