Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Trình Việt đến trước điều tra xong nguyên nhân khởi nghĩa lần này ở Cát Châu.

Khởi nghĩa Cát Châu bắt đầu từ Liễu huyện. Sau khi lão phụ thân của Phương Nguyên ở Phương gia thôn bị thuế lại đánh chết, khởi nghĩa cũng từ đó bùng lên. Người dân đã chịu đựng áp bức của quan phủ, bị bóc lột đến mức chỉ có thể sống lay lắt. Nhưng quan phủ vẫn lòng tham không đáy như cũ, hoành hành không cố kỵ.

Khi Phương Nguyên trở về nhìn thấy phụ thân cả đời làm lụng vất vả ngã trên mặt đất, máu ở ngực ào ạt chảy ra. Tên thuế lại nhìn Phương Nguyên tựa hồ muốn nói cái gì, khi nhìn thấy hắn đến trước mặt liền nuốt khí.

Thân hình Phương Nguyên cao lớn, ngày thường làm việc rất chăm chỉ cũng là một người lương thiện. Hắn thất hồn lạc phách mà chậm rãi đi đến bên cạnh phụ thân. Đột nhiên đoạt lấy đao còn đang nhỏ máu đã rời khỏi vỏ đao trong tay tên thuế lại, dùng sức cắm vào ngực gã.

Tên tiểu lại kia không đề phòng bị hắn đột nhiên bạo khởi, còn chưa có phản ứng lại đã bị đâm xuyên qua thân thể, đến chết cũng không kịp thốt ra lời nào. Khi thân thể gã ngã xuống mới có tiếng động vang lên.

Một tên thuế lại khác sau khi phản ứng lại thì muốn chạy, lại bị thôn dân chung quanh ngăn lại. Mọi người vây quanh dùng tay đấm chân đá.

Tên này lúc trước luôn bức tử hơn những quan lại khác khi vào thôn họ, người dân đều nhớ rõ.

Cân bằng hai bên bị Phương Nguyên đánh vỡ, mọi người đều bị kích phát cuồng nộ. Hoặc không làm, nếu đã đánh chết thuế lại thì phải làm đến cùng. Phương Nguyên chỉ huy mọi người ngụy trang tiến vào trong huyện, sau đó đột nhiên bạo khởi ở cửa huyện nha, đồng loạt vọt vào huyện nha.

Cảm xúc quần chúng đều phẫn nộ, sau khi bọn họ tìm được tên huyện lệnh khi xưa khinh nam bá nữ, không chờ đến khi gã mở miệng xin tha đã dùng côn đánh chết.

Sau khi bình tĩnh lại, Phương Nguyên biết bọn họ đã gây ra đại họa chém đầu, không giải thích rõ sẽ liên lụy người nhà. Hắn không muốn chết, rõ ràng là giết tham quan ô lại, dựa vào cái gì muốn hắn đền mạng?

Phương Nguyên cắn răng một cái, dứt khoát dẫn người chiếm lĩnh huyện nha, lại nhận dẫn dắt tất cả người trong thôn, đóng cửa thành, tính toán phản kháng quan phủ.

Thôn dân quanh thành sau khi nghe kể rõ mọi chuyện, vậy mà có không ít người sôi nổi gia nhập bọn họ. Phương Nguyên làm người dẫn dắt, được mọi người xem như thủ lĩnh. Trong lòng hắn vốn dĩ cực kỳ thấp thỏm, nhưng sau khi châu binh tiến đến, bọn họ luôn canh giữ trong thành. Vậy mà châu binh nhất thời không có cách nào làm gì được bọn họ.

Hơn nữa, khi các thôn huyện khác nghe tin về sự việc của họ, lại có không ít người noi theo. Càng có nhiều binh lính của châu được phái đi đàn áp người dân khởi nghĩa.

Có lẽ vì bọn người Phương Nguyên là những người đầu tiên phản kháng, nên tin tức nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Rất nhiều người đã theo tin tức đến Liễu huyện để tham gia khởi nghĩa. Đội ngũ khởi nghĩa ở Liễu huyện dần dần lớn mạnh. Khi quan phủ phản ứng lại muốn tăng cường quân lực để đàn áp, thì châu binh quan phủ cũng không thể làm gì được họ.

Khi số lượng thủ hạ ngày càng tăng, Phương Nguyên cũng bắt đầu đau đầu. Vốn dĩ hắn chỉ muốn tránh bị quan binh bắt đi giết, không nghĩ tới sẽ liên lụy đến nhiều người như vậy. Nhưng nếu họ đã tin tưởng hắn mà đến đây, hắn không thể không quan tâm đến họ.

Ngay lúc hắn đang sứt đầu mẻ trán, Bao Hòa đến gặp hắn.

Bao Hòa vốn là một viên lại mới nhậm chức ở Xích huyện. Sau khi sự kiện ở Liễu huyện xảy ra, hắn nhạy bén nhận ra có điều không bình thường rồi chuẩn bị từ trước.

Khi khởi nghĩa bùng nổ ở Xích huyện, hắn trực tiếp gia nhập cùng người dân, cùng họ lên án tham quan nên được mọi người tin tưởng đề cử làm thủ lĩnh.

Sau khi biết được tình hình ở Liễu huyện, Bao Hòa tỏ ra lo lắng và đi tìm Phương Nguyên để trao đổi. Hắn nói rằng họ nên hợp nhất để cùng nhau chống lại quan phủ, nếu không sẽ bị đánh bại từng người một.

Phương Nguyên không phản đối. Bao Hòa liên tục cố gắng thuyết phục, giải thích rằng vị trí của Xích huyện thích hợp làm căn cứ hơn Liễu huyện vì dễ thủ khó công. Sau khi suy nghĩ một lúc, Phương Nguyên tán đồng với ý kiến của Bao Hòa.

Vì thế quân khởi nghĩa ở Liễu huyện đã mang theo lương thực và tài vật từ kho huyện nha đến Xích huyện, rồi đến nhà Bao Hòa.

Bao Hòa cùng Phương Nguyên đã bàn bạc mọi chuyện. Phương Nguyên thấy hắn nói chuyện làm việc đều cực kỳ có lý, chu đáo, lại vì cuộc sống của mọi người mà suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên giao cho người có tâm dẫn dắt. Vì thế đơn giản đồng ý giao quyền chỉ huy cho Bao Hòa.

Phương Nguyên đồng ý với yêu cầu của Bao Hòa, muốn thương lượng điều kiện với triều đình. Hắn muốn giải thích rằng bọn họ đang sống trong khổ đau, hy vọng được chiêu an để có thể tiếp tục cuộc sống thái bình. Bọn họ thực sự không muốn chống đối, mà chỉ là không chịu nổi áp bức của quan lại ở Cát Châu nên buộc phải làm vậy.

Bao Hòa đồng ý với kế hoạch này.

Tuy nhiên, theo thời gian, khi quy mô quân khởi nghĩa ngày càng lớn mạnh, thái độ của Bao Hòa dần dần thay đổi.

Ban đầu, hắn nói với Phương Nguyên rằng họ cần có đủ thế lực mới có thể thương lượng điều kiện với triều đình. Do đó, Bao Hòa đã điên cuồng kêu gọi mọi người gia nhập.

Rồi tới sau này, khi thế lực của hắn ngày càng lớn mạnh, những người ban đầu đến Xích huyện đã dần dần không còn được hắn coi trọng.

"Phương huynh, đàn ông đương nhiên phải lập công lập nghiệp. Hoàng đế hiện tại cũng từng khởi nghĩa để đoạt lấy thiên hạ, vậy tại sao chúng ta không thể làm điều tương tự? Triều đình không coi chúng ta là người, tham quan ở Cát Châu không ai quản lý, khi Cát Châu gặp nạn châu chấu cũng không ai đến cứu tế. Chúng ta bị bức đến bước đường cùng, chỉ còn cách thuận theo thời thế mà khởi nghĩa."

Bao Hòa nói rất hùng hồn, nhưng Phương Nguyên sao lại không nghe ra ý đồ riêng của hắn ta? Những huynh đệ đi theo Phương Nguyên đều là nông dân, ngay cả đao kiếm cũng không có, làm sao có thể chống lại quan phủ? Càng đừng nói đến việc đánh chiếm thiên hạ.

Chỉ là Phương Nguyên vừa mới lĩnh giáo được bản lĩnh "mặt ngoài một bộ, sau lưng một bộ" của Bao Hòa, nên không dám nói ra ý định muốn dẫn các huynh đệ rời đi. Hắn chỉ có thể giả vờ đồng ý với Bao Hòa, trong lòng âm thầm tìm cách.

Quả nhiên, Xích huyện rất nhanh đã lập ra quy củ, không được vô cớ rời đi, nếu không sẽ coi là gian tế đào binh, chém giết toàn bộ.

Xích huyện mời chào càng ngày càng nhiều người, không bao lâu, Bao Hòa dưới sự ủng hộ của mọi người, tự mình xưng vương, phong Phương Nguyên làm tướng quân. Phương Nguyên lỡ leo lên lưng cọp càng khó leo xuống, cực kỳ hối hận vì lúc ấy đã tin tưởng Bao Hòa, dẫn các huynh đệ đi vào Xích huyện.

Lý do Trình Việt đến lần này là vì muốn thu nạp những quân khởi nghĩa còn lại và thế lực của Phương Nguyên. Tất cả họ đều là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh, không giống như những người tham lam tự đại bị Bao Hòa thu phục. Bọn họ rất thích hợp để thu nạp làm tư binh.

Ban đêm, đội ngũ tuần tra vừa mới đi qua, Trình Việt liền mở to mắt, lặng yên không một tiếng động chạy đến tòa viện thành nam.

Tuy rằng Phương Nguyên không biết võ công, mấy ngày này bởi vì nóng lòng mà luôn không ngủ yên giấc. Khi phát hiện có người đột nhiên đi tới mép giường thì tỉnh lại, nhìn thấy bóng người liền duỗi tay lấy đao dưới gối đầu, chém đến.

Chỉ là động tác của hắn bị người này dễ dàng hóa giải, miệng cũng bị che lại không phát ra tiếng động nào.

Phản ứng đầu tiên của hắn là Bao Hòa phái người tới giết hắn diệt khẩu. Nhưng người có thân thủ như thế này hắn chưa từng gặp qua ở trong thành, liền lo sợ gặp phải kẻ thù mới. Người tới rốt cuộc cũng mở miệng: "Đừng lên tiếng, ta tới giúp ngươi rời đi."



Ninh Châu.

Các huyện ở biên giới Cát Châu tiếp nhận không ít nạn dân. Phủ kho Ninh Châu đề xuống một bút lại một bút vung bạc cứu tế, đã sắp thấy đáy.

Nhưng mặt khác, đối với người dân gặp nạn, cứu tế không phải là điều tốt nhất. Cách tốt nhất để họ có thể kiên trì đến vụ xuân sang năm là cho họ một công việc để làm.

Việc tu lộ bị đình trệ do thu hoạch vụ thu lúc này lại được coi trọng. Con đường mới này ban đầu mang lại hy vọng cho vô số người dân Ninh Châu không có lương thực để vượt qua mùa đông. Hiện tại Ninh Châu một lần nữa tràn đầy sức sống, và con đường này cũng sẽ mang đến một con đường sống mới cho những người dân đang gặp hoạn nạn.

Nhóm nạn dân trải qua náo động ở Cát Châu, một đường không biết đã trải qua bao nhiêu cực khổ mới có thể đến được nơi này, Tuy rằng quan phủ hứa hẹn cho bọn họ lương thực cứu tế, năm sau bọn họ cũng có thể mượn hạt giống để bắt đầu lại lần nữa. Nhưng bọn họ làm sao sống qua vụ xuân năm sau đây?

Cho dù quan phủ nấu cháo cứu tế, nhưng trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, quan phủ sẽ không thể nuôi bọn họ lâu như vậy.

Tâm bọn họ như trôi nổi giữa không trung, dù trôi dạt về chỗ nào cũng là như nhau. Bởi vậy khi nghe nói quan phủ thuê công nhân tu lộ, mỗi ngày đều có thể lãnh lương thực. Mọi người tức khắc đều cảm thấy bắt được cộng rơm cứu mạng, tranh nhau đi báo danh.

Bọn họ cũng không phải không lo sợ quan phủ lừa gạt họ làm không công, nhưng không có lựa chọn nào khác.

Bởi vậy khi làm xong ngày đầu tiên được lãnh lương thực, rất nhiều người vẫn không dám tin đây là sự thật.

Phát lương thực chính là một nha dịch có dáng người cao lớn, lông mày thô cứng, mắt như chuông đồng. Nhìn qua liền thấy không dễ chọc, hắn nhướng mày, đáng nói chuyện với lão bá không dám nhận lấy lương thực: "Đây là tiền công tu lộ của mọi người, có cái gì mà không dám chứ? Ai tìm ông gây phiền phức, ông tới nha môn tìm Vương Đại ta!"

Lão bá nghe hắn nói vậy, chần chờ một lúc lâu mới dám nhấc tay.

Ông dùng sức lau sạch mồ hôi đầy tay vào người, run rẩy duỗi tay nhận lương thực, gắt gao ôm chặt vào trong ngực. Nước mắt chảy dài theo hai khe rãnh trên khuôn mặt già nua khắc khổ. Giọng nói ông nghẹn ngào, liên tục khom lưng: "Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân."

Nha dịch liền đỡ ông dậy, giọng như chuông lớn: "Người ông nên cảm tạ cũng không phải là ta, việc này là do Vương phi hạ lệnh ban xuống, phát lương thực cũng là mệnh lệnh của Vương phi."

Hai bên đường đều là đồng ruộng, hiện giờ đang đúng thời điểm đang thu hoạch vụ thu. Các thôn dân đều đang lao động ngoài ruộng, nghe nha dịch nói, lập tức có người hưởng ứng nói: "Đúng vậy, đều là nhờ Vương phi, năm trước nhà chúng ta cũng vì thế mới có thể vượt qua đói khát."

"Đúng vậy, mấy con đường trước đều là chúng ta tu sửa, làm rất chăm chỉ đấy. Các người nhìn chúng tôi này, bây giờ tốt hơn rất nhiều, nên không được lười biếng nhé."

"..."

Nạn dân đang tu lộ nghe các hương thân hưởng ứng như thế, rốt cuộc cũng dám tin đây là sự thật. Quan phủ không lừa bọn họ, không xem họ như những tên hề.

Nghe các hương thân dùng ngôn từ tôn kính cùng cảm kích đối với vị Vương phi kia như thế. Bọn họ khiếp sợ lại tò mò mà trừng lớn mắt. Trong nhận thức hạn hẹp của họ, bọn họ đều cho rằng quan phủ trong thiên hạ đều như Cát Châu, không bóc lột thậm tệ đã là thủ hạ lưu tình. Thì ra thế gian này còn có quan tốt như vậy sao?

......

Vân Thanh cũng không biết thanh danh của mình từ truyền miệng của người dân, một lần nữa dấy lên sóng gió trong lòng nạn dân. Y buông bút, niêm phong thư, bảo Trình Việt âm thầm đưa cho Lý lão gia.

Nhiều nạn dân như vậy, chỉ dựa vào quan phủ khó có thể giúp được. Nếu phối hợp với lực lượng thương nhân, tất nhiên hiệu quả càng tốt.

Lúc trước Lý lão gia làm nội tuyến cho Vân Thanh. Sau khi thổ phỉ bị tiêu diệt, mấy nhà đại thương hộ Ninh Châu bị lục soát nhà cửa, phạt tiền, nhưng Lý gia lại không hề bị ảnh hưởng.

Sau đó trở thành thương hộ lớn nhất Ninh Châu, ở thương hội cũng có sức ảnh hưởng quan trọng.

Việc mướn nạn dân về làm này, để Lý gia tiên phong sẽ rất hữu hiệu.

......

Đại doanh Ninh Châu.

Hạ Trì lắp mũi tên vào trong ống tên, nhắm vào thân cây cách đó hai mươi bước và bắn ra. Nỏ bắn ra, mũi tên đâm vào cây, sau đó tự động nạp lại mũi tên từ ống tên. Hạ Trì điều chỉnh hướng và lực một chút, rồi bắn tiếp.

Sau khi năm mũi tên được bắn ra, Lâm Vũ chỉnh tề nhìn nỏ tiễn sắp hàng trên thân cây, đôi mắt tỏa sáng nhìn Hạ Trì: "Tiễn pháp của Vương gia thật lợi hại, nỏ cơ này không dễ khống chế, chưa có người nào trong chúng ta bắn chuẩn như vậy."

Hạ Trì hoạt động cánh tay, gật đầu nói: "Quả thật không dễ khống chế, lực độ cũng không đủ." Hắn quay đầu nhìn về phía Trương Phúc: "Còn có thể cải tiến không?"

Trên mặt Trương Phúc có chút khó xử, ăn ngay nói thật nói: "Thảo dân vô năng, loại vũ khí bắn liền phát không thể có uy lực mạnh được."

Hạ Trì nghĩ nghĩ, nói như vậy, nỏ liền phát không thích hợp đối chiến với kỵ binh Diên quốc trên chiến trường. Tầm bắn quá gần, uy lực không mạnh, có điều có thể dùng trong cận chiến đánh bất ngờ. Nếu mũi tên được tẩm độc, có lẽ mang lại hiệu quả không tồi.

Hắn ghi nhớ trong lòng, tính toán đi nghiên cứu một chút chiến thuật đối ứng, sau đó nói với Trương Phúc: "Nỏ liền phát không cần tiếp tục nghiên cứu nữa. Lúc trước ta đã cùng ngươi nói qua biện pháp tăng uy lực bằng cách tăng hộp cơ vào nỏ, ngươi thử xem."

Nhắc tới cái này trên khuôn mặt khó xử của Trương Phúc lập tức chuyển sang hưng phấn: "Vâng! Thảo dân sẽ bắt tay làm liền."

Nỏ liền phát mà ông làm trước đây, các bộ phận cơ quan đều tương tự nhau. Nhưng loại cơ quan mà Vương gia đề ra lại phá vỡ lối mòn tư duy trước đây của ông, khiến ông liên tục nảy sinh ý tưởng mới.

Ông có linh cảm mãnh liệt, nếu loại nỏ này được chế tạo thành công, có thể nói sẽ là tác phẩm có giá trị nhất đời mình.

Hạ Trì từ đại doanh trở lại vương phủ, lập tức đến Mộng Khê Đường.

Nguyên Phúc công công làm việc thỏa đáng, thấy Hạ Trì cắm rễ ở Mộng Khê Đường. Ông liền mang quần áo phối sức Hạ Trì thường dùng dọn lại đây. Ngay cả ông cũng chọn một gian nhà kề ở Mộng Khê Đường, cách vách phòng A Thư.

Sau khi Vân Thanh rời Phong Ninh vài lần. A Thư đều xử lý việc ở Mộng Khê Đường rất tốt, khi Lê Phong Hòa xây phường vải Nguyệt Hòa, cậu cũng giúp đỡ không ít. Vân Thanh hỏi lý tưởng của A Thư, sau đó đem tú phòng Vận Hoa cùng một ít sản nghiệp trên tay giao lại cho A Thư xử lý.

A Thư tiếp nhận việc bên ngoài, liền không thể thời khắc hầu hạ bên cạnh Vân Thanh. Vừa lúc Hạ Trì vào Mộng Khê Đường, Nguyên Phúc công công liền ôm đồm luôn việc hầu hạ Vân Thanh.

Chủ viện không ở, tổng quản vương phủ cũng cả ngày hầu hạ ở trong viện Vương phi. Hiện tại nếu có ai tới nhìn thấy, chắc hẳn đều nói rằng Vương gia bị mê hoặc rồi.

Hạ Trì cũng không để ý này kia, những cái quy củ cùng thanh danh mặt mũi nếu không làm hắn thấy thoải mái, thì chúng không nên tồn tại. Nếu hắn ở ngay nhà mình mà cũng phải chịu sự trói buộc, vậy thì sống còn có ý nghĩa gì?

Trong nhà chính, Vân Thanh đang rửa tay tại bồn, sau lưng đột nhiên dán lên một vật trang sức cao lớn.

Động tác y không ngừng, liếc mắt thấy Nguyên Phúc công công thuần phục dắt người lui ra ngoài.

"Thanh Thanh..."

Hạ Trì vùi cái đầu xù xù cọ cọ cổ Vân Thanh. Y sợ nhột rụt rụt cổ lại, cả người thoạt nhìn như rút cả vào lòng ngực Hạ Trì. Hắn thuận thế hôn hôn mặt y, vươn tay bỏ vào bồn nước cùng nhau rửa tay.

Tay Vân Thanh mịn màng thon dài, màu da trắng sứ, đặt cùng tay Hạ Trì càng thấy rõ ràng hơn. Hạ Trì làm bộ làm tịch rửa sạch hai cái liền nắm lấy tay y: "Ta tới rửa giúp em."

Vân Thanh cũng không thèm tranh với hắn. Sau khi hắn nhích lại gần, y vừa vặn đặt đầu lên vai Hạ Trì, trọng lượng toàn thân đều dựa vào người hắn,

Y nhìn lông mi Hạ Trì buông xuống: "Hôm nay có mệt không?"

Hạ Trì mừng rỡ hưởng thụ thân mật, thể trọng Vân Thanh đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào. Hắn quay đầu cọ cọ mặt Vân Thanh, nói chuyện quân doanh cho y: "Không mệt, chỉ là hiệu quả của nỏ liền phát không tốt lắm, tình huống áp dụng trên chiến trường quá ít, vẫn nên yêu cầu làm thử cái khác."

Hạ Trì vừa nói, động tác trên tay cũng không hề tạm dừng. Hắn lấy xà phòng thơm trên giá bồn, bôi lên tay Vân Thanh đã ướt nước, sau đó bắt đầu cẩn thận xoa nắn.

Vân Thanh chậm rãi nói: "Đừng lo lắng, em cảm thấy loại nỏ tiễn kia khẳng định có thể."

Hạ Trì đáp: "Ta cũng cảm thấy Trương Phúc rất tin tưởng loại cơ quan mới này."

Hắn đề ra một loại ý tưởng thiết kế, cụ thể có thể làm thành cái gì, đành phải nhờ vào tay nghề người thợ. Có thể tìm được cơ quan sư đáng tin cậy quả thật không dễ, Trương Phúc có thể trong thời gian ngắn như vậy làm ra nỏ liền phát, sự tin tưởng đối với ông càng nhiều hơn.

Trương Phúc không biết rằng, nỏ liền phát chỉ là khảo hạch dành cho ông. Từ lúc bắt đầu, Hạ Trì chân chính muốn có nhất là loại nỏ hiện tại bảo Trương Phúc đi làm.

Vân Thanh cười cười, Hạ Trì ngày thường thích dùng võ lực nghiền áp, kỳ thật tâm nhãn một chút cũng không ít. Bằng không Trình Chiêu cũng sẽ không nói rằng hắn thừa kế thiên phú của nàng.

Chỉ riêng đối với y, Hạ Trì mới có thể làm ra bộ dáng vụng về mà chân thành.

Giữa bàn tay hai người tiếp xúc không ngừng xoa ra bọt biển trắng tinh. Đôi tay khớp xương rõ ràng mang màu da ngâm, so với đôi tay kia lớn hơn một ít, nhìn qua cực kỳ hữu lực. Nhưng động tác lại tinh tế, mỗi một khe hở ngón tay của đôi bàn tay kia đều không buông tha, một tấc đều cẩn thận mà xoa rửa.

Cảm xúc chạm vào nhau cách bọt biển cực kỳ kỳ lạ, ngứa ngáy rất nhỏ từ đầu ngón tay truyền đến đầu quả tim. Vân Thanh có chút không được tự nhiên nhúc nhích, tính rút tay lại tự mình tẩy rửa, lại không cẩn thận đụng trúng cái gì đó, thân thể căng lên một chút.

Vân Thanh quả thực cảm thấy kinh sợ, không hiểu vì sao Hạ Trì có thể nói chuyện quân doanh với y mà vẫn duy trì trạng thái như vậy.

Hô hấp Hạ Trì dừng lại một chút, động tác cũng không dừng lại. Hắn đang muốn kéo tay Vân Thanh qua tiếp tục rửa, nhưng y rất nhanh đã đem bọt biển trên tay rửa sạch sẽ, xoay người vẩy bọt nước lên mặt hắn.

Vân Thanh xoay người đi ra ngoài, lại bị Hạ Trì kéo cánh tay lại.

Đỉnh đầu Hạ Trì dính đầy bọt nước đối mặt với Vân Thanh, trong ánh mắt nảy lên vài phần tủi thân.

Vân Thanh dừng một chút, làm ra vẻ cái gì cũng không có xảy ra, ngữ khí chính trực hỏi: "Làm gì thế?"

Hạ Trì duỗi tay đến trước mặt Vân Thanh, nghiêm túc nói: "Có qua có lại, ta cũng muốn em rửa giúp ta."

Vân Thanh: "..."

Vân Thanh không biết đánh giá loại hành vi ấu trĩ này của Hạ Trì như thế nào, sợ hắn lại đề ra yêu cầu khác. Thuận theo nắm lấy tay Hạ Trì bỏ vào trong bồn nước chà chà đơn giản, sau đó xả nước qua liền ném cái khăn trên giá cho hắn, nói một câu "Lau khô rồi ra ăn cơm", liền vội vàng đi ra ngoài.

Hạ Trì nhìn bóng dáng Vân Thanh nhếch nhếch khóe miệng, hắn thả khăn lại chỗ cũ, lại cẩn thận rửa sạch tay lần nữa. Chờ khác thường trên người tiêu tán mới đi ra ngoài.

Vân Thanh đã bảo người bưng đồ ăn lên, bày ra một bàn đồ ăn.

Hạ Trì vừa mới ngồi xuống trong chén đã có thêm nửa chén rau xanh. Hắn ngẩng đầu nhìn, Vân Thanh vẫn còn tiếp tục gắp rau vào chén hắn.

Vân Thanh đối diện tầm mắt nghi hoặc của hắn, ôn hòa cười cười: "Vương gia ăn nhiều rau xanh một chút, có thể hạ hỏa."

Hạ Trì: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui