Nàng tiên cá nhỏ chỉ bơi thoáng qua ánh đèn phía trước, đã nhanh chóng bơi vào tầng biển sâu hơn.
Từ Thanh Thụ lái tàu ngầm đuổi một hồi, cuối cùng cũng đành buông bỏ.
Không phải do nàng tiên cá nhỏ bơi quá nhanh đuổi không kịp, mà là do nếu cứ tục lặn xuống dưới, có thể vượt ra khỏi khoảng cách an toàn của tàu ngầm.
Mặc dù chỉ là một thoáng kinh hồng, nhưng cho đến lúc Từ Thanh Thụ trở lại trên đảo, hình ảnh nàng tiên cá nhỏ xinh đẹp cứ lởn vởn trong tâm trí hắn.
Có nằm mơ hắn cũng không ngờ rằng nàng tiên cá lại xinh đẹp như vậy.
Làn da trắng nõn như ngọc thì không nói, ngay cả đuôi cá màu bạc mà hắn nghĩ sẽ trông rất khó coi, ở trong làn nước xanh thẫm lại đẹp như một ảo mộng.
Ngay cả gương mặt của nàng tiên cá, cũng thuộc dạng nhan sắc hiếm có khó tìm.
Tóc dài như rong biển, da thì trắng như tuyết, chiếc mũi xinh xắn cùng đôi môi anh đào, nhìn hắn qua khoang kính của tàu ngầm, giống như một tinh linh trong biển...
Từ Thanh Thụ suy nghĩ, chả trách Chu Tùy Ngộ muốn đem cô ấy giấu đi không để ai thấy, nếu hắn là Chu Tùy Ngộ, chắc cũng sẽ không muốn chia sẻ vẻ đẹp của cô ấy cho người khác.
Cũng may, hiện tại hắn xem như đã nắm được hành tung của nàng tiên cá, chỉ cần sau này đi vòng qua tảng đá ngầm nhiều hơn chút, nhất định có thể thường xuyên nhìn thấy nàng tiên cá xinh đẹp này rồi.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Từ Thanh Thụ không khỏi cảm thấy hưng phấn hơn một chút.
Hừ, Chu Tùy Ngộ không nói thì sao chứ, chúng ta không phải đều tìm được nàng tiên cá giống nhau à?
Đáng tiếc, giấc mơ thì rất đẹp nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.
Mặc dù từ hôm nay trở đi Từ Thanh Thụ đều lái tàu ngầm đi tới chỗ tảng đá ngầm hằng ngày để thử vận may, nhưng có lẽ vận may của hắn không tốt lắm, đi mười lần thì hết chín lần hắn không gặp được nàng tiên cá nhỏ.
Thỉnh thoảng thì may mắn hơn một chút, nhìn được thoáng qua nàng tiên cá giống như lần đầu nhìn thấy cô, không có cách nào lại gần được.
Nhìn thời gian cứ từng ngày từng giờ trôi qua, Từ Thanh Thụ cảm thấy không thể tiếp tục như thế này được.
Dù gì thì nhìn nàng tiên cá nhỏ thông qua khoang kính của của tàu ngầm, vốn đã cách nhau một tầng.
Huống hồ tần suất gặp mặt của hắn và nàng tiên cá nhỏ còn thấp như vậy.
Chuyện này phải kéo dài tới bao lâu mới có thể làm quen được với nàng tiên cá nhỏ?
Từ Thanh Thụ nhớ Chu Tùy Ngộ ngày nào cũng chuẩn bị đồ ăn mang ra biển, lúc đó hắn còn cười nhạo Chu Tùy Ngộ là ở học Khương thái công câu cá*, nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ nàng tiên cá này thật sự thích thức ăn của con người?
* Khương thái công câu cá: Khương thái công tức Khương Tử Nha, là quân sư cho phe chính diện để tiêu diệt Đát Kỷ và Trụ Vương.
Cần câu của ông không có lưỡi và mồi câu lại còn thả cách mặt nước tới tận hơn 3 thước (có ý kiến cho rằng mỗi thước cổ tương đương 40cm).
Phải chăng Chu Tùy Ngộ có thể tiếp cận được nàng tiên cá, là bởi vì anh nấu ăn ngon?
Dù bằng cách nào, thì cũng là cách.
Chỉ có điều Từ Thanh Thụ không có ý tưởng gì khác, nhưng không có năng lực để thay đổi thực tại, dù gì hắn cũng không xuống bếp đâu...!
Chẳng lẽ bây giờ hắn phải đi mở miệng nhờ Chu Tùy Ngộ giúp đỡ, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra.
Vì vậy, Từ Thanh Thụ càng nghĩ, nghĩ tới ai đó có thể giúp đỡ hắn.
Cũng chính là thanh mai trúc mã Ôn Lê của hắn.
Lần trước hắn bị cá mái chèo làm bị thương phải về nghỉ ngơi một tuần lễ, lúc đó Ôn Lê trước sau bận rộn chăm sóc hắn, còn đề nghị muốn lên đảo với hắn.
Nhưng lúc đó Từ Thanh Thụ không đồng ý, vì cảm thấy thông tin công việc của bọn họ cần phải được giữ bí mật với bên ngoài.
Tuy nhiên, bí mật công việc là bí mật công việc, còn để cô ấy lên đảo làm giúp một bữa cơm, có lẽ vẫn là có thể.
Nghĩ vậy, Từ Thanh Thụ lập tức lái thuyền ra khỏi đảo, chuẩn bị đi ra bên ngoài đảo để gọi điện thoại cho tiểu thanh mai đến giúp đỡ.
-
Lúc Từ Thanh Thụ lái thuyền ra khỏi đảo để gọi điện thoại cho tiểu thanh mai của hắn đến giúp đỡ, thì Thẩm An An đang tổ chức cuộc họp đáy biển cấp cao thứ hai trong năm nay ở một hang động dưới biển sâu.
Tham dự hội nghị khách quý vẫn chỉ có cô, cụ rùa biển và cá mái chèo.
Thẩm An An: " Lần trước chúng ta bàn bạc đi lên đảo ăn chùa uống chùa mà không để lộ thân phận.
Hiện tại xem ra đã đạt được một nửa thành công rồi! Thành công nằm ở chỗ, trong khoảng thời gian này tôi thuận lợi ta ăn chùa uống chùa được rồi.
Ừ, thất bại là thân phận của tôi gần như bị bại lộ hoàn toàn."
Cụ rùa biển và cá mái chèo: "..."
Lúc này không biết nên chúc mừng hay không chúc mừng.
Thẩm An An vung tay lên: "Nhưng mà chuyện gì đã qua thì cho qua đi, hôm nay chúng ta hãy thảo luận một chủ đề mới toanh...!Mọi người nói xem, làm sao để biết chắc chắn một người đàn ông đã yêu mình."
Cụ rùa biển nghe xong đề tài thảo luận này, hai mắt đỏ lên muốn rơi lệ tới nơi: "Ôi!!! Tiểu tổ tông của tôi, ôi chao, không phải cháu đã hứa với ông là không nói chuyện yêu đương với con người sao?"
Thẩm An An lập tức an ủi ông: "...Không nói chuyện không nói chuyện, cháu không nói chuyện, ông yên tâm.
Yêu đương có cái gì tốt đâu mà nói, ảnh hưởng đến đến công việc làm tiểu tiên nữ của cháu.
Hơn nữa ông chưa nghe nói qua à? Tiên nữ và phàm nhân yêu nhau chính là xúc phạm luật trời!"
Cụ rùa biển đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt: "...Vậy cháu hỏi chuyện này để làm gì? "
Ý tứ cũng chẳng có gì, ôm cũng ôm rồi, trêu chọc cũng trêu chọc rồi, tại sao nhà khoa học vẫn tỏ ra thờ ơ chứ?
Thẩm An An là một người đã thấy nhiều chuyện tình cảm, nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến, Thẩm An An thực sự không thể hiểu nổi đối phương đang nghĩ gì, nghĩ tới cụ rùa biển và cá mái chèo cũng là nam, vì đàn ông có lẽ hiểu rõ về đàn ông nhất, nên cô ấy mới hỏi câu hỏi đó lúc nãy.
Đương nhiên, những lời này Thẩm An An không thể nói thẳng với cụ rùa biển được, cho nên cô chỉ hỏi mập mờ: "Cháu chỉ muốn hỏi thôi."
Cụ rùa biển không hoàn toàn tin tưởng: "Thật sao?"
Thẩm An An trợn tròn con mắt: "Thật mà, thật hơn cả mấy viên ngọc trai cháu tạo ra lúc khóc nữa, với lại sau này trưởng thành, cháu cũng cần phải yêu đương, hiện tại cháu hỏi như vậy, chỉ muốn hiểu rõ hơn về tình yêu bình thường, để sau này không có bọ lừa."
Thuyết pháp này của cô cũng miễn cưỡng được cho qua, nên cụ rùa biển cũng tạm thời tin tưởng.
Hơn nữa, mấy chuyện yêu đương nhỏ nhặt này, ông rất có quyền lên tiếng.
Cụ rùa biển điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, bắt đầu kể về chuyện quá khứ cho Thẩm An An và cá mái chèo về mối tình vừa buồn bã vừa ngọt ngào mà ông giấu ở nơi sâu nhất trong trí nhớ: "Lúc ta còn trẻ, thích một nàng cá heo nhỏ xinh đẹp.
Cô ấy lớn lên rất là đẹp nha, thật sự, dù dùng hết mọi từ ngữ đẹp đẽ trên thế giới để hình dung cô ấy, cũng không có cách nào để miêu tả được một phần vạn vẻ đẹp của cô ấy.
Cô ấy có những đường cong đẹp nhất từ trước đến nay, làn da của cô ấy bóng loáng như tơ lụa thượng hạng, à, đúng rồi, cô ấy còn có thể hát, giống như cháu vậy..."
Thẩm An An nghiêm túc lắng nghe, ngay cả cá mái chèo xưa nay không thích nghe cụ rùa biển lải nhải cũng phải dừng lại nghe.
"Lúc đó bọn ta ngày nào cũng như hình với bóng, mỗi khi thời tiết tốt, chúng ta bơi lội thoải mái trên mặt biển; buổi tối, chúng ta ngoi lên mặt biển ngắm những vì sao và ánh trăng, cô ấy sẽ hát cho ta nghe, khi cô ấy hát mệt, ta cho nàng ghé vào trên lưng của ta theo sóng biển chìm chìm nổi nổi...Ta cho rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
Thẩm An An: "Sau này thì sao ạ?"
"Sau này?" Cụ rùa biển thở ra một hơi, dĩ nhiên là bởi vì ở trong nước biển, cho nên hơi thở này mới có hình dạng, chúng nó hóa thành hai quả bong bóng cực lớn xuất hiện trên đỉnh đầu của cụ rùa biển.
"Sau đó cô ấy cảm thấy cuộc sống hằng ngày quá buồn tẻ và không đủ thú vị; còn nói tính tình ta thờ ơ lại thích khóc, ở chắn chẳng có chút ý nghĩa nào.
Sau đó cô ấy đi theo cá voi du lịch khắp thế giới, kể từ đó ta không bao giờ gặp lại cô ấy nữa."
Trong lòng Thẩm An An nhất thời thổn thức, cô tưởng chỉ có con người mới có nam nhân cặn bã, không ngờ trong các con cá heo cũng có nữ nhân cặn bã.
Cô không nhịn được vươn tay vỗ vai cụ rùa biển: "Chân trời xa xăm nơi nào không cỏ thơm, hà tất đơn phương yêu một con cá heo.
Ông yên tâm, sau này nếu cháu gặp được ai phù hợp, cháu nhất định sẽ giới thiệu cho ông."
Mặt già của cụ rùa biển đỏ lên: "Vớ vẩn! Ta cũng chừng này tuổi rồi, sao mà nghĩa tới chuyện đó được.
Nhưng cháu và cá mái chèo, các cháu...!À, được rồi, hai đứa cũng chưa đủ tuổi đâu, cũng chờ một chút, không nên gấp."
Cá mái chèo bĩu môi: "Cháu có vội đâu.
Cháu cũng không thích yêu đương, yêu đương chẳng thú vị như đánh nhau.
Ông rùa biển, ông nói cháu biết con cá voi nào đã cướp bạn gái của ông đi, hôm nay cháu nhất định sẽ đưa tên đó về hang ổ.
Dạo này cháu còn đang lo không có lý do đinh đánh bọn chúng..."
Tim của cụ rùa biển cảm thấy thật mệt mỏi: "...Không cho phép liều lĩnh! "
Thẩm An An cẩn thận nhớ lại câu chuyện tình yêu của cụ rùa biển một lúc, cuối cùng phát hiện...Những gì mà nãy giờ cụ rùa biển mới vừa nói, hoàn toàn lạc đề!
"Không phải, ông rùa biển, chuyện ông vừa kể cả buổi, không có trực tiếp trả lời cho vấn đề của cháu...!"
Cụ rùa biển ngơ ngác nhìn cô: "Vừa rồi cháu hỏi vấn đề gì vậy?"
Thẩm An An: "...Cháu hỏi, làm sao để có thể xác định được một chàng trai có thích một cô gái hay không."
"À, cái này hả..., rất đơn giản mà! Dùng trái tim cháu để cảm nhận, nếu trái tim cháu cảm nhận không được, thì cháu phải nhìn vào ánh mắt của hắn.Thời điểm cháu thích một người, ánh mắt của cháu chắc chắn không lừa được người ta!"
Trái tim?
Cái này bí ẩn quá, Thẩm An An cảm thấy mình chưa đủ chuyên nghiệp.
Nhưng còn ánh mắt!
Thẩm An An nhớ lại cái nhìn lúc Chu Tùy Ngộ nhìn cô.
Nói như thế nào nhỉ, mỗi lần Chu Tùy Ngộ nhìn cô, ánh mắt anh đều ôn nhu dịu dàng, giống như mùa xuân trong trẻo, giống như biển khi gió lặng.
Lần duy nhất Thẩm An An cảm thấy sự thay đổi trong mắt Chu Tùy Ngộ là lần cô bị một con cá voi đuổi theo.
Lúc này Chu Tùy Ngộ rất căng thẳng, ánh mắt vốn bình tĩnh như nước biển lặng, bây giờ lại sôi trào như nước sôi.
À, còn lúc Chu Tùy Ngộ ôm nàng theo kiểu công chúa lên tàu nghiên cứu, công chúa ôm nàng đi khoa khảo thi trên thuyền thời điểm, không chỉ vành tai của cô đỏ lên mà ngay cả khóe mắt cũng có chút đỏ.
Khi đó ánh mắt Chu Tùy Ngộ như một vòng xoáy, mà trong vòng xoáy đó phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của cô.
Nói như vậy, Chu Tùy Ngộ cũng thích cô ấy một chút phải không?
-
Ôn Lê nhanh chóng tới sau khi nhận được điện thoại của Từ Thanh Thụ, hơn nữa còn sửa soạn một chút.
Biết rõ Từ Thanh Thụ thích vẻ ngoài tươi tắn và thanh lịch của mình, cho nên cô ấy cố ý chọn một chiếc váy màu trắng.
Thiết kế phần eo của váy bóp eo không ôm được trọn chiếc eo, mái tóc dài thẳng khiến nàng được sự ngây thơ giữa thiếu nữ và phụ nữ.
Chỉ là tâm trí của Từ Thanh Thụ bây giờ đều hướng về nàng tiên cá, cho nên khi nhìn thấy Ôn Lê, mặc dù cảm thấy cô ấy rất giống như cái tên của mình, nhưng cô ấy lúc nào cũng quá giản dị và tao nhã, sao có thể xinh đẹp quyến rũ bằng một nàng tiên cá nhỏ?
Ngược lại, Ôn Lê thấy Từ Thanh Thụ thì rất vui.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau, tính ra là gần nửa tháng cô ấy chưa gặp lại hắn.
Cho nên vừa nhìn thấy Từ Thanh Thụ, cô đã thân mật ôm lấy cánh tay của hắn, gọi một tiếng: "Anh Thanh Thụ."
Từ Thanh Thụ nhẹ gật đầu, nói: "Thời gian gấp gáp, chúng ta đi chợ mua thức ăn trước! Sau đó vừa đi vừa nói chuyện."
Vẻ mặt Ôn Lê hiện lên sự ngơ ngác, bị Từ Thanh Thụ dẫn đến chợ bán thức ăn, trên đường mới biết được Từ Thanh Thụ gọi điện thoại cho cô ấy không phải để dẫn cô ấy đi chơi, mà muốn để cô ấy trở thành nữ đầu bếp.
Lúc này cô ấy có chút không vui, nhưng cô ấy đã quen giả bộ ôn nhu săn sóc trước mặt Từ Thanh Thụ, cho dù bản thân cô ấy không vui thì cô ấy cũng không biểu lộ ra ngoài.
Với lại Từ Thanh Thụ có lẽ cũng cảm thấy xấu hổ vì làm phiền cô ấy như vậy, cho nên lúc đi ngang qua cửa hàng túi xách hắn thuận tay mua cho Ôn Lê một chiếc túi xách.
Sau đó dùng các lời hay ý đẹp để dỗ cô ấy.
Nói ngoại trừ cô ra không ai làm được chuyện này cả, nếu như Ôn Lê không giúp anh, thì không biết phải đi tìm ai hỗ trợ anh ấy.
Ôn Lê nghe xong, không còn chút tức giận nào nữa.
Cuối cùng vui vẻ theo Từ Thanh Thụ lên đảo.
Chu Tùy Ngộ nhìn thấy Từ Thanh Thụ mang người ngoài lên trên đảo, giữa lông mày hiện lên vẻ không vui rất rõ ràng.
Còn Ôn Lê, lúc nhìn thấy Chu Tùy Ngộ hai mắt cô ấy sáng lên.
Oa, anh trai tức giận đẹp trai quá vậy, sở nghiên cứu của Từ Thanh Thụ nhìn nhan sắc để nhận vào làm sao?
Phòng bếp ở trên đảo là của chung, cho nên Từ Thanh Thụ không cần chào hỏi Chu Tùy Ngộ, trực tiếp dẫn Ôn Lê vào phòng bếp để bắt đầu làm việc.
Kỹ năng nấu nướng của Ôn Lê tuy nhiên không bằng Chu Tùy Ngộ, nhưng mấy món rau bình thường nấu ăn tại gia cô ấy vẫn cân được.
Sợ Chu Tùy Ngộ sẽ ra ngoài quấy rầy kế hoạch của mình.
Từ Thanh Thụ một bên dặn dò Ôn Lê chiếm phòng bếp rồi từ từ dùng, một bên mang theo một ít món rau mà Ôn Lê đã làm xong, rồi lái tàu ra khơi.
-
Từ Thanh Thụ đặt thức ăn lên trên tảng đá ngầm, bắt đầu hồi hộp chờ Thẩm An An đến.
Thật ra trong lòng hắn cũng chẳng có manh mối gì, dù gì tất cả chỉ là suy đoán của hắn.
Kết quả, không ngờ chỉ chờ một lát, dưới mặt biển đã có động tĩnh.
Từ Thanh Thụ trợn tròn mắt không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt biển, quả nhiên thấy được hình ảnh nàng tiên cá quen thuộc.
Thẩm An An ngửi được hương thơm của thức ăn, còn tưởng là Chu Tùy Ngộ.
Kết quả là khi cô xuất hiện ở gần khu vực đá ngầm, mới phát hiện không phải anh.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là qua đầu bơi đi.
Từ Thanh Thụ thấy cô rời đi, cũng mặc kệ Thẩm An An có nghe hiểu lời nói của hắn hay không, theo bản năng nói: "Đừng đi, đừng đi, đồng nghiệp của tôi kêu tôi mang cái này đến, hôm nay cậu ta có việc bận không đến được."
Thẩm An An không đi nữa, nhưng cũng không tới gần, chỉ loanh quanh quanh bãi đá ngầm.
Cụ rùa biển đã từng nói, để xem một người có chân thành hay không, thì hay xem ánh mắt của đối phương.
Thẩm An An đang lo không tìm thấy người thí nghiệm, vì vậy cô chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào mắt Từ Thanh Thụ.
Càng quan sát, cô càng không khỏi muốn nhíu mày.
Ánh mắt của người này khiến Thẩm An An cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ánh mắt của cụ rùa biển lúc nhìn Thẩm An An, là sự yêu thương, ôn hòa, đó là ánh mắt điển hình của một trưởng bối nhìn hậu bối.
Ánh mắt của cá mái chèo lúc nhìn Thẩm An An, là ngưỡng mộ, mù quáng, đó là ánh mắt điển hình của một fanboy nhìn thần tượng.
Ngay cả nhà khoa học kia, trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm An An mặc dù trong ánh mắt có một tia kinh ngạc, nhưng cuối cùng ánh mắt của anh vẫn trong sáng và thuần khiết, mặc dù Thẩm An An không muốn thừa nhận, nhưng nếu phải mô tả, thì ánh mắt đó giống như ánh mắt của chủ nhân nhìn thú cưng của mình?
Nhưng người đàn ông trước mặt lại nhìn Thẩm An An bằng ánh mắt tham lam trắn trợn, trong mắt còn lộ ra dục vọng.
Quan trọng nhất là ánh mắt hắn đảo qua đảo lại, Thẩm An An không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, nhưng tóm lại là ánh mắt này luôn khiến cô rất khó chịu.
Vì vậy, Thẩm An An không chút suy nghĩ, giơ cái đuôi lên tạt nước lên người hắn.
Lúc trước Thẩm An An nghịch ngợm, những lúc đó cô cũng tạ nước vào Chu Tùy Ngộ, Chu Tùy Ngộ chưa bao giờ tức giận, cùng lắm là anh nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng và bất lực ấy, như nhìn đứa con nghịch ngợm của mình vậy.
Nhưng Từ Thanh Thụ không hiểu tại sao lại bị Thẩm An An tạt nước, lúc này hắn lập tức cúi gằm mặt xuống.
Sau đó suy nghĩ một chút đây chính là một con cá mà..., sao mình có thể hiểu được con cá chứ, vì vậy ép mình bình tĩnh trở lại: "Cô nếm thử đi, đều là đồ cô thích ăn."
Thẩm An An hạ mình, nghiêng người nhìn thoáng qua.
Càng tức giận hơn nữa!
Thịt của cô đâu?
Thịt đâu?
Trước kia nhà khoa học biết cô thích ăn thịt, mỗi bữa cơm anh đều cho nàng ăn thịt, nhưng nhờ người này đưa hộ có một bữa cơm, vậy mà bát cơm nhìn xanh mét, ngay cả bóng dáng của thịt cũng không nhìn thấy!
Không cần nghĩ nhiều, nhất định là do người này ăn vụng.
Ăn trộm cũng giống như giết cha giết mẹ, không cần quan tâm người ta là người tốt hay kẻ xấu, đánh trước đi rồi tính.
Nghĩ như vậy, Thẩm An An lập tức vẩy đuôi quét Từ Thanh Thụ xuống biển.
Từ Thanh Thụ: "..."
Thẩm An An khoanh tay đứng trên biển nhìn Từ Thanh Thụ vùng vẫy một hồi lâu, mới quét hắn trở lại tảng đá ngầm.
Sau đó, đồ ăn một miếng cũng không ăn, thở phì phì rời đi.
Trở lại huyệt động dưới đáy biển còn chưa hết giận, trước mặt cá mái chèo và cụ rùa biển, cô hằng học phàn nàn vì Từ Thanh Thụ: "...Là tên nào..., dám trộm thịt của cháu, thật là bỉ ổi mà!"
Cá mái chèo từ trước đến nay đối với Thẩm An An luôn ở trạng thái vô não, sau khi nghe xong chuyện này cậu đã muốn đi lên đánh Từ Thanh Thụ thêm lần nữa.
Còn cụ rùa biển, do tuổi tác cũng ngày càng lớn, là người hiền lành không tranh với đời: "Không nên hở tí là chém chém giết giết, làm cá quan trong nhất chính là vui vẻ.
Nói không chừng người ta không có ăn vụng thịt của cháu, phải chăng dần đây trên đảo hơi thiếu thốn nguồn cung cấp, nên không có món thịt nào cả? Hoặc là nhân loại kia sợ ngày nào cháu cũng ăn thịt nên khó tiêu, nên hôm nay làm hai món chay cho cháu thay đổi khẩu vị? Cháu cẩn thận ngẫm lại lời của ta, có đạo lý hay không?"
Thẩm An An suy nghĩ cẩn thận, chăm chú nhẹ gật đầu: "Có đạo lý."
Cụ rùa biển vui mừng nhìn bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy của cô: "Vậy cháu nói hành động quét người xuống biển vừa nãy của cháu là sai rồi phải không?"
Thẩm An An: "Không sai."
Một bên cá mái chèo cũng hát đệm nói: "Đúng, không sai.
Sao cô ấy có thể sai được? Người sai tất nhiên là người khác rồi...!"
Cụ rùa biển: "...???"
Thẩm An An: "Cậu ta nói đúng, quả thực có thể có những lý do khác khiến thức ăn mà người đó gửi tới hôm nay chỉ có rau chứ không có thịt quả thật, nhưng cũng có khả năng có người ăn vụng thịt của cháu...! Có câu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể buông tha.
Cho nên cháu không sai."
Cụ rùa biển: "..."
Thẩm An An: "Lui một vạn bước mà nói*, cho dù người nọ thật sự không có ăn vụng thịt của cháu, cho dù cháu thực sự đánh lầm người, mà đánh lầm người thì sao chứ, dù sao cháu cũng là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ thì có thể phạm sai lầm!"
* Lui một vạn bước mà nói: Nó có nghĩa là ước tính trường hợp xấu nhất.
Cụ rùa biển: "..."
Thẩm An An: "Lui thêm một vạn bước nữa, chỉ cần cháu muốn đánh người, thì đối phương chắc chắn? Không tin thì ông hỏi cá mái chèo đi, ngày nào cậu ta cũng ra ngoài đánh nhau, chẳng lẽ lần nào cũng đánh lầm mấy con cá đó?"
Cá mái chèo vung tay lên: "Đúng vậy! Chỉ cần cháu muốn đánh cá, thì chắc chắn con cá đó sai.
Lớn lên đẹp là sai, lớn lên xấu cũng là sai, lớn lên mập cũng là sai, lớn lên đẹp cũng là sai, ngay cả hô hấp cũng là sai!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Từ Thanh Thụ: "Người không cá này sao lại vô lý quá vậy?"
Thẩm An An: "Vậy mà anh cũng giảng đạo lý với cá? Người này thật là không có đạo lý.
"
Ba quan điểm trên đều quanh co đến mức thấu trời, xin đừng tự tiện bắt chước, huống chi là cố gắng lý sự với cá..