Lâm Quỳnh lập tức ngồi dậy, toàn thân đau nhức, sau đó muốn đứng dậy đi tắm, nhưng vừa cất bước thì chân đã mềm nhũn.
Cậu ngã mạnh xuống đất, cũng may là trên nền có lớp thảm dày, nhưng sự đau nhức trên người khiến Lâm Quỳnh phải "hự" một tiếng, nghiến răng nghiến lợi.
Phó Hành Vân nghe thấy tiếng động liền thức dậy, vừa nhìn liền thấy cậu đang ngã trên đất, lúc này đối phương đang không mảnh vải che thân, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên người cậu, khiến làn da vốn trắng nõn trông càng sáng hơn, những dấu vết trên đó cũng càng rõ hơn.
Anh nuốt nước miếng rồi ôm lấy cậu từ phía sau, bế lên giường một lần nữa.
Phó Hành Vân nhíu mày, "Sao lại ngã vậy?"
Lâm Quỳnh tránh ánh mắt anh, "Em chỉ muốn đi tắm thôi mà."
"Sao không gọi tôi?"
"...."
Gọi anh dậy còn đi tắm được nữa sao?
Tự đào mồ chôn thây thì có.
Nhưng Lâm Quỳnh không nói vậy, liếc nhìn anh một cái rồi lặng lẽ lấy chăn quấn lên người, "Em thấy anh vẫn đang ngủ nên muốn tự đi."
Phó Hành Vân vuốt mấy sợi tóc vương trước trán ra phía sau, khi giơ tay lên, từng đường cơ bắp trên người càng lộ rõ.
"Lần sau nhớ gọi tôi."
Lâm Quỳnh đột nhiên giống như một chú ngỗng ngơ ngác, chu mỏ lên nhìn anh, Phó Hành Vân dù là ở phương diện nào cũng là đàn ông đích thực.
Sau đó gật gật đầu.
Thấy cậu mãi không ừ hử gì, Phó Hành Vân cứ tưởng vừa rồi cậu bị ngã đau, nói rồi định lật người cậu lại xem.
"Ngã trúng chỗ nào rồi?"
Lâm Quỳnh giật mình, vội vàng túm chăn thật chặt, "Không sao, không đau."
Thấy dáng vẻ đầy căng thẳng của cậu, khóe môi anh khẽ nhếch, "Đề phòng tôi?"
Lâm Quỳnh: "Hóa ra anh cũng biết à."
"...."
Nói rồi dùng chăn tự gói mình lại thành kén tằm, trợn mắt nói láo.
"Không sao, chỉ ngã có một cái, em không thấy đau."
Vừa rồi cậu ngã một cái rầm, anh cũng nghe thấy mà, Lâm Quỳnh không thể nào không đau được.
Phó Hành Vân nghiêm mặt, "Vừa rồi em có kêu lên."
Có kêu là có ngã đau rồi.
Lâm Quỳnh: "Tối qua em cũng kêu lên mà."
"...."
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Tính chất khác nhau."
Lâm Quỳnh nhìn anh, "Thật ra là giống."
"...."
Anh lập tức đờ người ra, trong đôi mắt bình thường điềm tĩnh như mặt hồ kia hiện lên sự chấn kinh và khó tin hiếm khi thấy được.
Anh bỗng như bị đóng băng ngay tại chỗ.
Lâm Quỳnh thấy vậy, mím môi nhịn cười, nhịn đến mức mặt đỏ cả lên, sau đó giơ tay kéo cổ, hôn lên má anh một cái rồi quấn chăn nhanh chân chạy vào phòng tắm.
Trước khi đi còn để lại bình luận: "Học hành chăm chỉ, tốt hơn mỗi ngày."
"...."
Đây chắc chắn là một đả kích nặng nề đối với một người đàn ông.
Hôm qua anh làm Lâm Quỳnh không thoải mái!!!
Phó Hành Vân gần như sụp đổ ngồi bên giường, hai tay ôm lấy đầu, mặt lập tức đen như đít nồi.
Khi Lâm Quỳnh ra khỏi phòng tắm, anh vẫn hệt như lúc cậu đi, ngây người với nguyên tư thế đó, bất động.
Lâm Quỳnh lúc này bước đi rồi cũng thấy run rẩy, vừa rồi nói như vậy chỉ vì giận anh tối qua làm dữ quá, bây giờ nhìn thấy vẻ suy sụp của anh, đột nhiên lại muốn dỗ dành.
"Sao vậy?"
Phó Hành Vân quay đầu đi, "Không có gì."
"Không có gì sao không chịu nhìn em?"
"Là do năng lực học tập của tôi không tốt."
Lâm Quỳnh nhịn đến mức mặt đỏ như trái táo, cố không để mình bật cười.
Sau đó vỗ vỗ bờ lưng rộng đầy hoang dại của anh, "Không sao mà, em biết anh đã cố gắng mà."
Câu này càng đả kích anh hơn.
Dùng hình tượng vì yêu cứ đâm đầu an ủi anh, ôm chặt cái đầu chó của anh, "Nhưng anh phải biết một điều rằng, dù anh có thế nào thì em vẫn yêu anh."
Sau đó để lại một cái hôn thật mạnh trên trán anh.
Chụt---
Phó Hành Vân lập tức đờ người ra đó như bức tượng, tâm trạng giống như tàu lượn siêu tốc, điều này giống hệt như việc một học sinh ưu tú cả một đời đột nhiên rớt môn vậy.
Mà người giáo viên đánh rớt bạn khi xem xét lại thành tích của bạn trước đây, lại nâng điểm cho bạn lên tới 60.
Trừ 100 điểm ra, trong mắt một học sinh ưu tú suốt ba chục năm nay, 60 điểm hệt như 0 điểm vậy.
Lâm Quỳnh an ủi anh xong thì thoải mái nằm lên giường, chỉ thò mỗi đầu ra, "Anh đi làm đi."
Thật ra là vì bây giờ khi nhìn anh Lâm Quỳnh vẫn có chút ngại ngùng, gần như chỉ mới nhìn mấy giây đã bất giác nhìn đi chỗ khác, giống như có người vác một cái búa to gõ mạnh vào tim cậu vậy.
Phó Hành Vân lập tức càng thêm bối rối, hì hục cả đêm, không khen anh thì thôi, còn đuổi anh đi.
Có thể nhìn ra là chê bai anh đến nước nào.
Phó Hành Vân cố giành lại quyền chủ động, "Hôm nay tôi ở nhà với em."
....
Lâm Quỳnh đỏ mặt, rụt người vào trong chăn, ngại ngùng nói: "Không cần đâu, hơn nữa bây giờ anh đến công ty vẫn kịp giờ mà."
Phó Hành Vân nhìn cậu mà lòng ngứa ngáy, mở miệng nói: "Không đi nữa đâu."
Lâm Quỳnh: "Sao vậy được."
Nói rồi thò đầu ra khỏi chăn: "Hôn quân không muốn lên triều sớm hả!"
Phó Hành Vân:....
Thật ra không cần đối phương nói thì Lâm Quỳnh cũng biết rằng anh bận, cậu cũng có xem những tin tức kinh tế liên quan đến Phó Hành Vân gần đây.
Đầu tiên là việc thu mua Phó thị, sau đó là bất động sản, mỗi ngày đều bận rất nhiều chuyện, anh còn phải tham gia tiệc xã giao, tối qua cũng uống ngà ngà say rồi với về nhà.
Nếu như anh ở nhà với cậu một ngày, sau này không biết phải bận đến lúc nào, nếu như tách nhau ra Lâm Quỳnh cũng không nỡ, nhưng càng không nỡ để anh mệt hơn.
Liền giơ tay ra vẫy vẫy: "Tạm biệt."
Phó Hành Vân mặt đầy bất lực, "Lâm Quỳnh, hôm qua chúng ta mới vừa gặp nhau thôi đó."
Nói rồi túm chặt lấy tay cậu, "Cho tôi một cơ hội nữa đi."
Tim Lâm Quỳnh thịch một cái, cậu còn chưa hồi sức mà, làm nữa là mất mạng đó.
Sau đó gạt tay đối phương ra, "Lần sau đi.
"Tại sao?"
"Lòng anh không tự rõ sao?"
"...."
Cuối cùng anh ăn mặc chỉnh tề đứng bên cửa, ánh mắt u tối đầy luyến tiếc, giọng nói điềm tĩnh như thường, "Tôi đi đây."
Cái đầu vốn đang nằm trên giường lúc lắc chợt cứng đờ, sau đó không nói gì, mà nằm bẹp ra trên giường chu môi.
Phó Hành Vân gần như ngay lập tức hiểu được ý của đối phương, bước nhanh đến bên giường rồi cúi đầu hôn thật mạnh lên cái miệng nhỏ chúm chím kia.
"Tôi sẽ về sớm thôi."
Lâm Quỳnh được hôn đến rụt cổ lại, sau đó ngại ngùng nói: "Em đợi anh."
Phó Hành Vân nghe xong bỗng không muốn đi nữa, cuối cùng vẫn phải để Lâm Quỳnh dỗ ngon dỗ ngọt thì anh mới chịu đi làm.
Anh nhìn người trên giường, ánh mắt đầy luyến tiếc, ai không biết còn tưởng là không bao giờ quay lại nữa đó.
Lâm Quỳnh nhìn cánh cửa đóng lại, giơ tay ôm chiếc gối tối qua Phó Hành Vân kê vào lòng, sau đó lăn qua lăn lại trên giường như máy giặt chế độ vắt.
Mũi đột nhiên ngửi được mùi của anh còn vương trên gối.
Lâm Quỳnh cảm thấy mình không thể nào thích thêm một ai khác như thích Phó Hành Vân được.
Đợi cậu ôm gối cho đã thì cũng sắp giữa trưa rồi, lúc này Lâm Quỳnh mới chịu dậy, đầu tiên là đặt đồ ăn rồi mới đi đổ rác.
"Nhóc con!"
Vừa ra ngoài chưa được mấy bước, Lâm Quỳnh đột nhiên bị ai đó gọi tên.
Quay đầu lại nhìn, không phải ai khác, chính là ông lão gom rác toàn thân đồ hiệu.
Ông lão nhìn Lâm Quỳnh với ánh mắt đầy vui mừng, xách mấy cái hộp giấy vừa mới nhặt đi đến trước mặt Lâm Quỳnh, "Cậu cuối cùng cũng về rồi."
Lâm Quỳnh mỉm cười gật đầu, "Ừm."
Ông lão dùng mắt đánh giá cậu, giống như nhìn đứa cháu lớn mấy năm không gặp, "Thay đổi nhiều đó."
Lâm Quỳnh tươi cười: "Ông cũng vậy."
Ông lão gom rác: "Ví dụ?"
"Đồ hiệu trên người đổi thành mẫu mới nhất."
"...."
Thấy Lâm Quỳnh đi đường khập khà khập khễnh, "Chân sao vậy?"
Lâm Quỳnh còn chưa mở miệng đã nghe ông lão nói tiếp: "Tai nạn lao động?"
Lâm Quỳnh vội gật đầu.
Không hổ là ông của cậu, tự biết tìm lý do cho cậu luôn.
Ông lão gom rác nhìn Lâm Quỳnh cười nhe răng, lão già ông đây mặc dù được con cái phụng dưỡng đàng hoàng, nhưng bên cạnh lại thiếu một người bầu bạn.
Biết các con bận rộn, ông cũng không đòi hỏi gì, mỗi năm phải về nhà một lần, chỉ có thể gặp một lần lúc đón Tết.
Lâm Quỳnh và ông trước đây không gì là không nói, trước đó, ông đã rất lâu không trò chuyện với ai rồi, ngày qua tháng lại, ông đã xem cậu như cháu mình, cũng coi như có tình cảm.
Nhưng ai ngờ mấy tháng nay cậu không về nhà, mỗi ngày khi đi gom rác ông đều đợi bên thùng rác một lúc, nhưng không lần nào đợi được Lâm Quỳnh đi vứt rác.
Đến ngay cả người để trò chuyện, ông cũng không có nữa rồi.
Nên bây giờ khi nhìn thấy cậu trở về mới kích động đến vậy, rồi chợt nhớ ra gì đó, mở miệng hỏi: "Lần này còn đi nữa không?"
Ánh mặt trời ban trưa chiếu rọi trên người chàng thanh niên, làn gió thổi qua mang theo chiếc lá, khẽ lay động mái tóc, chỉ thấy chàng thanh niên cười tươi như ánh mặt trời, giơ chiếc nhẫn nơi tay trái lên, "Không đi nữa."
...
Ông lão gom rác vừa nghe xong, vội nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc với tạm biệt nhau, sau đó Lâm Quỳnh cảm thấy dù sao cũng ra ngoài rồi, vậy tiện thể đi mua đồ ăn luôn, dù sao cậu cũng đã lâu không nấu cơm cho Phó Hành Vân rồi.
Nói rồi cầm chiếc thẻ vàng lên, từng bước từng bước thật nhỏ, thân tàn nhưng chí kiên cường đi đến chợ.
- _-
Phó Hành Vân vừa vào tới phòng làm việc liền nhìn thấy Tần Hằng đang ngồi uống trà, Tần Hằng thấy anh thì có chút bất ngờ, mở miệng: "Ố hổ, tới rồi hả, tôi còn tưởng hôm nay cậu không tới chứ."
Nói rồi chỉ vào đồng hồ, kim đồng hồ chỉ quá giờ làm việc có một phút.
Phó Hành Vân:....
"Làm việc đi, xong sớm khỏe sớm."
Nói rồi Tần Hằng đứng dậy, vỗ vỗ vai Phó Hành Vân, "Hôm qua thằng em rẻ tiền của cậu lại đến đây làm loạn, trông có vẻ bị ép đến điên rồi."
Phó Hành Vân nghe xong, mắt tối lại, "Không phải điều chúng ta muốn là thế này sao?"
Tần Hằng vỗ tay, đối phương dù từng gãy chân, nhưng tính cách vẫn như trước, không hề thay đổi, muốn đối phương sụp đổ, trước giờ đều không dùng một đao chém gọn, một lần là xong, mà phải dày vò đối phương hết lần này đến lần khác, thân tâm tàn lụi.
"Ông nội cậu không liên lạc bảo cậu dừng tay sao?"
Tần Hằng giơ tay đưa anh một điếu thuốc, Phó Hành Vân đẩy lại, "Ông ấy quản không nổi tôi."
Nói rồi đôi mắt trở nên u tối đến rợn người, "Suy cho cùng thì ông ấy cũng đâu bị bức bách gì."
Tần Hằng cầm lấy điếu thuốc, "Cậu không hút?'
Phó Hành Vân lắc đầu: "Em ấy không thích."
Bàn tay cầm thuốc lá của Tần Hằng bỗng cứng đờ, ok, chỉ có mình tôi là đơn thân lẻ bóng.
Sau đó hai người bắt đầu làm việc.
Thư ký đến đưa tài liệu mấy lần, nhìn qua là thấy tâm trạng của ông chủ nhà mình không bình thường, trông như vui vẻ, lại cũng nặng nề.
Giờ nghỉ, Phó Hành Vân nhớ lại lời Lâm Quỳnh nói lúc sáng, càng nghĩ càng suy sụp.
Tần Hằng xem giờ, tới giờ cơm trưa rồi, "Đi thôi, đi ăn."
Phó Hành Vân: "Cậu đi đi."
Tần Hằng: "Cậu không đi ăn?"
Thấy anh không nói gì, Tần Hằng nói tiếp: "Cậu như vậy là không được đâu."
Anh gần như ngay lập tức quay đầu qua, "Cậu nói ai "không được" cơ?"
Tần Hằng:????
Phó Hành Vân nghiêm mặt, "Cậu nói ai "không được" cơ?"
Đàn ông!
Không được nói "không được"!
Tần Hằng:...
Tần Hằng cũng không biết anh bị làm sao, nói: "Cái gì mà được với không được, tôi chỉ nói cậu không ăn cơm là không được."
Phó Hành Vân nghe xong, tảng đá đè nặng trong lòng mới rơi xuống, đứng dậy đi đến nhà ăn nhân viên.
Buổi chiều, kim đồng hồ vừa mới chỉ đúng số bốn, Phó Hành Vân liền đứng dậy.
Tần Hằng đọc tài liệu đến hoa cả mắt quay qua nhìn anh: "Cậu làm gì đó?"
"Tan ca."
Tần Hằng xem giờ, "Mới bốn giờ."
Ngữ khí Phó Hành Vân trở nên nặng nề, "Đã bốn giờ rồi."
"...."
Hay lắm, cậu còn trả treo với tôi.
Tần Hằng đột nhiên nhớ ra gì đó, "Lâm Quỳnh về rồi?"
Phó Hành Vân mặc áo khoác tây trang vào, "Ờ."
Nhìn đống tại liệu chất cao như núi, Tần Hằng kéo anh lại, đau khổ nói: "Cậu có thể đừng đi không!"
Phó Hành Vân lạnh mặt gạt tay y ra, "Tôi đã hứa với em ấy rồi."
Tần Hằng: "Quả nhiên đàn ông ai cũng như nhau."
"...."
Tần Hằng nghe xong dựa lưng vào ghế, chẳng trách đối phương lại gấp gáp về nhà đến vậy, hóa ra là giấu cục vàng trong trong nhà.
Phó Hành Vân đưa tay lấy một tập tài liệu rồi quay người đi ngay, cất bước ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký thấy anh liền giật mình, vội tiến đến hỏi, "Ông chủ, có chuyện gì sao?"
Phó Hành Vân: "Có."
Thư ký: "Có chuyện gì cần tôi giúp không?"
Phó Hành Vân liếc nhìn y, "Tôi tự tan ca được."
"...."
Thư ký sững người, sau đó mới hoàn hồn, ông chủ nhà mình lại tan ca giờ này!
Đối phương bình thường đều ở lại công ty đến tận khi trời tối mới về, không ngờ giờ này lại tan ca.
Bước chân Phó Hành Vân vội vã, chỉ muốn lập tức về nhà gặp Lâm Quỳnh.
Nhưng vừa ra khỏi công ty đã có người chặn lại.
"Phó Hành Vân!"
Anh dừng bước, thờ ơ nhìn Phó Cảnh Hồng ở đối diện.
Bảo vệ ở cách đó không xa đi đến, lại bị anh ra hiệu dừng lại.
Phó Cảnh Hồng so với trước đã gầy đi trông thấy, "Anh, con mẹ nó chứ, quá đáng rồi đó!"
"Tốt xấu gì cũng là anh em, sao anh lại đối xử với tôi như vậy."
"Anh đừng quên, khi anh gãy chân, là ai đã thay anh quản lý Phó thị này!"
"Tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, anh dựa vào đâu mà gạch bỏ tên tôi, dựa vào đâu hả?!"
Bị gạch tên đồng nghĩa với việc tài sản của Phó thị sẽ không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Phó Hành Vân nhìn bộ dạng nhếch nhác của người trước mặt, niềm vui hiện lên trên gương mặt hung ác.
Phó Cảnh Hồng lập tức trợn tròn mắt nhìn đối phương, "Anh cố ý, anh chắc chắn là cố ý!"
Phó Hành Vân: "Đương nhiên."
Phó Cảnh Hồng siết chặt tay, "Tại sao chứ?!"
Phó Hành Vân: "Cậu nên hỏi chính bản thân mình."
Phó Cảnh Hồng sững người: "Hỏi....!Hỏi cái gì."
Phó Hành Vân lạnh nhạt nói: "Cậu không biết thật sao?"
Ánh mắt như thẩm phán của anh khiến hắn chột dạ, Phó Cảnh Hồng né tránh ánh mắt anh, đột nhiên trống ngực đập thình thình, càng lúc càng nhanh, khó chịu đến nghẹt thở, khiến hắn không chịu được.
Ngay lúc này, Phó Hành Vân lên tiếng, "Lúc đó cậu cho thằng nhóc kia không ít tiền đâu nhỉ."
Phó Cảnh Hồng lập tức trợn to mắt, "Anh....!Anh biết?"
Phó Hành Vân không nhìn hắn nữa, cất bước lướt qua.
Tay Phó Cảnh Hồng siết chặt thành quyền, toàn thân bỗng run lên.
Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng vậy!
Phó Hành Vân lúc nào cũng nhìn hắn với ánh mắt như từ trên nhìn xuống, từ ngày đầu tiên hắn bước vào căn nhà đó thì ánh mắt đã đầy khinh thường và ghét bỏ.
Lẽ nào hắn đối xử với anh chưa đủ tốt, nịnh nọt anh chưa đủ nhiều sao, đến cuối cùng, người anh cả này vẫn cứ ghét bỏ sự tồn tại của hai mẹ con hắn, thậm chí....
Phó Cảnh Hồng nhắm mắt....
Thậm chí còn giết cả mẹ ruột của hắn!
Một tên sát nhân giết người, dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà đứng trên cao, so với Phó Hành Vân, những điều hắn làm có là gì chứ, hắn chẳng qua chỉ làm đối phương gãy chân, từ bỏ quyền hành....
Mà cái đối phương đã lấy đi chính là mạng của mẹ hắn.
Phó Cảnh Hồng lập tức siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu như rỉ máu.
Sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện cho cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Điện thoại đã nhấc, Phó Cảnh Hồng: "Ba."
"Cảnh Hồng hả, chuyện gì vậy?"
"Anh trai gạch tên con ra khỏi công ty rồi."
"Cái gì?"!
"Nó gạch tên con rồi?"
"Phải, ba, ba xem xem, giờ con phải làm sao đây?!"
Giọng nói ở đầu dây bên kia bỗng có chút khó xử, "Cảnh Hồng à, anh trai con, nó....."
Phó Cảnh Hồng tuyệt vọng, "Có phải là hết cách rồi không?"
"Ba cũng hết cách."
Thẳng nhóc Phó Hành Vân kia, giờ ông quản không nổi nữa rồi, chứ đừng nói là nhúng tay vào công ty, không làm loạn đến trên đầu ông đã là tốt lắm rồi, nhưng Phó Cảnh Hồng là đứa con ông yêu thương từ nhỏ, cũng không thể để nó chịu ấm ức.
"Bất động sản dưới tên ba đều cho con hết."
Nhưng nó đáng bao tiền cơ chứ, so với Phó thị thì không bằng một hạt cát trên sa mạc, cái hắn muốn là Phó thị, nguyện vọng lớn nhất của mẹ hắn chính là mang hắn về Phó gia nhận tổ quy tông.
Nhưng sau này khi nhận xong, thì mẹ hắn cũng mất rồi.
Phó Cảnh Hồng mở miệng, "Ba, ba có nhớ mẹ đã chết như thế nào không?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia chợt ngừng, đột nhiên im lặng.
Lúc đó cảnh sát nói là tự tử, nhưng khi đối phương nhảy lầu thì Phó Cảnh Vân cũng ở đó, không biết hai người nói với nhau điều gì trên sân thượng mà mẹ của hắn tại nhảy lầu.
Mặc dù là tự tử, nhưng trong lòng hai cha con hắn, chính là bị Phó Hành Vân ép chết.
Chuyện này khiến ông trở nên đề phòng và ghét bỏ đứa con trai cả này, đồng thời càng thêm yêu thương con trai út.
- _-
Phó Hành Vân vội vã về nhà, vừa mở cửa đã thấy Lâm Quỳnh đang chạy tới chạy lui trong bếp.
Cậu đeo tạp dề, dây cột màu trắng được thắt nơ phía sau, tâm trạng của cậu rõ ràng rất tốt, miệng còn ngân nga khúc hát.
Phó Hành Vân tựa người vào cửa ngắm nhìn.
Đột nhiên cảm thấy anh nên mua thêm cho Lâm Quỳnh vài cái tạp đề.
Lâm Quỳnh sau khi đậy đồ ăn lại, lấy điện thoại ra nhìn, miệng lẩm bẩm: "Sao còn chưa về nữa."
Sau đó ho khụ khụ hai tiếng, nhấc máy lên gọi.
Hai tiếng chuông vang lên cùng lúc, Lâm Quỳnh bất giác nhìn theo hướng phát ra âm thanh, vừa quay đầu liền nhìn thấy Phó Hành Vân đang đứng ngay cửa.
Mặt Lâm Quỳnh lập tức tươi cười, rực rỡ như đóa hướng dương, đôi mắt chan chứa yêu thương, "Hành Vân."
Phó Hành Vân thấy vậy, tim anh hẫng một nhịp.
Lâm Quỳnh giống như chim non về tổ, vỗ cánh bay đến bên Phó Hành Vân.
Phó Hành Vân đón lấy cậu.
Lâm Quỳnh cũng không hỏi anh về từ lúc nào, mà thì thầm bên tai anh: "Nhớ anh."
"Tôi cũng nhớ em."
Phó Hành Vân mê đối phương như điếu đổ, khoảnh khắc chạm vào cậu, đầu óc như ngừng hoạt động, không suy nghĩ được chuyện gì cho ra hồn.
Nếu như có thể, anh chỉ muốn nhét đối phương vào túi, đi đâu cũng mang theo.
Lâm Quỳnh thơm lên má anh một cái.
Phó Hành Vân phát hiện, so với hôn thì cậu càng thích thơm má anh hơn.
Sau đó ánh mắt anh rực cháy: "Chỉ hôn ở đây thôi hả?"
Lâm Quỳnh không hiểu, lại thơm lên bên má còn lại của anh.
Sau đó cười nói: "Được chưa nào?"
Tim anh như tan chảy, nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
Lâm Quỳnh nhìn đối phương, phát hiện có gì đó không đúng lắm, hỏi: Hôm nay thế nào?"
Phó Hành Vân: "Tàm tạm, nhưng mà...."
Lâm Quỳnh ngây ngốc nuốt nước miếng, "Nhưng mà cái gì?"
Anh cúi đầu xuống thì thầm bên tai: "Không có thời gian học bài."
Lâm Quỳnh bị hơi thở nóng rực làm rụt cả cổ lại, nhưng anh vẫn tiếp tục thì thầm: "Sáng đi làm, làm mãi đến chiều, trưa còn phải đi ăn, chỉ có thể học bài vào buổi tối thôi."
...
Ý của câu này nào phải ám chỉ, chỉ thẳng thì có.
Hai má Lâm Quỳnh khẽ đỏ lên, "Vậy em không làm phiền anh nữa, anh học bài đi."
"Ý của tôi là...." Phó Hành Vân ôm chặt đối phương, "Phải đi đôi với hành."
Lâm Quỳnh tròn xoe mắt, "Không có bằng lái không được lên đường!"
Phó Hành Vân: "Thực hành sẽ thúc đẩy tiến bộ."
"...."
Thấy cậu lập tức im bặt, Phó Hành Vân thả một cái hôn môi thật nhẹ, "Hay là, em không muốn ở cùng tôi?"
Anh dùng ánh mắt đầy tổn thương nhìn cậu, khuôn mặt đẹp trai miễn bàn nhuốm màu đau thương, giống như chú chó bị người ta bỏ rơi vậy.
Lâm Quỳnh bỗng thấy không thể nào nhẫn tâm, giơ tay lên mân mê cúc áo trên cổ anh, "Em cũng đâu có nói là không vui."
Phó Hành Vân nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch.
Ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên, định cúi đầu hôn.
Tính toong.....
Lâm Quỳnh đột nhiên rùng mình, giơ tay đẩy ngực anh ra, "Có người tới kìa."
Phó Hành Vân một lần nữa nắm chặt cằm cậu, "Kệ nó đi."
Nói rồi định tiếp tục.
Tính toong!
Tính toong!
Tính toong!
Phó Hành Vân:....
Sau đó là tiếng đập cửa dồn dập, dường như rất gấp gáp, đối phương hét lớn, cách lớp cửa sổ phòng bếp mà vẫn nghe được.
"Cậu ơi!"
"Cậu có nhà không?"
Phó Hành Vân lập tức hít sâu một hơi.
Lâm Quỳnh bất ngờ, "Cháu ngoại mình đến kìa."
"Đừng quan tâm đến nó."
Phó Hành Vân vốn tưởng Phó Cảnh Lâm không thấy ai mở cửa sẽ tự biết khó mà lui, ai ngờ con husky này lại vòng qua trước cửa sổ sát đất trong vườn, đập mạnh vào cửa sổ sát đất của phòng khách.
"Cậu ơi!"
"Cậu ơi!"
"Con tới rồi!"
"Mở cửa đi!"
Phó Hành Vân:....
Cuối cùng không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể bị ép phải tách ra, Phó Hành Vân đi mở cửa cho cậu nhóc.
Vừa mở cửa, Phó Cảnh Lâm liền lảo đảo chạy vào trong.
Nhưng lại bị anh cản lại, "Đến làm gì?"
Phó Cảnh Lâm học theo chiêu của Lâm Quỳnh: "Nhớ cậu, đến thăm cậu."
"Chú ý cách nói chuyện."
"...."
Hay ghê, còn kén chọn cơ đấy.
Phó Cảnh Lâm lưng đeo balo, ánh mắt khi nhìn anh có chút chột dạ, thật ra có ba nguyên nhân.
1.
Nhóc bị mẹ đuổi ra khỏi nhà
2.
Biết Lâm Quỳnh đã về nên định đến thăm.
3.
Ăn chực!
Sau đó Phó Cảnh Lâm liền chọn lý do quan trọng nhất, "Đến ăn chực."
Phó Hành Vân gần như có thể nhìn thấu ngay lập tức tâm tư của đối phương, nhưng hôm nay lại hiếm thấy mà không đi vạch trần, "Thật sao?"
Phó Cảnh Lâm không ngờ cậu mình lại không vạch trần mình, còn tự bắc cho mình một bậc thang, lập tức cảm động đến rớt nước mắt, gật đầu, "Dạ, con chỉ đến ăn chực thôi à."
Phó Hành Vân nghiêng người để nhóc vào.
Lâm Quỳnh thấy Phó Cảnh Lâm, tươi cười chào hỏi, "Cháu ngoại à, lâu rồi không gặp."
Phó Cảnh Lâm cũng vẫy vẫy tay, "Lâu rồi không gặp."
Lâm Quỳnh kinh ngạc, "Tính nết cũng thay đổi rồi này."
"...." Phó Cảnh Lâm: "Tôi không phải vẫn luôn như vậy sao?"
Nhất thời không đoán được hình tượng của nhóc trong lòng Lâm Quỳnh là như thế nào.
Lâm Quỳnh thấy cũng tới giờ rồi, "Ăn cơm thôi."
Nói rồi liền đi vào nhà bếp, Phó Cảnh Lâm thấy vậy thì đi rửa tay, xắn quần xắn áo vào bàn đợi.
Cái khác chưa nói chứ đồ ăn Lâm Quỳnh làm thật sự rất ngon, chính vì lý do này, khi Lâm Quỳnh đột nhiên rời đi, nhóc còn giúp cậu viện cớ, nói cậu của nhóc mới là người không phải.
Bữa cơm này, Phó Cảnh Lâm ăn không ít, Lâm Quỳnh đứng dậy đi vào nhà bếp.
Phó Hành Vân thấy vậy, nhìn qua Phó Cảnh Lâm đang ngồi ợ kế bên, "Ăn xong rồi?"
Phó Cảnh Lâm tươi cười gật đầu, "Ăn no rồi."
Ngay sau đó, chỉ thấy anh giơ tay chỉ về phía cửa, "Đi."
Phó Cảnh Lâm:.....