"Vậy anh tiêu tiền tiết kiệm chút nha."
Phó Hành Vân nghe xong liền ngây người.
Đối phương dùng thẻ vàng đổi lấy thẻ lương của cậu đã làm một cuộc giao dịch không công bằng rồi, tiền trong thẻ cậu ít, không đủ để mua lấy một thứ đồ chơi mà Phó Hành Vân không hề hiếm lạ.
Ngón tay trắng nõn của Lâm Quỳnh xoắn xuýt vào nhau, có chút ngại ngùng ngước mắt lên nhìn Phó Hành Vân, "Bên trong chẳng được bao nhiêu tiền đâu."
Khoảnh khắc này, trong lòng Lâm Quỳnh ngập tràn cảm giác thất bại, nếu cậu có thể kiếm nhiều tiền hơn thì tốt rồi, tiền cho bạn đời mình mà còn không đủ tiêu....
Nếu như cậu kiếm được nhiều tiền hơn, cậu sẽ có thể đưa thẻ ra trước mặt anh giống như một tổng tài bá đạo, nói....!Cầm lấy đi, tùy anh tiêu.
Vừa nghĩ đến chuyện tiền của cậu không đủ để mua đồ mà Phó Hành Vân thích, Lâm Quỳnh liền thấy lòng mình khó chịu muốn chết, rõ ràng đối với cậu là rất nhiều tiền, nhưng đối với Phó Hành Vân lại chỉ như vài đồng bạc lẻ.
Đối phương cúi đầu, Phó Hành Vân dùng đôi mắt đen láy nhìn xuống, anh quá rõ đối phương suy nghĩ gì trong lòng, giơ tay lên xoa xoa cái đầu bông xù của cậu, "Anh sẽ tiêu thật cẩn thận."
Sau đó bỏ vào trong túi, "Đi mua đồ mà mình thích."
Lâm Quỳnh nghe xong lập tức cảm động, ngước mặt lên nhìn anh chằm chằm, "Nhưng em sợ không đủ anh tiêu."
Có khi còn không đủ tiền đặt cọc.
Sau đó nói tiếp: "Nhưng em sẽ cố gắng kiếm tiền, tiền trong đó sau này sẽ tăng lên nữa, nếu anh không chê...."
"Nếu anh không chê thì chi tiêu sau này có thể dùng thẻ của em để thay thế."
Vốn muốn nói trựa tiếp dùng thẻ của cậu, nhưng cậu sợ tiền trong thẻ không đủ, sẽ làm Phó Hành Vân mất mặt.
Ngón tay thon dài của anh chọt chọt lên mặt cậu, "Không đâu."
Giọng nói mang theo sự dịu dàng mày mấy mươi năm của đầu cuộc đời anh đều chưa từng có, ánh mắt ngập tràn yêu thương, "Anh sẽ trực tiếp dùng thẻ của em mua đồ."
Phó Hành Vân xuất thân từ gia tộc lớn, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, là đại thiếu gia được người ta săn đón khắp nơi, có quyền có thế, chẳng có thứ gì chưa từng nhìn thấy, có điều, đồ dưới đơn vị chục ngàn thường chẳng thể lọt vào mắt anh.
Lâm Quỳnh: "Có khi nào rất đắt không?"
Phó Hành Vân, "Thịt heo ba chục đồng một cân."
"...."
Thấy cậu ngây như phỗng không nói nên lời, tưởng rằng mình đã nói sai, này là do Phó Cảnh Lâm nói với anh sau lần đi chợ cùng Lâm Quỳnh về.
Câu đầu tiên thằng nhóc đó nói khi về nhà là, "Cậu à, trước đây, chúng ta con mẹ nó chứ bị lừa rồi."
Phó Hành Vân nhìn nhóc, "Con bị lừa thì bị lừa đi, kéo cậu vào làm gì."
"...."
Phó Cảnh Lâm ngồi xuống cạnh anh, "Cậu à, Michelin mà trước đây chúng ta ăn, năm sao gì đó đều là lừa người hết, hôm nay con đi mua thịt với Lâm Quỳnh, thịt heo con mẹ nó chứ ba chục đồng một cân."
"Mấy loại thịt trong nhà hàng ít nhất cũng ba ngàn, cậu nói xem, sao họ dám làm vậy."
- _-
Phó Hành Vân nhìn Lâm Quỳnh vẫn chưa kịp phản ứng trước mặt, liếm liếm môi sau đó hỏi: "Thịt heo không phải ba chục đồng một cân sao?"
Lâm Quỳnh vội hoàn hồn, "Phải, ba chục đồng một cân."
Không ngờ thứ mà ông chủ bạc tỷ thích lại tầm thường không xa hoa như vậy.
Phó Hành Vân nghe xong cũng thở phào, "Vậy thì tốt."
Nói rồi một lần nữa móc thẻ ra, huơ huơ trước mặt, "Chắc anh có thể mua được nhiều lắm."
"Mua!"
Lâm Quỳnh giơ tay véo mạnh má anh, chụt chụt mấy cái vào miệng, tiếng sau vang hơn tiếng trước, "Mua miếng thật to vào!"
Trong lòng cậu vẫn tồn tại chút lòng tự tôn, Phó Hành Vân trước nay đều lạnh lạnh nhạt nhạt, cậu luôn nghĩ, rốt cuộc thì người như thế nào mới có thể có được tình yêu của người đàn ông đẹp mà điên, địa vị cao ngất này.
Nếu như đối phương tìm được người mà mình thật sự thích rồi, bọn họ sẽ chung sống như thế nào, những thứ đó cậu chưa từng nghĩ ra.
Nhưng lúc này nó đang diễn ra ngay trước mặt cậu.
Đầu Phó Hành Vân bị cậu kéo thấp xuống, nhưng lại rất hưởng thụ nụ hôn của Lâm Quỳnh.
Thật ra cũng không tính là hôn, chỉ là sự thân mật giữa người yêu với nhau mà thôi.
Nhưng sự thân mật này cũng đi sâu vào lòng anh, mang theo cả niềm vui.
Sau khi Lâm Quỳnh điên cuồng hôn anh, lại dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn anh, "Phó Hành Vân."
Phó Hành Vân nhếch khóe môi đầy vui vẻ, "Hửm?"
"Anh nói xem...."
"Nói gì?"
"Có khi nào kiếp trước em từng cứu mạng anh không?"
"...."
Đôi môi đang tươi cười của anh chợt cứng đờ, lập tức cạn lời, không biết nên trả lời thế nào.
Kiếp trước cậu nghèo khổ khốn cùng, cái giả thiết này căn bản không hề thực tế, nhưng Lâm Quỳnh vẫn không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Cậu sống cả hai đời rồi, nhưng người duy nhất chân thành với cậu chỉ có Phó Hành Vân.
Đối phương dường như chính là cánh cửa sổ mà thượng đế mở cho cậu bay vào, Phó Hành Vân đến để yêu cậu.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Lâm Quỳnh đột nhiên nghĩ rằng tất cả những khó khăn gian khổ kiếp trước phải chịu đều rất xứng đáng.
Cậu oán trách ông trời không chỉ một lần, tại sao đối xử với cậu như vậy, mà lại đối tốt với người khác đến thế, khác xa như trời với đất.
Nhưng nếu tất cả điều đó là vì để cậu gặp được Phó Hành Vân, cậu lại rất cam tâm tình nguyện.
Điện thoại rung lên, đến giờ Vương Trình đến đón cậu rồi.
Lâm Quỳnh liếc qua điện thoại, không thể nào che giấu sự hụt hẫng trong giọng nói, "Em đi đây."
"Ừm."
Miệng anh thì "ừm", nhưng cánh tay ôm cậu không hề thả lỏng.
Nhưng bây giờ cậu phải đi rồi.
Sau đó nhắc nhở đối phương, "Đừng quên lời đã hứa đó."
Phó Hành Vân có chút khó hiểu, "Lời hứa gì cơ?"
Lâm Quỳnh đỏ mặt, "Học...!Học bài đó, không phải lần sau gặp sẽ thử sao?"
Nói rồi kéo kéo góc áo anh, "Chúng ta cố gắng làm một phát ăn ngay."
Sự nhẫn nại của đối phương, Lâm Quỳnh đều thấy cả, nên cậu định sẽ học hỏi một chút.
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Được."
Nói xong, bầu không khí xung quanh hơi gượng gạo, Lâm Quỳnh hơi ngại ngùng nhìn anh, gồng mình nói: "Vậy em đi đây."
Nói rồi không đợi anh trả lời, xách hành lý lên quay người đi luôn, nhưng đi tới nửa đường lại vòng về, hôn lên má anh một cái, "Hẹn gặp lại."
Nói rồi chạy nhanh thoăn thoắt ra khỏi cửa.
Đối phương rời đi gần năm phút rồi, nhưng Phó Hành Vân vẫn đứng ở cửa như đá vọng phu.
Trong đầu toàn là lời Lâm Quỳnh đã nói.
Nhưng học thế nào đây.
Sau đó giơ tay lên, nhanh chóng móc điện thoại từ trong túi ra, gọi đi.
"Chuyện gì?"
Phó Hành Vân: "Bây giờ tôi cần phải học."
Tần Hằng ngây người, ngồi bật dậy trên giường, "Cậu đi học lớp đại học cho người lớn tuổi hả?"
"...."
Phó Hành Vân im lặng hồi lâu, nửa ngày sau mới nói: "Không."
Tần Hằng nghe xong liền thở phào, "Tôi biết ngay cậu không quẫn trí đến vậy mà."
"...."
Rồi nói tiếp: " Cậu muốn học cái gì?"
Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, giữa anh em với nhau, không có gì phải kiêng dè, "Phim."
Tần Hằng nghiền ngẫm câu anh vừa mới nói, "Phim ngắn về nhân vật miệt mài lội ngược dòng đời?"
Phó Hành Vân mặt không cảm xúc, "Phim dài trái phong cách, trái nguyên tắc."
Tần Hằng nghi hoặc, không nhịn được hỏi: "Vậy là phim gì?"
Phó Hành Vân: "Phim XXX"
"...."
Trái phong cách, trái nguyên tắc.....
Đầu dây bên kia, sau một khoảng lặng là một tràng cười.
"ĐM hahahahahahahahaha, Phó Hành Vân, má nó, hahahahahahaha, cậu vậy mà lại còn zin....."
Phó Hành Vân đột nhiên bị tổn thương lòng tự tôn, "Phải thì thế nào?"
Tần Hằng cười đến mức ứa cả nước mắt, trước đây y cứ tưởng Phó Hành Vân sẽ bí mật tìm người để phát tiết, nhưng lại không ngờ rằng căn bản là không có, sau đó khoe khoang nói: "Tôi mất từ hồi mười tám rồi."
"..."
Tôi và Mộ Tiễn đã làm từ hồi mười tám rồi.
Về cái phương diện này, y có thể nghiền nát người anh em của mình rồi.
Ngay sau đó, giọng của đối phương chầm chậm vang lên: "Năm cậu mười tám thì người ta cũng bỏ chạy rồi."
"...."
Bàn tay cầm điện thoại của Tần Hằng cứng đờ, "Tổn thương lẫn nhau đi nào."
Hai người châm chọc nhau vài câu rồi quay lại chủ đề chính.
"Muốn thì cũng được, chỗ tôi có nhiều lắm."
Nói rồi bắt đầu tìm cho anh, "Cậu thích kiểu nào?"
"Lấy hết."
Tần Hằng giật mình, "ĐM, này là cả gia tài của tôi đó."
Nhưng đối phương là anh em thân thiết của mình, cuối cùng vẫn gửi hết cho đối phương.
Sau khi đối phương gửi đến, Phó Hành Vân liền bắt đầu chuẩn bị học hỏi, nhưng xem được mười mấy phút liền thoát ra, hai tay đan chặt che trước trán.
Gần như mới chỉ liếc mắt qua là anh đã thấy khó chịu rồi, cảnh phim khiến chân mày anh nhíu chặt, nhưng khi tưởng tượng trong đó là anh và Lâm Quỳnh thì liền thấy dễ chấp nhận hơn, sau đó đành cam chịu mở ra lần nữa.
Ở một nơi khác, Lâm Quỳnh cũng không hề yếu thế, mỗi ngày đều lén lút như ăn trộm, ôm điện thoại xem video để học hỏi kiến thức, mỗi lần đều trốn vào trong góc, sợ có ai nhìn thấy, thậm chí còn ghi chú lại.
Vương Trình nhìn Lâm Quỳnh hôm nay không biết đã chui vào góc tường bao nhiêu lần, có chút nghi hoặc, sau đó bước đến vỗ vai đối phương, "Cậu đang làm gì đó?"
Lâm Quỳnh giật mình, điện thoại trong tay suýt chút rơi mất.
"Đang....!Đang học."
Vương Trình nhìn ra vẻ chột dạ của đối phương, "Cậu cho rằng tôi sẽ tin?"
Lâm Quỳnh: "Tôi không có lý do nào khác."
"...."
Ý là, anh có hỏi thì tôi cũng không nói đâu.
Vương Trình lần nữa lên tiếng: "Nếu khi thi đại học mà cậu chăm như vậy thì giờ đã có một chân ở Thanh Hoa rồi."
Lâm Quỳnh kiêu ngạo ngẩng cao đầu, "Nào có thi đại học, tôi được tuyển thẳng."
"...."
Kiếp trước cậu học trường nghệ thuật, mặc dù được tuyển thẳng cũng là do bất đắc dĩ, dù sao thì năm đầu tuyển thẳng cũng được miễn học phí, cậu gần như phải vận dụng hết đầu óc mới đậu vào đó.
Vương Trình liếc nhìn cậu, "Cậu tiếp tục đi."
Lâm Quỳnh giơ tay ra hiệu "OK"
Khi về đến nhà thì đã là một tuần sau, khoảng thời gian này khi liên lạc với nhau hai người đều rất hiểu ý mà không nhắc đến chuyện kia, giống như chưa từng hứa gì với nhau vậy.
Nhưng hành động của hai bên lại rất cẩn trọng,
Lâm Quỳnh mang một đầu đầy ắp tri thức về nhà, mở cửa đi vào, "Hành Vân."
"Hành Vân, anh có đó không?"
Trong nhà không có ai!
Mắt Lâm Quỳnh sáng lên, cậu vẫn có thời gian ôn lại.
Nhưng lần này không về phòng mình mà chui vào phòng Phó Hành Vân, tắm rửa, thay đồ rồi bắt đầu ôn tập lại những gì mình đã ghi chép.
Nghe thấy âm thanh ngoài cửa sổ, cậu giật mình vội giấu sổ tay xuống gối, nhưng lại đụng trúng vật gì đó cứng cứng.
Lâm Quỳnh tò mò nhìn thử, là sách Phó Hành Vân hay đọc trước khi ngủ, nhưng bây giờ mợi sự tập trung của cậu đang dành cho việc học nên hoàn toàn không bị dời lực chú ý.
Không bao lâu sau tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, tim Lâm Quỳnh cũng theo đó mà đập lên tới cuống họng.
Anh đi vào, mặt có hơi men, rõ ràng là đã uống rượu, sau đó nhìn người trên giường mà sửng sốt.
Lâm Quỳnh cứng nhắc giơ tay lên chào anh.
"Hi."
Phó Hành Vân nhìn lớp quần áo mỏng manh của cậu, nuốt nước miếng, "Về rồi hả?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Ừm."
Sau đó kéo anh đến bên mình, "Chúng ta có thể trả bài rồi."
Nói rồi hai mắt sáng rỡ, "Em học nhiều lắm, nếu anh không biết làm thì em dạy anh."
Mắt Phó Hành Vân nheo lại.
Hai người gần như là ngay lập tức lao vào nhau, Phó Hành Vân vội vã cởi thắt lưng, giống như mấy đứa trẻ mới lớn tinh lực hừng hực vậy.
Sau đó không biết vì nhớ ra điều gì, chút lý trí còn sót lại khiến anh tỉnh táo ra chút ít, vừa cởi quần áo vừa lấy cuốn sách dưới gối ra.
Hấp tấp mở ra, sau đó xé đi một xấp giấy dày, trực tiếp nhảy tới điều thứ 102.
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Lâm Quỳnh ngây ra như phỗng, đối phương hình như học còn nhiều hơn cậu nữa!!!.