Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

“Tôi chưa từng đồng ý.”

Trong lúc tất cả mọi người có mặt trong buổi tiệc đang không ngừng vỗ tay tán dương thì giọng nói lạnh lẽo nhấn nhã từng chữ vang lên.

“Vũ Hoàng Kính, cậu nên rõ đây là trường hợp gì chú ý những câu mình nói ra.”

Hồ Lân hoàn toàn không ngờ sẽ có người không nể mặt ông ta như thế, ông ta tức giận nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Kính cảnh cáo.

“Hồ Lân, tôi đã nói rồi, người bên cạnh đây chính là bạn đời hợp pháp của tôi. Trước đây là thế sau này vẫn vậy, tôi đến dữ tiệc mừng thọ chính là nể mặt ông tuy nhiên ông đừng cậy già mà lên mặt bắt ép tôi.”

Vũ Hoàng Kính chẳng thèm để ý chút uy hiếp nhỏ nhoi kia của ông ta, anh lạnh lùng nói thẳng.

“Cậu… Cậu…”

Hồ Lân tức giận đưa tay chỉ về phái Vũ Hoàng Kính.

Hồ Uyển lần thứ hai bị từ chối khiến cô ta tức điên, từ trước đến nay nào có người dám không nể mặt mũi của cô ta như thế, nhìn thấy ông nội tức giận đến nói không thành câu cô ta liền quát lớn:

“Vũ Hoàng Kính anh đừng có mà không biết tốt xấu, nhà họ Hồ chúng tôi còn cần cầu xin anh hay sao, là con rễ của nhà họ Hồ chính là may mắn của anh, đừng có mà không biết điều như thế.”

Vũ Hoàng Kính nghe vậy không khỏi cười nhạo:

“Cái thứ may mắn này tôi còn chẳng cần, hai ông cháu các người đơn phương tự cho là tốt bụng bố thí chút ánh nhìn này cho tôi nhưng tôi còn chẳng để mắt tới.”

Hồ Lân càng nghe càng không thể thở nổi, ông ta run rẩy mà mắng:

“Đồ không biết lễ phép, dám ở trước mặt trưởng bối nói xằng nói bậy. Vũ Hoàng Kính tôi nể mặt ông nội của cậu cho cậu thêm một cơ hội đừng có mà không nhìn rõ tình hình hiện tại của mình.”

Nói xong ông ta nhìn những khách mời xung quanh:

“Ở chỗ này có ai mà không muốn tiếp cận nhà họ Hồ, với cái gia tộc hoàn toàn lụi tàn kia của cậu có thể đấu lại tôi sao. Đừng tưởng vừa có chút tiền tài liền không coi ai ra gì, ở thành phố A này chỉ cần một lời nói của tôi thì cậu chỉ có thể cúi mặt trở về cái nơi hẻo lánh kia mà thôi.”

Vũ Hoàng Kính giống như nghe được chuyện buồn cười là cong môi khinh thường, anh nhìn sang Trần Túc rồi lại nhìn sang những khuôn mặt đang nhìn xem người khác diễn trò xung quanh.

Đúng là nếu là anh của mấy năm trước thì chuyện này rất có thể xẩy ra, anh không quyền không thế rất dễ dàng bị kẻ khác chà đạp, tuy nhiên hiện tại cho dù là nhà họ Hồ cũng không thể đụng đến một cọng tóc của anh.

Đúng lúc mọi người đang nhìn xem Vũ Hoàng Kính sẽ đáp trả như thế nào thì một giọng nói kinh hãi vang lên:

“Cái gì, cậu ta thực sự đi cái xe đó sao.”

Những người đang hưng trí nhìn Vũ Hoàng Kính nhanh chóng xoay đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh, đó là vợ chồng nhà họ Hồ cũng chính là cha mẹ của Hồ Uyển, khuôn mặt hai người tràn đầy sự khiếp sợ cùng không thể tin được mà bên cạnh họ chính là một bảo vệ nhỏ nhoi đang cúi người nhỏ giọng nói:

“Thật sự, chính mắt tôi đã nhìn thấy, bởi vì cảm thấy chuyện này quan trọng nên mới nhanh chóng chạy vào báo tin.”

“Không thể nào đi, nhà họ Vũ làm gì có nhiều tiền như vậy, không phải Vũ Hoàng Kính chỉ vừa về lại thành phố A này trong vài ngày hay sao.”

Hồ Lân nghe con trai cùng con gái đang lớn tiếng phá ngang không khí uy hiếp của mình liền tức giận mà đập mạnh cây gậy trong tay xuống đất phát ra âm thanh thật lớn.

Ba mẹ Hồ Uyển nghe thấy tiếng động mới chợt bừng tỉnh khỏi sự khiếp sợ của mình, hai người xoay đầu nhìn sang ông ta sau đó lắp bắp đi đến gần ông ta nói:

“Cha, bảo vệ nói Vũ Hoàng Kính đến đây bằng chiếc Bentley Flying Spur một trong ba chiếc trong nước.”

“Sao có thể.”

Hồ Lân thái độ giống như bọn họ, ông ta hoàn toàn không thể tin được mà nhìn chằm chằm người bảo vệ đang run rẩy cúi đầu.

Những vị khách bên dưới cũng nghe thấy câu nói của ba mẹ Hồ Uyển, khuôn mặt bọn họ đầy vẻ hài hước cùng hoàn toàn không tin tưởng, ai mà không biết nhà họ Vũ đã hoàn toàn biến mất trong thế gia, với chiếc xe có giá bằng cả gia tài như vậy ai có thể chấp nhận mua nó được, cho dù bọn họ có xem tiền như rác thì cũng không dám mua chiếc xe này. Truyện Dị Giới

Nhưng đúng lúc mọi người xem chuyện này là một trò cười thì có vài giọng nói xen vào:

“Đó là sự thật đó, chính tôi đã nhìn thấy.”

“Đúng đúng, khi ấy tôi đứng bên cạnh cổng cũng đã nhìn thấy.”

“Thì ra đó không phải là xe mà Hồ Lân đưa cho cậu ta.”

“Đúng là không ngờ được Vũ Hoàng Kính lại có số tiền lớn như vậy.”

Những tiếng nói này đều có thể chứng minh được bọn họ đã nhìn thấy Vũ Hoàng Kính thật sự là từ trên chiếc xe sang trọng ấy bước ra.

Hồ Lân lúc này mới có cảm giác không ổn, hai mắt ông ta đã trở nên bình tĩnh mà nhìn về phía Vũ Hoàng Kính rồi hỏi:

“Cậu đã lấy lại tài sản của mình từ bao giờ.”

Vũ Hoàng Kính lạnh lùng nhìn lại ông ta:

“Vài năm đi.”

“Đúng là ta đã xem thường cậu.”

Hồ Lân nghe vậy liền bực cười, khuôn mặt ông ta vẫn đầy sự bình tĩnh tuy nhiên trong lòng lại không khỏi khiếp sợ, có lẽ từ lúc về nước ông ta đã khinh thường người trẻ tuổi là anh vì vậy mới có thể cho anh cơ hội trở mình:

“Tính toán sai rồi, đúng là ta già rồi.”

Vũ Hoàng Kính lạnh lẽo nhìn ông ta vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì:

“Không ông tính thật tốt, cũng may nhờ có ông mà tôi mới có thể rút ra được một bài học quý giá đến thế. Hồ Lân tôi sẽ khiến ông nợ máu trả máu, nhà họ Vũ chưa từng đối sử tệ bạc với ông…”

Nói đến đây anh dừng lại một chút hai mắt đảo quanh các khách mời có trong buổi tiệc:

“Với các người, nhưng cuối cùng lại bị các người bức chết, vậy thì những kẻ có liên quan đến tai nạn của ba mẹ tôi hãy chuẩn bị trừng phạt trước pháp luật đi.”

Tiếng nói anh vừa dứt tiếng còi xe cảnh xác từ khắp nơi vang vọng, vài chiếc xe tuần tra nhanh chóng dừng lại trước cổng biệt thư sau đó xong vào, một bên là giấy bắt giữ một bên hét lớn:

“Chúng tôi là cảnh sát, mong các vị hợp tác.”

Vũ Hoàng Kính kéo theo Trần Túc lùi ra xa khỏi hiện trường lộn xộn trước mặt, vẻ mặt anh lạnh lùng nhìn những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đang bị công an dẫn đi mà không khỏi thoải mái trong lòng. Cuối cùng, cuối cùng anh cũng có thể lấy lại công đạo cho gia đình mình rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui