Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Hoa nhỏ màu lam trong sơn cốc tên là thanh lam thảo, mọc ở núi rừng khi đông chuyển sang xuân. Cành lá có ít độc, không thể ăn, bởi vậy thanh lam thảo mới có thể tồn tại tới giờ.

Vân Thanh phơi nắng, nghe tiếng nước chảy, nhìn hoa cỏ đong đưa trong gió, đáy lòng sinh ra thích ý.

Vân Thanh nằm ngửa trên đùi Hạ Trì, từ góc độ này có thể nhìn thấy nhĩ tiêm ửng đỏ của Hạ Trì cùng chiếc cằm nghiêm nghị.

Từ nhỏ đến lớn Vân Thanh vẫn luôn nhảy lớp, khuôn mặt đẹp hút mắt người nhìn. Hơn nữa còn có hào quang thiên tài, đi tới đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người. Lại chưa bao giờ trải qua rung động ở tuổi thanh xuân như bao người.

Y chưa từng động tâm với ai, chưa từng nghĩ sẽ ở bên ai, y cho rằng mình sẽ không yêu ai, cho đến khi gặp Hạ Trì.

Ở những đêm trằn trọc khó ngủ, từ khi quen biết Hạ Trì tới nay, mỗi một ký ức đều khắc sâu vào trong đầu y. Vân Thanh cố gắng phân tích khi nào bản thân động tâm với Hạ Trì, lại không có đáp án nào.

Y bừng tỉnh hiểu ra, thì ra tình yêu từ trước đến nay đều không để lại dấu vết.

Không có công thức, không có đáp án tiêu chuẩn, cho nên mới trở thành điều khiến nhân tâm buồn rầu nhất. Bởi vì rất có thể một ngày nào đó, nó sẽ đột nhiên biến mất, chỉ còn lại dư vị đắm chìm trong đó, khiến người ta thương tâm khổ sở.

Vân Thanh đã từng bàng hoàng, đã từng từ bỏ. Cuối cùng vẫn là vâng theo tâm mình, lựa chọn nâng lên cho Hạ Trì một trái tim chân thành.

Y bắt đầu cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình, bằng không y cũng không thấy sơn cốc tuyệt mỹ như vậy. Cũng không nhìn thấy một Thụy Vương lãnh khốc kiêu ngạo, lại có một mặt đáng yêu ngây thơ thế này.

Hạ Trì bị y nhìn chằm chằm đến chịu không nổi, duỗi tay che kín đôi mắt Vân Thanh lại.

Vân Thanh cong cong đôi mắt, không hề chống cự, ngược lại nói đến đề tài khác.

"Vương gia lần này ngoài ý muốn thu được quặng sắt của Bạch Mã Trại, có tính toán gì không?"

Hạ Trị không ngờ y đột nhiên nói lên đề tài chính sự đứng đắn như vậy, ngẩn người mới lấy tay trên mặt Vân Thanh ra. Trong mắt Vân Thanh không có ý đùa, Hạ Trì cũng đem suy nghĩ loạn thành một nùi kéo trở về, khuôn mặt chuyển thành biểu tình nghiêm túc.

Việc sản xuất vũ khí của Đại Du được quản lý bởi toàn bộ quân doanh, từ khâu sản xuất đến đúc và vận chuyển.

Ở kinh thành, có thiếu phủ quản lý thủ công và chế tạo vũ khí. Ở địa phương, các châu huyện có đại thiết quan, phụ trách luyện sắt và đúc, chịu sự quản lý của thiếu phủ.

Ninh Châu không sản xuất sắt, chỉ có một tiểu thiết quan. Ninh Châu cần nhiều vũ khí, phải vận chuyển từ Ốc Châu, nơi có sản xuất sắt. Tiểu thiết quan chỉ phụ trách đúc, chịu sự quản lý của châu huyện.

Đại doanh Ninh Châu cần vũ khí đương nhiên phải được phụ trách bởi thiết quan. Nếu bọn họ đột nhiên yêu cầu số lượng thiết khí nhiều hơn. Đại thiết quan ở Ốc Châu nhất định sẽ báo lên cho thiếu phủ, đến lúc đó tất nhiên khiến triều đình hoài nghi.

Bởi vậy cái quặng sắt này đối bọn họ mà nói được xem như quan trọng nhất. Hạ Trì muốn nuôi dưỡng tư binh, tất nhiên yêu cầu nhiều binh khí cùng thiết khí.

Dù bọn họ tạm thời không dùng nhiều thiết khí đến như vậy, hắn cũng không có ý tưởng lén buôn bán. Nếu thông qua con đường bất chính mua thiết khí, tám chín phần mười đều không dùng cho việc chính nghĩa.

Hạ Trì đáp: "Ông ngoại và cữu cữu của ta đã phát minh ra một loại giáp sắt mới trong cuộc chiến với quân Diên trong mấy năm qua. Nhưng triều đình cấp cho quân biên giới một lượng sắt không nhiều lắm, chỉ đủ để trang bị cho quân tinh nhuệ. Loại giáp sắt này tốt hơn nhiều so với loại giáp chiến thường dùng trong quân hiện nay. Ta tính toán cho người thử làm xem có thể đúc ra được không, còn có một số binh khí khác, đều là ông ngoại và cữu cữu ta nghĩ ra nhưng Bộ Binh lại không làm."

Vân Thanh trầm mặc, phụ tử Trình gia phòng thủ biên quan chống đỡ Diên quân mười mấy năm. Trong triều lại không muốn cung cấp theo yêu cầu binh khí của bọn họ...

Hạ Trì cũng trầm mặc trong chớp mắt, hắn làm như nhớ lại cái gì, nhìn ao hồ cách đó không xa thấp giọng nói: "Khi đó bổn vương còn nhỏ, bởi vì nghe nói lão nhân Binh Bộ chửi bới ông ngoại mà tức giận một trận. Sau đó ông ngoại tìm được ta trốn trong sơn động núi giả."

Trình tướng quân đem tiểu đoàn tử Hạ Trì từ trong sơn động ra, ôm vào trong lòng ngực, vỗ vỗ, khiến mũi Hạ Trì cay xè nửa ngày.

Trình tướng quân sang sảng nói: "Ông ngoại không để bụng chuyện đó, chỉ để ý mỗi việc có thể đánh thắng trận hay không. Tròn Tròn đừng tức giận, nếu Tròn Tròn của ông bị chọc tức điên, ta sẽ đi tìm tôn tử lão thất phu kia đánh một trận, Tròn Tròn có chịu không?"

Thấy Hạ Trì vẫn như cũ, mặt nhăn không nói lời nào. Trình tướng quân thở dài, đứa cháu ngoại này thật sự hiểu chuyện sớm, đã không thể dùng cách dỗ tiểu hài tử để dỗ dành được nữa.

Ông thay bằng biểu tình nghiêm túc, nói với tiểu đoàn tử Hạ Trì: "Tròn Tròn, con nhớ kỹ, người Trình gia bảo vệ quốc gia, không phải bảo vệ triều đình cùng giang sơn của Hạ gia, mà là muôn vàn bá tánh Đại Du. So với cái này, cái khác đều không đặt trong lòng."

Hạ Trì nhẹ giọng nói: "Những lời này bổn vương vẫn luôn nhớ rõ, nhớ 12 năm."

Ánh mắt Vân Thanh chấn động, y nhìn Hạ Trì. Một thân khí khái của Trình gia đều được lưu giữ hoàn chỉnh, duy trì trên người Hạ Trì.

Vân Thanh nghĩ đến đôi mắt tuyệt vọng kia trong trời gió tuyết, trong lòng đau đớn.

Y giơ tay sờ đôi mắt Hạ Trì, gằn từng chữ: "Vương gia bảo hộ bá tánh, em bảo hộ chàng."

Hạ Trì ngẩn ra, cúi đầu nhìn Vân Thanh, đôi mắt kia ngày thường mang theo ý cười, giờ phút này tất cả đều là đau lòng cùng nghiêm túc. Trong lòng hắn đột nhiên như nước lũ tràn bờ.

Hạ Trì khom lưng nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt Vân Thanh.

Giọng nói Vân Thanh mang theo ướt át truyền vào lỗ tay hắn: "Em có biện pháp có thể đúc binh khí càng thêm cứng cáp."

...

Tới giờ Thân, thái dương bị tầng mây che khuất, độ ấm trong sơn cốc đột nhiên biến thấp, hai người liền đứng dậy rời phủ.

Khi đến cửa thành, lại phát hiện trước cửa thành hiếm thấy mà có một đội ngũ xếp hàng rất dài.

Các bá tánh xếp hàng cửa sau đều duỗi cổ dài nhìn đằng trước. Hai người cưỡi ngựa đi qua đội ngũ, đi về phía trước.

Đổ ở trước chính là một thương đội lớn, xe ngựa phía sau chứa đầy hàng hóa, hộ viện thương đội đều là người to cao.

Hơn phân nửa thủ vệ đối với thương đội đều không quen thuộc, yêu cầu kiểm tra nghiêm ngặt.

Thủ vệ ngó thấy thân ảnh Hạ Trì cùng Vân Thanh, vội vàng hành lễ với hai người. Ngay sau đó phân phó thủ hạ lập tức bảo thương nhân nhường đường: "Mau cho người các ngươi đứng sang một bên!"

Người đang cùng thủ vệ giao thiệp xoay người lại, đối mặt với Vân Thanh, hai bên đều cả kinh.

"Cữu cữu!"

"A Thanh?"

Lê Nguyệt Lãng rất nhanh lấy lại tinh thần, liền muốn hành lễ, nhưng Vân Thanh lưu loát xuống ngựa, nâng ông dậy: "Nhiều ngày không gặp, sao cữu cữu đối với ta xa lạ như vậy?"

Lê Nguyệt Lãng đứng thẳng thân người nói: "Nay đã khác xưa, vẫn nên hành lễ."

Trên mặt ông đều là ý cười, nhìn Vân Thanh từ trên xuống dưới, tâm trạng như treo trên cây rốt cuộc cũng thả lỏng một chút.

Trời biết, khi bọn họ nghe tin Vân Thanh đi khảo Trạng Nguyên, lại bị tứ hôn cho Thụy Vương gia, y như bị sét đánh giữa trời quang. Tuy rằng Vân Thanh báo tin bình an cho bọn họ. Nhưng đứa nhỏ này tâm tư kín kẽ, từ trước đến nay chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, bọn họ vẫn không an tâm.

Hiện tại xem khí sắc Vân Thanh thực tốt, liền biết y hẳn là không quá tồi.

Hạ Trì nhìn hai cậu cháu, Lê Nguyệt Lãng là một nam nhân trung niên khí chất nho nhã, không giống thương nhân, càng giống người đọc sách.

Khuôn mặt ông cùng Vân Thanh có nét tương tự, đặc biệt là đôi mắt đào hoa, giống từ một khuôn khắc ra. Lúc này trong mắt ông ngập tràn quan tâm, Hạ Trì liền biết, người Lê gia thật sự rất đau lòng cho Vân Thanh.

Ánh mắt Lê Nguyệt Lãng di chuyển một chút, nhìn thấy Hạ Trì thì giật mình. Tuổi trẻ anh tuấn, một thân quý khí, sợ là ngoại trừ Thụy Vương gia ra, ông không nghĩ được là ai.

Vừa rồi ông chỉ đặt tâm tư lên người Vân Thanh, không để ý nhiều đến người phía sau y. Hiện tại mới có cảm giác đường đột, một khắc sau Lê Nguyệt Lãng liền quỳ xuống hành lễ, lại bị Hạ Trì đỡ lên.

"Cữu cữu miễn lễ, người một nhà không cần nghi thức xã giao đó."

Nhận thấy ánh mắt có chút ngạc nhiên của Vân Thanh xẹt qua, Hạ Trì hơi nghiêm mặt, lại như không có việc gì mà xem nhẹ.

Ánh mắt ngạc nhiên của Vân Thanh nhanh chóng đổi thành ý cười, y cũng không nói cái gì, quay đầu nói với Lê Nguyệt Lãng: "Chúng ta về phủ trước đi, sao con lại không thấy biểu muội?"

Lê Nguyệt Lãng bị tiếng "Cữu cữu" của Hạ Trì làm chấn động, nhớ tới tin tức bọn họ hỏi thăm về Hạ Trì: Bất cần đời, kiêu ngạo, bá đạo, ỷ thế hiếp người... Nghe nói đến cả mặt mũi nhạc phụ Vân Túc cũng không cho, ngày hồi môn đều qua loa có lệ. Nhưng sao hôm nay vừa gặp lại hoàn toàn bất đồng như vậy?

Dù sao cũng tấm chiếu cũ rích trải đời nhiều, Lê Nguyệt Lãng điều chỉnh tốt biểu tình, đáp: "Nha đầu kia ngày hôm qua ăn phải đồ hỏng, lúc này còn đang ngủ trên xe ngựa."

Vân Thanh nói: "Vậy mau hồi phủ thôi, bảo phủ y xem nàng một chút."

Lê Nguyên Lãng gật đầu đáp, kêu quản sự tới dặn dò: "Lão Hà, ngươi đem toàn bộ hàng hóa đến Thụy Vương phủ."

Thủ vệ thấy tình huống như vậy, nào còn cẩn thận kiểm tra, vội vàng cho đi.

......

Trở lại vương phủ, Hạ Trì bảo Nguyên Phúc công công an bài chỗ nghỉ ngơi cho thương đội, cũng cấp viện riêng an bài cho hai cha con Lê gia.

Buổi tối, Hạ Trì cùng Vân Thanh ở Mộng Khê Đường làm tiệc đón gió tẩy trần cho cha con Lê gia.

Lúc này Hạ Trì mới thấy vị biểu muội kia của Vân Thanh. Lê Phong Hòa mặc một thân váy áo vàng nhạt, lớn lên trông có vài phần giống với Vân Thanh, nhìn qua nhu mì, vậy mà đi theo thương đội chạy nhảy hơn nửa năm.

Tính cách Lê Phong Hòa hoạt bát hào sảng, không khí trên bàn cơm có nàng cùng Vân Thanh khiến bữa cơm này ăn đến hòa thuận vui vẻ.

Dùng cơm xong, bốn người vào thư phòng, rốt cuộc nói tới chính sự.

Đường đến Lâm Ấp xa xôi, từ ngày bọn họ nhận được tin tức liền xuất phát, ước chừng qua hơn nửa năm mới trở về.

Lê Nguyệt Lãng biết hai người quan tâm nhất là cái gì, đi thẳng vào chủ đề: "Lúa Lâm Ấp quả nhiên đúng như ghi chú, hơn 50 ngày cây lúa đã có thể cứng cáp. Ở nước đó, một số địa phương ấm áp thậm chí có thể cho ba vụ lúa nước!"

Tuy rằng sớm biết việc này, nhưng được chính mắt Lê cữu cữu nghiệm chứng, Vân Thanh vẫn có chút kích động. Y quay đầu nhìn Hạ Trì, cũng thấy được cảm xúc tương đồng trong mắt hắn.

Lê Nguyệt Lãng tiếp tục nói: "Ta cùng Phòng Hòa, còn có lão Hà tách nhau ra, đi mấy địa phương thu mua, cố gắng mua nhiều một chút, có điều phòng ngừa bị quan phủ địa phương theo dõi, chỉ mua tổng cộng có 40 xe."

Lúa nước cần hạt giống ít hơn khoai tây nhiều, nhiều lúa như vậy đã đủ gieo cho rất nhiều ruộng lúa. Vân Thanh vui vẻ nói: "Cảm ơn cữu cữu và Phong Hòa đã giúp đỡ rất nhiều."

Lê Nguyệt Lãng cười nói: "Người một nhà, không cần phải nói những lời này."

Vân Thanh nói: "Chỉ là muốn làm phiền cữu cữu dặn dò thương đội, chuyện này tạm thời không thể tiết lộ ra ngoài."

Lê Nguyệt Lãng gật đầu: "Con yên tâm, đi theo ta đều là lão nhân Lê gia, ta đã dặn dò qua, sẽ không ai nói nhiều. Hộ viện đó cũng là khi trở về Đại Du mới mời đến, nhiều lắm chỉ biết chúng ta mua lương thực, cụ thể là gì đều không biết."

Nhắc tới phải nói đến, hộ viện này được thuê cũng là vì đối phó với sơn phỉ Ninh Châu, ai ngờ khi vào Ninh Châu lại một đường thẳng đến đây. Bọn họ hỏi thăm mới biết được, thì ra thổ phỉ Ninh Châu đã bị Thụy Vương dẫn người tiêu diệt sạch.

Đầu óc Lê Nguyệt Lãng thông minh, ông nhạy bén ngửi được việc không thích hợp. Ông luôn nghĩ rằng Vân Thanh lâm vào tâm lốc xoáy như vậy, hơi sơ ý một chút liền tan xương nát thịt.

Nhưng Vân Thanh đã sớm trói định cùng Thụy Vương, y còn có lựa chọn nào khác đâu?

Biết Vân Thanh không quá tồi túng, khẩu khí hiện tại lại là người đề ra chủ trương. Trong lòng Lê Nguyệt Lãng thở dài, thế cục trong triều phức tạp, vô ý một chút liền không còn đường thoái lui...



Cha con Lê Nguyệt Lãng đi xe mệt nhọc, nói xong chính sự liền trở về nghỉ ngơi.

Trong thư phòng chỉ còn lại Hạ Trì cùng Vân Thanh, Vân Thanh tìm ra kế hoạch sơ lược đã vẽ ra, dùng bút son vẽ cái vòng ở bộ phận lúa Lâm Ấp. Sau đó rút ra một tờ giấy Tuyên Thành mới, bắt đầu tính toán, viết kế hoạch truyền bá gieo trồng lúa Lâm Ấp.

Hạ Trì bắt lấy bút Vân Thanh: "Vương phi, ngày mai phủ nha mới khai ấn." Hơn nữa hiện tại cũng đã khuya.

Vân Thanh cướp bút về: "Em viết trước xong đã, sau khi khai ấn liền có thể phân phó người đi làm."

Thái độ Hạ Trì lại rất kiên quyết, lần trước Vân Thanh mệt đến bệnh, bộ dáng vẫn còn rõ ràng trước mắt, hắn không thể để Vân Thanh chà đạp làm hư thân thể của mình.

Mấy ngày này, hắn không ở trong phủ, nói không chừng Vân Thanh vẫn luôn như vậy. Hạ Trì càng muốn ngăn, biểu tình càng lạnh lùng anh tuấn, đem tất cả bút giữ chặt trong tay.

Mặt Vân Thanh vô biểu tình mà quay đầu nhìn Hạ Trì. Hạ Trì kiên cường chống ra tư thái nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại lộ một tia thấp thỏm.

Hắn cũng sợ chọc Vân Thanh tức giận.

Vân Thanh đột nhiên tiến lên, "Ba" một tiếng vang nhỏ.

"Em chỉ viết một chút, rất nhanh sẽ nghỉ." Tiếng nói mát lạnh cố tình nói đến nhẹ nhàng chậm chạp, giống như ở thế yếu.

Hạ Trì xụ mặt, gian nan mà duy trì nghiêm túc: "Nhiều nhất là viết ba mươi phút, bổn vương sẽ giám sát em."

Vân Thanh nhìn thính tai hồng hồng của hắn, cười đáp.

"Đa tạ Vương gia."

- ---

A lô từ lúc này mình đổi xưng hô cho hai bạn trẻ nhá.

Tại mình dịch trước chục chương nên thấy thế này:

Về việc Vân Thanh chủ động xưng em mặc dù lớn hơn Hạ Trì 2 tuổi là vì ẻm xót Tròn Tròn yêu đương vừa nhát vừa cẩn thận, nói chung là chấp nhận nhường nhịn để dỗ dành bạn nhỏ, mấy chi tiết yêu đương về sau để ý kỹ thì cũng thấy Thanh Thanh rất chịu vỗ về con tim íu đúi của Tròn Tròn lắm luôn. Nói chung là ẻm tinh tế lắm, biết Hạ Trì yêu nhiều lúc nào cũng sợ này sợ nọ nên chủ động dỗ dành, cũng hiểu thân phận làm phi của mình nên chẳng có chuyện dành làm công.

Còn Hạ Trì thì nâng Thanh Thanh như nâng trứng, xem như trăng trong nước vậy, không dám chọc ẻm giận, làm ẻm buồn. Vừa thương vừa kính và mang tâm thế làm chồng để bảo vệ ẻm tuyệt đối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui