Trong thời gian này, tình cảm của Thẩm An An với nhà khoa học con người ấm lên cực kỳ nhanh chóng, cô đã dành phần lớn thời gian trong ngày với nhà khoa học con người đó.
Cụ rùa biển lo lắng, đã nói chuyện với Cá mái chèo nhiều hơn một lần: "Cậu nói tình huống giữa Tiểu An và nhà khoa học nhân loại kia hiện giờ là như thế nào vậy, đừng nói là con bé thực sự yêu người ta đó chứ?"
Cá mái chèo: "Không đời nào? Chẳng phải cô ấy đã nói cho dù cô độc sống hết quãng đời còn lại, cho dù chết, cô ấy cũng sẽ không bao giờ thích nhà khoa học nhân loại đó sao?"
Lời này là chính miệng Thẩm An An nói khi lần đầu tiên đến gặp nhà bác học, lúc đó Cụ rùa biển cũng là bởi vì tin câu nói này của cô mới thả cô ra ngoài.
Nhưng lúc này, Cụ rùa biển không khỏi hối hận về quyết định ban đầu của mình.
Xét cho cùng Tiểu An luôn thích gần gũi với con người, mà con người, đặc biệt là những tên đàn ông đẹp trai, giỏi nhất là hoa ngôn xảo ngữ gạt người.
Tiểu An ngây thơ như vậy, sao có thể là đối thủ của những gã gian xảo này.
Cụ rùa biển quyết định khi Tiểu An trở về, ông phải nói chuyện tử tế với cô để cô không đi gặp nhà khoa học con người nữa.
Không chỉ Cụ rùa biển trong hang chú ý đến Chu Tùy Ngộ, Từ Thanh Thụ trên đảo cũng nhận thấy sự bất thường của Chu Tùy Ngộ.
Theo thường lệ sau khi ra khơi Chu Tùy Ngộ sẽ sớm trở về, nhưng hiện tại, anh đã ra khơi ngày càng lâu hơn, một khi anh ra ngoài thì sẽ mất nửa ngày thậm chí là một ngày.
Từ Thanh Thụ cứ tưởng Chu Tùy Ngộ lái thuyền đi ra biển tìm bé tiên cá như anh ta đã làm trước đó, nhưng ngẫm nghĩ, anh ta lại cảm thấy không giống.
Bởi vì nếu bình thường ra khơi thì phải mang theo đầy đủ dụng cụ, nhưng lúc ra khơi, Chu Tùy Ngộ lại mang theo một số thứ kỳ quái ngoại trừ đồ ăn do chính tay anh chuẩn bị.
Chẳng hạn như bàn chải.
Một ví dụ khác là lược và dầu gội đầu.
Từ Thanh Thụ: "..."
Chu Tùy Ngộ đang làm cái quái gì vậy?
Chu Tùy Ngộ không làm gì cả, anh chỉ đang đóng vai thầy Tony sau lần làm một nhân viên xoa đuôi trước đó.
—— Anh mang theo một chai dầu gội đầu, chuẩn bị gội đầu cho nàng tiên cá.
Thực ra nàng tiên cá đã tự tay xử lý mái tóc của mình khá sạch sẽ, thậm chí còn thắt bím tóc, dát ngọc trai.
Nhưng cô ngày nào cũng bơi lội trên biển, tóc cô dài, nếu không được bảo quản đúng cách sẽ quấn quanh một ít cỏ dại và tảo bẹ dưới nước, có một lần Chu Tùy Ngộ chính mắt nhìn Thẩm An An dọn sạch một con cá nhỏ nhảy nhót từ bím tóc của cô.
Cho nên ngày hôm đó khi đi ra ngoài, Chu Tùy Ngộ nảy ra ý kiến cầm theo một chai dầu gội đầu, chuẩn bị gội đầu cho cô thật kỹ.
Lo sợ dầu gội đầu sẽ gây ô nhiễm môi trường biển khi chảy ra biển, anh đã tự mình mang một loại dầu gội đặc biệt hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm.
Khi Thẩm An An nhìn thấy anh cầm dầu gội và lược xuất hiện, cô không khỏi sửng sốt vài giây.
Sau khi sửng sốt, cô tự giác nằm dài ra rạn san hô, vẻ mặt thoải mái chờ đợi được tận hưởng sự phục vụ của thầy Tony.
Chu Tùy Ngộ đã lớn từng này nhưng thật sự chưa từng gội đầu cho ai, nhất là khi đối phương còn là con gái, nhất là đối phương lại để tóc dài như vậy.
Điều này khiến anh không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm An An nằm trên rạn san hô đợi một lúc, thấy Chu Tùy Ngộ hành động cứ chậm chạp, cô không khỏi vỗ nhẹ vào đuôi cá nhắc nhở anh.
Sau khi Chu Tùy Ngộ nhớ lại kỹ thuật của thầy Tony trong tiệm cắt tóc, cuối cùng anh cũng bắt đầu gội đầu cho Thẩm An An.
Đầu tiên anh cởi bím tóc cho Thẩm An An, sau đó bắt đầu gội đầu từ đuôi tóc.
Thực ra trong trường hợp bình thường, phần đỉnh tóc nên được gội trước, sau đó từ từ chuyển sang phần đuôi tóc.
Nhưng không biết tại sao, Chu Tùy Ngộ lại có chút ngượng ngùng.
Sau đó, anh nghĩ, có thể là do Thẩm An An nằm thẳng trên rạn san hô, đường cong của dáng người lộ ra, trông cô quá giống một cô gái bình thường.
Lần trước anh chải đuôi cá cho Thẩm An An vẫn ổn, dù sao không ai bình thường lại có suy nghĩ mờ ám với một chiếc đuôi cá.
Nhưng vào lúc này, Thẩm An An giấu đuôi cá dưới đáy biển, ngửa eo nằm trên rạn san hô.
Nhìn từ góc độ của Chu Tùy Ngộ, anh thậm chí có thể nhìn thấy những nốt thăng trên ngực của cô, khiến anh chẳng hiểu sao lại không dám nhìn nhiều hơn.
Nhưng dù mắc cỡ thế nào, cuối cùng vẫn là gội đến đỉnh đầu.
Chu Tùy Ngộ hít sâu một hơi, trước tiên bóp một chút dầu gội lên đỉnh tóc Thẩm An An, sau đó từ từ xoa bọt, sau đó mở ngón tay ra làm lược, cẩn thận xoa xoa tóc Thẩm An An.
Xoa xoa, Chu Tùy Ngộ phát hiện Thẩm An An thoải mái híp mắt lại, đuôi cá lắc lư nhịp nhàng giống như lần trước ăn cơm.
Chu Tùy Ngộ ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì khi Thẩm An An thể hiện vẻ mặt này, chính là cô đang nói —— cô rất hài lòng, bây giờ cô rất thoải mái.
Có thể nói đây là một nàng tiên cá rất thành thật.
Vì tóc của Thẩm An An quá dài nên phải mất ít nhất một tiếng mới có thể gội sạch tóc xong.
Sau khi gội đầu xong, Chu Tùy Ngộ chải đầu cho cô từng chút một.
Nếu một tháng trước có người nói với Chu Tùy Ngộ rằng một ngày nào đó anh sẽ chăm sóc người khác cẩn thận hơn chăm sóc bản thân, sẽ cho người đó ăn ngon, gội đầu cho người đó, Chu Tùy Ngộ chắc chắn là đánh chết cũng sẽ không tin.
Nhưng bây giờ Chu Tùy Ngộ chỉ muốn nói, chỉ cần Nàng Tiên Cá cần thì anh có thể làm thêm bất cứ công việc gì!
Thẩm An An vẫn rất hài lòng với sự phục vụ của Chu Tùy Ngộ, cho nên sau khi Chu Tùy Ngộ làm xong, cô lấy ra một viên ngọc trai từ trong cơ thể mình, đưa cho Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ giật giật khóe miệng, nhưng đến cùng anh cũng chấp nhận lòng tốt của Thẩm An An.
Sau khi giao lưu suốt khoảng thời gian này, anh phát hiện nàng tiên cá vẫn hiểu các phép xã giao của con người như mọi khi, vui vẻ liền sẽ tip ngọc trai cho anh.
Lúc đầu Chu Tùy Ngộ có từ chối, nhưng khi anh từ chối, nàng tiên cá lại rất khó chịu.
Chu Tùy Ngộ có thể làm gì được nữa đây? Còn không phải chỉ có thể nuông chiều thôi sao.
May là sự chăm chỉ và sức chịu đựng của Chu Tùy Ngộ trong khoảng thời gian này luôn được đền đáp xứng đáng, bây giờ bản sao "Báo Cáo Nghiên Cứu Về Nàng Tiên Cá" của anh đã tiến bộ rất nhanh.
Nó không chỉ là một vài dòng đầu tiên nữa, rất nhiều nội dung mới đã được thêm vào đó.
Ví dụ, màu sắc yêu thích của Nàng tiên cá là màu bạc, món ăn yêu thích của cô là thịt lợn kho, khi vui thì dùng đuôi vỗ nước nhịp nhàng, khi không vui thì quay lưng lại và phớt lờ loài người...
Nghĩ đến vụ cá cược ba tháng với Từ Thanh Thụ trước khi anh đến, Chu Tùy Ngộ cảm thấy mình nắm chắc cơ hội thắng trong tay.
Dù sao việc nghiên cứu về Nàng tiên cá của anh đã có tiến bộ rất lớn, nhưng Từ Thanh Thụ thậm chí còn chưa động đến mặt của Nàng tiên cá nữa!
Thẩm An An không trở về đáy biển cho đến khi trời tối, nhưng khi trở về, cô vẫn nhớ mang bữa tối cho Cụ rùa biển và Cá mái chèo, là thịt viên do chính tay Chu Tùy Ngộ làm.
Khi Cá mái chèo nhìn thấy thịt viên, đôi mắt của anh liền sáng bừng lên, nhưng Cụ rùa biển cầm viên thịt lại không nuốt trôi.
Thẩm An An quan tâm hỏi han: "Sao ông không ăn vậy? Vị ngon mà, lúc tối cháu đã ăn mấy miếng đó!"
Cụ rùa biển muốn nói lại thôi một lúc lâu mới lắp bắp hỏi cô: "Cháu và nhà khoa học con người kia...!bây giờ hai cháu...!đang tiến triến đến bước nào vậy?"
Cụ rùa biển không đề cập đến chuyện này thì không sao, mà đề cập rồi Thẩm An An lại không thể không thở dài một hơi: "Đừng nhắc đến chuyện đó, giữa chúng cháu không có gì xảy ra cả, thuần khiết đến mức không thể thuần khiết hơn."
Cụ rùa biển vừa nghe lời này, trong lòng lập tức bớt đi nỗi lo: "...!Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá."
Thẩm An An nghĩ, có gì mà tốt chứ? Trong kịch bản nguyên tác, mối quan hệ giữa hai người diễn ra rất nhanh, sao tới lượt cô thì đường quan hệ tình cảm lại đi chậm như vậy?
Chẳng lẽ cô không hấp dẫn như nàng tiên cá trong kịch bản nguyên tác sao?
Không, không đâu, vấn đề nhất định là nằm ở chỗ khác.
Ví dụ nàng tiên cá trong kịch bản nguyên tác năng động hơn, dù sao thì nàng tiên cá trong kịch bản nguyên tác thực sự thích nhà khoa học, còn cô chỉ giả vờ thích nhà khoa học.
Nghĩ tới đây, Thẩm An An vốn đang hơi có chút thất bại lại lập tức đầy máu sống lại.
Xem ra cô phải chủ động hơn nữa mới được.
Nhưng chủ động như thế nào đây?
Đây là một vấn đề!
Ở thế giới thực Thẩm An An chưa bao giờ theo đuổi một cậu trai nào, cho nên không có kinh nghiệm theo đuổi gì cả.
Đương nhiên, cho dù có kinh nghiệm, cô vẫn không thể dùng nhiều phương thức theo đuổi cổ điển.
Ví dụ, cô muốn khoe đùi quyến rũ nhà khoa học đó, cô không thể làm được.
Thẩm An An cẩn thận nhớ lại các đặc điểm của Nàng tiên cá và Tiểu Thanh Mai trong kịch bản nguyên tác, sau đó lại tóm tắt sở thích của nam nhân vật chính trong kịch bản nguyên tác —— anh thích những cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, mềm mại và thích nũng nịu.
Về điểm ngoại hình Thẩm An An hoàn toàn phù hợp.
Nhưng mềm mại và thích nũng nịu lại chẳng khác nào một đứa trẻ...!
Thẩm An An sờ sờ cằm trầm ngâm một tiếng, nhịn không được gọi Cá mái chèo qua bàn bạc.
Cá mái chèo: "...!Hở, thật sự muốn như vậy sao?"
Thẩm An An: "Thật đó thật đó."
Cá mái chèo: "Nhưng sau đó cô có thể sẽ tổn thương! Dù sao những người bạn Cá mập của tôi cũng thơ ơ giống như tôi."
Hai mắt Thẩm An An lưu chuyển, cười nói: "Không biết anh nghe qua câu nói này chưa nhỉ?"
Cá mái chèo: "Câu nói gì?"
Thẩm An An: "Cách đối phó kinh điển nhất với đàn ông, ngoại trừ mỹ nhân kế, thì chỉ có khổ nhục kế."
Đêm đó Chu Tùy Ngộ đã mơ thấy một giấc mơ hiếm hoi.
Anh đã mơ thấy nàng tiên cá kia.
Trong giấc mơ, nàng tiên cá kia đã tiến hóa đôi chân, trở thành một cô gái mảnh mai, thuần khiết và quyến rũ.
Tùy nhiên, trong giấc mơ đó giữa hai người không có gì xảy ra, cả đêm hắn chỉ gội đầu cho nàng tiên cá, dù thế nào cũng không thể gội sạch, để rồi giấc mơ biến thành ác mộng, sáng dậy thì không có chút năng lượng nào.
Vả lại không biết liệu Từ Thanh Thụ có phát hiện ra điều gì hay không, buổi sáng khi anh ra ngoài, Từ Thanh Thụ đề nghị ra ngoài cùng anh.
Chu Tùy Ngộ phải đấu trí đấu dũng với anh ta một lúc lâu mới có thể ngăn anh ta đi theo cùng.
Nhưng vì chuyện này mà anh đã tốn rất nhiều công sức, khi lên thuyền cả người đều mệt mỏi.
Kết quả là, một cảnh ly kỳ hơn vẫn đang chờ đợi anh.
Ngày hôm đó khi đến gần rạn san hô, anh nhìn thấy một con cá mập đang điên cuồng đuổi theo nàng tiên cá.
Nàng tiên cá bị anh ta đuổi theo khắp nơi, bọt nước bắn tung tóe tứ phía.
Chu Tùy Ngộ sửng sốt, đang định lái thuyền đến giúp thì thấy Cá mái chèo đúng lúc xuất hiện, xua đuổi con cá mập.
Chu Tùy Ngộ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức xuống thuyền chạy qua rạn san hô, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra xem Nàng tiên cá có bị thương hay không.
Kết quả, ngay khi anh ngồi xổm xuống, nàng tiên cá đã mở rộng vòng tay ôm lấy cổ anh, sau đó, Chu Tùy Ngộ cảm thấy một thân thể mềm mại dính vào người mình...
Thẩm An An: Hoàn hảo! Thành tựu kép khổ nhục kế và mỹ nhân kế đã đạt thành!.