Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Nam đại doanh tổng cộng có hơn hai vạn binh lực, tướng lãnh tên là Hà Chí Thành, lần này đến Cát Châu bình định, là hắn tự mình lãnh binh.

Sáng sớm, Giả Thắng tự mình mang theo người ra cửa thành chào đón. Nhìn thấy Hà Chí Thành tựa như nhìn thấy cha ruột, lôi kéo cánh tay hắn khóc đến nước mũi nước mắt tèm lem. Mạnh mẽ lên án hành vi phạm tội của điêu dân, khóc lóc kể lể mình bất đắc dĩ thê thảm thế nào.

Trong lòng Hà Chí Thành khinh thường, trên mặt lại không lộ chút nào: "Giả đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn họ, trả lại an ổn cho Cát Châu."

Giả Thắng nâng ống tay áo lên lau lau khóe mắt, tán dương: "Đã sớm nghe nói Hà tướng quân võ nghệ cao cường, dụng binh như thần, tướng quân ra ngựa, bản quan tất nhiên yên tâm."

Hàn huyên xong, Giả Thắng liền mời Hà Chí Thành vào thành, đón gió tẩy trần cho hắn.

Hà Chí Thành cười ứng, hạ lệnh cho một vạn tướng sĩ đóng quân tại chỗ ở ngoài thành, nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, ngày mai liền xuất phát đi Xích huyện.

Hà Chí Thành mang theo phó tướng vào thành, theo Giả Thắng vào phủ. Giả Thắng đã sớm an bài hạ nhân chuẩn bị, sau khi mọi người ngồi xuống rất nhanh đã khai yến.

Một đường đi tới, xác chết đói ở khắp nơi trong Cát Châu, nhưng yến hội trong Giả phủ vẫn là món ăn trân quý rượu ngon. Lời trong lời ngoài của Giả Thắng đều là kể mình sống không dễ dàng. Đơn giản muốn Hà Chí Thành tiêu diệt phản quân, sau đó thời điểm thượng sổ con nói ngọt hai câu giúp gã, đem toàn bộ mọi chuyện ném lên đầu phản quân.

Giả Thắng nói cái gì Hà Chí Thành cũng đều đáp ứng hai câu, nhưng trước sau cũng không có tỏ thái độ, trơn trượt đến mức khiến người ta vô pháp xuống tay.

Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể xem ngựa chết thành ngựa sống. Sau khi yến hội kết thúc, Giả Thắng lại sai người đem ngân phiếu ngọc khí đưa đến, thấy Hà Chí Thành không cự tuyệt, gã cũng hơi an tâm vài phần.

Ban đêm, trăng sáng sao thưa.

Trên đường phố Xích huyện đều là một mảnh yên tĩnh, túp lều hai bên ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng ngáy.

Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập từ đầu đường vang lên, càng ngày càng gần, người ngủ ở lều đều bị bừng tỉnh, có chút kinh hoảng mà xoay người lại xem xét.

Nương theo ánh trăng, mọi người thấy rõ người đi đầu đúng là Phương Nguyên, Phương tướng quân. Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, lại bị áp lực ảnh hưởng, không dám lên tiếng.

Đội ngũ tuần tra phát hiện dị trạng này, vội vàng tiến lên dò hỏi tình huống. Bởi vì địa vị Phương Nguyên, cho nên đều khách khí.

Phương Nguyên lấy ra lệnh bài từ bên hông, đội trưởng vội vàng ý bảo mọi người lui về sau cho người đi, chắp tay tiễn người.

Lúc này ra khỏi thành xem ra là đi phục kích quan binh triều đình. Cảm xúc đội trưởng mênh mông, cảm thấy bệ hạ suy xét chu toàn, bọn họ nhất định có thể đạt được thắng lợi.

Phương Nguyên rất nhanh đã mang theo người đi ra trước cửa thành.

Đội ngũ đóng quân ở phụ cận cửa thành là nhóm người ban đầu đi theo Bao Hòa, cực kỳ tín nhiệm hắn ta, cho nên được phụ trách đề phòng trông coi cửa thành.

Phương Nguyên nói rõ tình huống với thủ tướng, thủ tướng hồ nghi nói: "Sao chúng ta không nhận được mệnh lệnh?"

Phương Nguyên nói: "Lần hành động này chính là tuyệt mật, tất nhiên sẽ không nói ra."

"Còn không mau mau mở cửa?"

Thủ tướng lại không đáp ứng, gã biết bệ hạ cũng không tín nhiệm Phương Nguyên. Việc bệ hạ phái Phương Nguyên đơn độc rời khỏi thành tất nhiên khiến gã hoài nghi, lập tức gọi một người đến: "Nhanh đến phủ đệ bệ hạ dò hỏi tình huống"

Vẻ mặt Phương Nguyên phẫn nộ: "Nếu làm hỏng chiến sự, ngươi có thể đảm đương được không?"

Thủ tướng chắp tay nói: "Phương tướng quân đừng vội, A Ngưu chạy rất nhanh, bất quá chỉ mười lăm phút, trì hoãn không bao nhiêu."

Phương Nguyên hung hăng liếc xéo gã một cái, nhưng chưa nói gì.

Tay lại lặng lẽ nắm lấy chuôi đao.

Mười lăm phút sau, A Ngưu xuất hiện ở góc đường.

Thủ tướng thấy A Ngưu gật đầu, lúc này mới cười một cái bồi tội với Phương Nguyên, sai người mở cửa thành ra.

Sắc mặt Phương Nguyên trầm ổn đi ra cửa thành, lòng ngực lại thình thịch rung động.

Tuy rằng người nọ đã nói qua, chỉ cần làm theo là được, nhưng hắn không biết người nọ rốt cuộc có thể làm ra được cái gì. Vừa rồi A Ngưu đi dò hỏi, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, không nghĩ tới thế mà thật sự thành công.

Trời biết hắn tưởng tượng ngày này bao lâu rồi, thời điểm mang theo các hương thân rời đi đều muốn bảo hộ họ thật tốt. Ai ngờ lại vào nhà giam.

Mắt hắn đảo qua phía sau, tuy rằng không biết Ninh Châu có thật sự tốt như người nọ nói không, nhưng ít nhất sẽ không chết không minh bạch ở chỗ này.

Đoàn người nhanh chóng rời khỏi thành, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

Ngày kế, huyện nha Xích huyện truyền ra tiếng gầm giận dữ. Người bên ngoài đi trên đường đều có thể mơ hồ nghe ra tức giận trong đó.

Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng được bao lâu, liền nhìn thấy vài vị đại nhân, tướng quân đều bị kêu lại đây. Trong lòng mọi người lo sợ, đều phỏng đoán xem rốt cuộc đã xảy ra việc gì ở trong lòng.

Khóe mắt Bao Hòa muốn nứt ra, hét lên giận dữ đối với mấy người bên dưới: "Các ngươi đều là phế vật sao? Động tĩnh lớn như vậy cũng không ai tới nhìn xem?"

Vài vị tướng quân mang vẻ mặt đưa đám: "Bệ hạ, này... Chúng ta cũng bị hạ mê dược."

Bao Hòa hít vài hơi, quay đầu nhìn về phía thủ tướng: "Sao các ngươi lại thả hắn ra khỏi thành? Vì sao không cho người tới xin chỉ thị?"

Khi thủ tướng bị gọi đến liền đoán được tình huống không ổn, liền mang A Ngưu theo cùng, gã chắp tay đáp: "Hôm qua mạt tướng có bảo A Ngưu đến phủ xin chỉ thị."

A Ngưu thấy lửa đốt tới trên người mình, vội vàng quỳ xuống nói: "Hôm qua tiểu nhân có tới xin chỉ thị, chính miệng ngài đáp ứng, tiểu nhân nửa câu cũng không có nói dối."

Bao Hòa lập tức gọi hạ nhân hầu hạ tới, bên hỏi bên đáp rốt cuộc xâu ra toàn bộ tình hình — Phương Nguyên không chỉ chuốc thuốc hắn, còn dám cho người lưu lại trong phòng thay hắn hạ lệnh. Vậy mà không một ai nhận ra.

"Phế vật! Tất cả đều là phế vật!"

Bao Hòa nghiến răng nghiến lợi, đem toàn bộ đồ vật trên bàn quét xuống mặt đất, đồ sứ vỡ vụn rơi đầy đất.

Giảm mất 3000 người, phần thắng của Bao Hòa vốn đã thấp hơn hai phần. Hơn nữa lúc Phương Nguyên dẫn người đào tẩu, không kịp thời che giấu tin tức. Trong khoảng thời gian ngắn nhóm phản quân trong thành đều bắt đầu hoảng sợ.

Bảo Hòa chỉ có thể nuốt máu nóng sắp trào ra, đi ra ngoài ủng hộ sĩ khí.

"Chư vị, hôm nay chúng ta khởi nghĩa, là bởi vì nhận hết áp bách. Triều đình không cho chúng ta đường sống, chúng ta mấy năm nay cực khổ trồng trọt làm việc, nhưng tiền kiếm ra lại bị cướp toàn bộ. Chúng ta giao nhiều thuế má như thế, hiện giờ khi gặp họa, lại không ai quản, còn có thiên lý sao?"

"Quân binh Cát Châu đều bị chúng ta đánh đến không dám xuất đầu lộ diện, cho dù mời đến viện quân thì như thế nào? Người chúng ta so với chúng nhiều hơn, tâm ta so với chúng vững hơn, tất nhiên có thể thắng được chúng."

"Giết! Giết! Giết!"

Mọi người bị hắn kích khởi ý chí chiến đấu, hùng hổ như đang xông pha chiến trường.

Bao Hòa phất tay áo che lại kích động đến có chút run rẩy, đi lên thành lâu quan sát chiến trường.

Hiện tại thủ hạ của hắn có hơn hai vạn người, cho dù Phương Nguyên mang đi 3000 người, nhân thủ của hắn so với phe đối địch vẫn nhiều hơn 8000. Bởi vậy hắn cực kỳ tự tin, chờ sau khi chiến thắng liền đánh chiếm Cát Thái thành, tiếp tục khuếch trương thế lực.

Hắn dẫn người giao thủ với châu binh Cát Châu, tất nhiên biết đám bao cỏ đó như thế nào. Mềm yếu lại sợ chết, căn bản đánh không lại bá tánh đang phẫn nộ trong lòng.

Hắn vốn tưởng rằng sau khi lên tường thành quan sát sẽ nhìn thấy cục diện quan binh bị đè đánh, nhưng tình huống thật lại ngoài sở liệu rất nhiều.

Chỉ thấy quân đội triều đình bày ra trận hình, hàng phía trước cầm giáo, hàng phía sau cầm cung. Người của hắn còn chưa chạy đến gần, đã bị bắn chết một đợt.

Thân thể Bao Hòa muốn khụy xuống, lòng bàn tay chảy mồ hôi.

Cũng may người của hắn đã tiến lên thật nhanh, đối diện chỉ kịp bắn ra ba lần cung tiễn, người của hắn đã chạy tới phụ cận.

Bao Hòa nhẹ nhàng thở ra, cận chiến với đối phương dù không có ưu thế binh khí, nhưng người của hắn nhiều. Hai người đối phó một người, tất nhiên không thành vấn đề.

Hắn không ngừng an ủi chính mình, nhưng thời gian chậm rãi trôi đi, hắn lại dần dần phát hiện không đúng,

Quan binh không chỉ có thủ pháp lưu loát, giết người chạy đến cũng tuyệt không nương tay, còn có phối hợp tiếp ứng. Còn người của hắn chỉ biết chém giết lung tung, tình huống hình thành đối lập rõ ràng. Hắn ở trên cao nhìn thấy được, tất cả người của hắn đều bị đối phương dễ dàng nắm mũi dắt đi,

Hắn kinh sợ phát giác không thể để tiếp tục như vậy nữa, người của bọn họ đã thiệt hại không ít, cần trở về thương nghị đối sách lần nữa.

Là hắn phán đoán sai lầm, cho rằng quan binh triều đình đều giống châu binh Cát Châu. Hắn cắn chặt răng, muốn cho người thu binh, lại đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.

Quay đầu lại, đáy mắt có thứ gì bay xẹt qua, nháy mắt tiếp theo, đau nhức lập tức truyền lên não. Hắn hoảng sợ cúi đầu, một mũi tên nhọn xuyên qua bờ vai.

Bao Hòa kêu lên đau đớn, còn chưa kịp hạ lệnh thu binh đã hôn mê bất tỉnh.

......

Không đến 10 ngày, nghĩa quân khởi nghĩa ở Cát Châu đã bị tiêu diệt.

Tin tức truyền đến Phong Ninh, Hạ Trì cũng không có phản ứng gì.

Vân Thanh biết quân đội triều đình sẽ thắng, nhưng không nghĩ rằng sẽ thắng nhanh đến vậy. Y nghiêng đầu nhìn Hạ Trì: "Vương gia tựa hồ không có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn."

Hạ Trì nói: "Hà Chí Thành từng tham gia chiến trường phương bắc, khác hẳn với những giá áo túi cơm trong triều, là người có vài phần bản lĩnh thật."

Vân Thanh nghĩ nghĩ: "Lúc trước triều đình phái binh đến Ninh Châu diệt phỉ, hình như cũng là hắn lãnh binh đến?"

Hạ Trì lạnh lùng "xuy" một tiếng: "Tiêu diệt sơn phỉ không cần cố sức lấy lòng, hắn liền 'lực bất đồng tâm', bình định được quân khởi nghĩa lại là một công lớn, hắn tất nhiên sẽ cố gắng làm đến hoàn hảo."

Người một lòng vì nước lại bị mưu hại, vĩnh viễn vùi thân tại chiến trường. Người chỉ lo tính kế quyền mưu ngược lại lại xuôi gió xuôi nước.

Vân Thanh biết hắn nhớ tới Trình tướng quân, lòng khó chịu, nhéo nhéo ngón tay hắn: "Lương tướng phải xứng với minh chủ, còn ông ta không xứng."

Hạ Trì dịu lại tâm tình, nghe Vân Thanh an ủi mình mà nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế. Trong mắt mang theo ý cười, lại cố ý lạnh mặt trách mắng: "Lớn mật."

Vân Thanh dựa người trên giường, lười biếng đáp: "Ờ, chính là to gan như vậy đó."

Hạ Trì thấy thế cũng đi qua: "Bổn vương muốn phạt em."

Vân Thanh đẩy cái đầu trong ngực ra: "Cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được."

Hai người cười đùa vài câu, hạ nhân lại đệ lên một phong mật báo.

Là tin Thôi Hồng đưa tới, Vân Thanh nhận lấy mở ra, mặt mày đều vui hẳn lên.

Hạ Trì thấy biểu tình của y, liền biết là tin tức tốt được truyền đến, cũng thò đầu lại gần cùng nhau xem.

Người Thôi Hồng phái đi đã bình an trở về, hành trình đi hết mười lăm ngày, đường về mất mười tám ngày. Nếu thuận gió nói không chừng còn có thể nhanh hơn một chút.

Cho nên chỉ cần không phải trong mùa mưa bão, ý tưởng của bọn họ hoàn toàn có thể làm được. Vì thế, bọn họ liền có nhiều hơn một kỳ binh, phần thắng cũng có thể càng cao hơn một phần.

(*) Kỳ binh trong trường hợp này chỉ lực lượng vận dụng cách đánh đặc thù cũng lực lượng dùng để quyết định thắng lợi.

Vân Thanh lập tức đi ra sau án thư, đề bút hồi âm cho Thôi Hồng, bảo hắn phái người đóng thuyền.

Sau khi gửi thư, y xoay người nhìn Hạ Trì đang chuyên chú ngắm mình: "Chờ đóng thuyền xong, Vương gia đi cùng em đến Trì huyện một chuyến nhé."

Hạ Trì nhớ tới bức họa Vân Thanh vẽ bầu trời đầy nắng chiều cho hắn, cười gật đầu đáp: "Được."



Biên giới Ninh Châu, một đám nạn dân đang đi vào Ninh Châu,

Tất cả bọn họ đều mặt xám mày tro, nhìn qua cực kỳ chật vật. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra bọn họ so với nạn dân bình thường cường tráng hơn rất nhiều, cũng không giống bộ dáng chịu đói lâu ngày.

Chính là đoàn người Phương Nguyên chạy ra từ Xích huyện.

Bọn họ nhiều người, tất nhiên không thể tùy tiện mà cùng nhau đi vào Ninh Châu, nên phải chia thành nhiều đội được thủ hạ Trình Việt dẫn dắt. Họ ngụy trang thành nạn dân, tách nhau ra đi vào Ninh Châu.

Vì không muốn dẫn đến hoài nghi, mỗi một đội đều chọn lộ tuyến khác nhau. Đây là một đội đi từ Nhạc Châu vòng qua Ninh Châu.

Sau khi tin tức Cát Châu gặp họa được truyền ra, người bình thường đều sẽ tránh đi bên này. Trên đường không có xe ngựa thương đội, cũng nhìn thấy rất ít bá tánh đi đường. Bởi vậy khi nhìn thấy người cưỡi lừa từ phía đối diện lại đây, một đám người đều ngẩn ra.

Chờ đến khi khoảng cách được kéo gần, thấy rõ người ngồi sau con lừa, mọi người lại lần nữa ngơ ngác.

Đó là một thiếu niên nhìn qua chỉ có 17 18 tuổi. Trên người mặc phục sức bọn họ chưa bao giờ gặp qua. Y phục màu đen dùng chỉ bạc thêu rất nhiều đồ đằng kỳ quái, bên hông đính dây màu. Rõ ràng là trang phục cực kỳ kỳ dị, nhưng mặc trên người thiếu niên lại có vẻ cực kỳ thích hợp, như hòa cùng khí chất của cậu thành một thể.

Khi con lừa chạy trên đường nhỏ xóc nảy, vòng bạc trên tay thiếu niên phát ra tiếng vang thanh thúy, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ như yêu tinh trong núi.

Cho dù nhìn thấy bọn họ, một người một lừa vẫn trông bộ dáng cực kỳ nhàn nhã.

Mọi người đều nhìn đến ngây người, tại hoang sơn dã lĩnh lại đột nhiên xuất hiện một thiếu niên kỳ quái như vậy, làm lòng người có chút e sợ.

Bọn họ cũng không phải nạn dân ăn cướp, sau khi trố mắt thì ăn ý tách ra, nhường đường cho thiếu niên đi.

Thiếu niên thấy thế có chút kinh ngạc mà nhướng mày, nhìn nhìn bọn họ.

Khi đến gần, vẻ mỹ mạo của thiếu niên càng có sức hút, không ít hán tử đều đỏ mặt cúi đầu, không dám đối diện với cậu.

Thiếu niên nhìn một người trẻ tuổi cao lớn đứng trong đám người, người nọ lại cúi đầu tránh né ánh mắt cậu.

Vài giây sau, thiếu niên như rốt cuộc đã xác định được cái gì, giật mình trừng lớn mắt.

Thiếu đang muốn mở miệng nói chuyện, người từ nãy đến giờ chưa từng đặt ánh mắt trên người cậu lại lấy tốc độ cực nhanh nhào lên phía trước, bịt kín miệng cậu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui