Cá Mái Chèo và Bạch Tuộc Tinh làm ở quán bar chưa tới hai tháng thì đã bị sa thải, bởi vì lúc Bạch Tuộc Tinh bị khách hàng uống quá chén quấy rối thì đã trực tiếp đánh người ta đến mức sứt đầu mẻ trán.
Đương nhiên cũng là do có Cá Mái Chèo nhanh tay cản cô lại, nếu không thì người đó không đơn giản chỉ bị u đầu sứt trán thôi đâu, ít nhất cũng phải nằm viện mười ngày nửa tháng.
Quản lý dùng lời ngon ngọt nói tốt vài câu nên người đó mới quyết định không truy cứu nữa.
Nhưng mà quản lý cũng không dám để Bạch Tuộc Tinh và Cá Mái Chèo tiếp tục ở lại làm nữa.
Theo lý mà nói thì hai người đi làm còn chưa tới hai tháng, hơn nữa bị sa thải cũng là vì phạm phải sai lầm, thông thường với tình huống như vậy thì không cách nào có thể kết toán lương được.
Nhưng mà cũng may quản lý có lòng tốt, dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là sợ Bạch Tuộc Tinh nổi nóng cho nên cuối cùng vẫn là trả cho họ hai tháng tiền lương.
Trước khi rời đi, quản lý còn chân thành khuyên bảo Bạch Tuộc Tinh một câu: "Từ đầu tới thì quay về chỗ đó đi, đừng có đi làm nữa, cả đời này cũng đừng đi làm nữa. Nếu không thì với tính cách nóng nảy của cô, đừng nói kiếm tiền, nói không chừng phải bồi thường đến nỗi không còn cái quần lót để mặc."
"..."
Từ trong quán bar đi ra, Bạch Tuộc Tinh nhịn không được sự buồn rầu, ngước mặt lên nhìn trời: "Ôi, thành phố dĩ nhiên không phải là nơi để cho người ở."
Cá Mái Chèo: "Thành phố là nơi dành cho người ở, chỉ là không hợp để chúng ta ở thôi, dù sao thì chúng ta cũng không phải là con người."
Bạch Tuộc Tinh: "..."
Nói rất có đạo lý nha, khiến cô không cách nào phản bác lại được.
Bầu không khí trầm mặc mất mấy giây, Bạch Tuộc Tinh lại tiếp tục hỏi: "Vậy tiếp theo đây chúng ta đi đâu đây?"
Cá Mái Chèo suy nghĩ một lúc: "Hay là chúng ta quay về nhé?"
Bạch Tuộc Tinh: "À... cứ vậy mà quay về rồi ư?"
Cá Mái Chèo gật đầu: "Ừ, quay về thôi. Lúc chúng ta rời đi thì tớ có nghe Cụ Rùa Biển nói chưa tới nửa năm nữa thì Tiểu An cũng nên trưởng thành rồi. Chúng ta đã ở đây được hai tháng rồi, bây giờ từ từ chậm rãi quay về thì đoán chừng lúc về tới nhà thì vừa hay bắt kịp lễ thành người của cô ấy. Hơn nữa, bây giờ tớ cảm thấy thành phố chẳng có gì cả, chất lượng không khí thì không tốt, nơi ở thì vừa nhỏ vừa rách nát, ăn thì chỉ tàm tạm, quan trọng nhất là đánh có một tí thôi cũng phải cúi đầu nhận lỗi..."
Hai người càng nói thì càng cảm thấy thành phố cực kỳ mưu mô toan tính, cho nên hận không thể lập tức khởi hành trở về đáy biển.
Bạch Tuộc Tinh dù gì cũng cũng là một cô gái, suy cho cùng cẩn thận nghĩ tới họ mới nhận được một tháng tiền lương, số tiền này đem về biển thì cũng không dùng được, còn không bằng cứ mua phần quà sinh nhật đem về cho nàng tiên cá.
Thế là cô dứt khoát lôi kéo Cá Mái Chèo đi vào trung tâm mua sắm.
Hai người họ tuy là ở trong thành phố được hai tháng, nhưng cũng là lần đầu tiên vào trung tâm mua sắm đi dạo.
Bạch Tuộc Tinh nhỏ giọng hỏi Cá Mái Chèo ở bên cạnh: "Nàng tiên cá bé nhỏ đó thích gì vậy?"
Cá Mái Chèo không thèm suy nghĩ mà trả lời: "Em ấy thích trai đẹp nhất."
Bạch Tuộc Tinh: "..."
Cá Mái Chèo: "Còn thích ăn đồ ngon với trang sức hình mặt trăng."
Bạch Tuộc Tinh quả quyết: "Vậy chúng ta đi xem trang sức đi."
Hai người dạo quanh mấy vòng ở cửa hàng trang sức khu tầng một, sau cùng Cá Mái Chèo dừng lại trước một quầy bán hàng bằng thủy tinh không chịu đi tiếp.
Bạch Tuộc Tinh thuận theo ánh mắt của Cá Mái Chèo nhìn qua: "Em có chắc là em ấy sẽ thích cái này không?"
Cá Mái Chèo gật đầu: "Lúc trước khi em đón lễ thành người thì em ấy từng nói qua muốn tặng một sợi dây chuyền vàng cho em nên em đoán chắc là em ấy cũng thích. Hơn nữa nó vàng lấp la lấp lánh, lại to như vậy, chị không thấy nó rất khí thế sao?"
Bạch Tuộc Tinh: "..."
Khi Bạch Tuộc Tinh và Cá Mái Chèo đang tỉ mỉ chọn quà sinh nhật cho Thẩm An An thì cô cũng rất mong chờ lễ chào đón thành người của bản thân.
Thời gian này cô phát hiện tần suất chân mình mọc ngày càng thường xuyên hơn. Trước đây là cứ cách vài ngày thì mới mọc ra được một chút, hơn nữa về cơ bản thì khi nó mọc ra thì trong chốc phát lại quay trở về.
Nhưng bây giờ so với lúc trước quy luật hơn nhiều rồi.
Cơ hồ thì cách một tuần sẽ mọc một lần, hơn nữa thời gian duy trì của lần sau dài hơn so với lần trước. Lần gần đây nhất, thậm chí có thể duy trì gần một tiếng đồng hồ.
Không thể không khẳng định rằng năng lực thích ứng của loài người quả thật rất mạnh. Lần đầu tiên nhìn thấy đôi chân dài của nàng tiên cá, Chu Tùy Ngộ cảm thấy tam quan và linh hồn của mình đã được tái tạo lại. Nhưng mà hôm nay khi một lần nữa lại nhìn thấy đôi chân dài của nàng tiên cá, anh lại có vẻ bình tĩnh không cảm thấy gì quái lạ.
Anh thậm chí còn làm một đôi giày cho nàng tiên cá.
Đúng vậy đó, anh tự tay làm cho nàng tiên cá một đôi giày được làm từ rơm.
Đương nhiên là mấy việc như làm giày rơm anh căn bản là không biết, chủ yếu là vì có lần khi anh đi ngang qua bến sông, thấy có một người nghệ nhân đang ngồi đan rơm với nhau tết thành một số động vật nhỏ bán ở trên đó. Những con vật nhỏ đó nhìn rất sống động, chỉ là một vài nhánh cỏ bình thường nhưng nằm trong tay người người nghệ nhân thì giống như có linh hồn vậy.
Chu Tùy Ngộ liên tưởng tới hình ảnh nàng tiên cá bước trên tảng đá sau khi cô mọc chân, thế là bỗng có suy nghĩ lạ lùng, muốn hỏi thử ông cụ xem có biết đan giày rơm không.
Không ngờ là ông cụ thật sự biết đan.
Thế là Chu Tùy Ngộ đưa cho ông cụ một ít tiền để ông cụ dạy cho anh cách đan cả một buổi chiều.
Thẩm An An sững sờ nhìn đôi giày rơm mà Chu Tùy Ngộ tặng cho mình.
Anh biết làm bông tai, kẹp tóc, đồ ăn thì khỏi nói, thậm chí còn biết đan giày rơm?
Hỏi chứ anh trai nhỏ có cái gì là không biết làm không?
Người anh trai nhỏ giỏi giang bị ánh mắt tôn thờ của Thẩm An An nhìn khiến anh ngại ngùng, thế nên với đôi tai đỏ ửng nói mấy lời khiêm tốn: "... Đây không phải là anh làm đâu, anh mời thầy dạy cho anh, em đi thử xem có vừa chân không?"
Thẩm An An kích động xông qua cầm lấy đôi giày chuẩn bị ướm vào, nhưng mà nhìn thấy Chu Tùy Ngộ ở trước mặt thì lập tức dừng lại.
Để anh chàng đẹp trai giúp mang giày là một cảnh nổi tiếng trong phim thần tượng nha, cơ hội như vậy sao có thể bỏ qua cách vô ích chứ?
Nghĩ như vậy nên Thẩm An An nhét đôi giày lại vào trong tay của Chu Tùy Ngộ, sau đó cười híp mắt duỗi chân về phía Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ: "..."
Chu Tùy Ngộ dường như cảm thấy mình không thể tức giận được chút nào khi đối mặt với nàng tiên cá nhỏ này.
Muốn anh vuốt đuôi thì anh vuốt đuôi, thổi vào miệng vết thương thì anh thổi, ngay cả giờ đây khi nàng tiên cá duỗi chân ra muốn anh giúp mang giày, thì anh cũng không thấy ngạc nhiên, thậm chỉ còn có suy nghĩ kiểu như 'À, tôi biết chắc là sẽ như vậy mà'.
Cho nên, anh không hề chớp mắt mà trực tiếp giúp Thẩm An An mang giày vào.
Nhưng mà lúc anh nắm lấy mắt cá chân trẳng nõn của Thẩm An An thì trong lòng ra sức mặc niệm 'sắc tức thị không, không tức thị sắc'*.
*Sắc tức thị không, không tức thị sắc" nghĩa là: "Sắc không khác với Không và Không cũng không khác với Sắc. Sắc chính là Không và Không cũng chính là Sắc". Sự vật, sự việc vừa là nó mà cũng vừa không phải là nó. Nguồn: Hương thiền qua tiếng trúc.
Theo lý mà nói thì giày rơm khá là mềm dẻo, nhưng vì chân của thâm An An mới mọc ra, mềm mại như da em bé sơ sinh vậy. Cho nên khi Chu Tùy Ngộ vừa giúp cô mang giày thì cô đã bắt đầu chau mày.
Ban đầu Thẩm An An cho rằng vì bản thân cô lâu rồi chưa mang giày nên không quen, thậm chí còn thử đứng lên đi lại hai bước để thăm dò. Cô hiện giờ không thể đi quá lâu nhưng đi lại một hai bước thì vẫn được.
Nhưng chân càng đi thì lại càng đau.
Cuối cùng cô không thể nhịn thêm nữa đành ngồi xuống cởi giày ra.
Kết quả là chỉ mới đi được một vài bước thôi, mà chân cô bị đôi giày ma sát đến đỏ ửng.
Hiển nhiên Chu Tùy Ngộ cũng thấy được, đau lòng nói: "Ôi, đôi giày này xem ra không ổn, em đừng có mang nữa, lần sau anh sẽ thử làm đôi giày vải cho em."
Giày vải à?
Thẩm An An nhìn bộ váy lụa trên người mình, nhanh trí nắm lấy vạt váy dùng lực xé.
Xé không rách!
Cuối cùng vẫn là nhờ một chú cá mập đi ngang qua giúp một tay, cuối cùng mới xé nhỏ được mấy tấm vạt váy.
Thẩm An An cầm vải lụa quấn từng vòng quanh đôi giày rơm mà Chu Tùy Ngộ đã đan, còn thắt thêm cái nơ con bướm xinh đẹp nữa. Tấm vải lụa mềm mại rất nhanh đã có thể giải quyết được vấn đề ma sát chân mà giày rơm mang đến, mẹ cũng không cần lo lắng là giày ma sát chân nữa.
Thẩm An An phấn khởi duỗi đôi chân qua cho Chu Tuỳ Ngộ xem.
Chu Tùy Ngộ nhìn đôi giày rơm vải lụa, rồi lại nhìn chỗ vạt váy bị xé mất lộ ra một đôi chân trắng nõn mảnh mai, cạn lời hơn nữa ngày, sau cùng mới âm thầm, lặng lẽ giơ ngón tay cái cho cô.
Hôm mà Cá Mái Chèo và Bạch Tuộc Tinh quay về thì dưới biển nhộn nhịp y như đón lễ hội vậy. Rất nhiều động vật dưới biển đều chạy qua hang động để chuẩn bị nghe hai người quay từ thành phố về kể những chuyện trong thành phố.
Trong đám ranh ma quỷ quái này, có những người giống với Bạch Tuộc Tinh và Cá Mái Chèo, cũng đã trưởng thành và nhìn qua mặt trận rồi. Nhưng nhiều hơn nữa thì giống với Thẩm An An, vẫn chưa trưởng thành, vẫn chưa tiến hoá thành công.
Bọn họ đối với thế giới ngoài kia đầy tưởng tượng và mong đợi, cho nên mỗi khi có đứa tinh ranh từ bên ngoài trở về, bọn họ sẽ tự thành lập một nhóm để nghe kể chuyện.
Cá Mái Chèo ở bên ngoài thành phố thì ỉ ôi là không đáng, nhưng bây giờ đối diện với nhiều ánh mắt chờ mong với thế giới ngoài kia, lại đổi giọng lên tiếng khen không ngớt: "Thành phố tốt lắm, có rất nhiều tòa nhà chọc trời, có rất nhiều loại xe hơi, chạy so với cá dưới biển như chúng ta còn nhanh hơn, ngoài ra chỗ ăn chơi cũng rất nhiều, còn có ninh đầu cá nữa nè.
Cả đàn cá run lẩy bẩy: "...???"
Ninh đầu cá có ổn không thế?
Thẩm An An gần đây ở dưới hang động rất chán chường cho nên bây giờ nhìn Cá Mái Chèo nói hươu nói vượn thấy rất vui.
Nhưng mà đợi đến lúc Cá Mái Chèo tiễn đàn cá qua hóng hớt đi về, sau đó vui vẻ từ trong túi lấy ra quà sinh nhật của Thẩm An An, nụ cười mà cô duy trì cả ngày cuối cùng cũng nở rộ.
Cá Mái Chèo tràn đầy mong chờ nhìn cô: "Thế nào, em thích không?"
Thẩm An An nhìn sợi dây chuyền vừa to vừa dày này, kỳ thực không tài nào nói ra được lời trái lương tâm là thích được, cho nên không khỏi chuyển qua đề tài khác: "Chị chỉ mang quà cho em thôi sao? Không mang cho Cụ Rùa Biển một phần ạ?"
Cá Mái Chèo hơi ngượng ngùng gãi gãi sợi tóc đỏ trên đỉnh đầu: "Hehe, có mà. Thật ra thì chị vốn định mua hai sợi dây chuyền vàng to dày giống hệt nhau, nhưng chị không đủ tiền, sau đó chị nghĩ đầu của Cụ Rùa Biển hơi nhỏ nên chắc ông ấy không đeo sợi dây chuyền dày được, cho nên chị mua cho ông ấy cái này..."
Cá Mái Chèo vừa nói, vừa từ trong túi lấy ra hai sợi dây chuyền vàng.
Nó dày gần giống với sợi dây chuyền của Thẩm An An, nhưng nó chỉ là cái lắc tay.
Nhưng mà chị đừng có nói, đeo trên cổ Cụ Rùa Biển cũng hợp lắm chứ bộ.
Thẩm An An bỗng nhiên hiểu ra tại sao vào cái hôm cô xé váy kụa thì Chu Tùy Ngộ lại có vẻ mặt đó.
Nó đúng là một loạt hành động mạnh bạo như hổ, vừa nhìn là biết chỉ số thông minh 250*.
*250 trong tiếng Trung là 二百五 đồng nghĩa với sự sỉ nhục, mang ý mắng chửi người đối diện. Họ thường gọi kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250.
Nghĩ như vậy, cô chịu không được đưa tay lên xoa đầu của Cá Mái Chèo, dùng giọng điệu dỗ dành em bé nói: "... Đối với việc tặng quà cáp này, nếu sau này chị có cơ hội thì hãy học hỏi thêm từ anh trai nhà khoa học. À, đúng rồi,học theo cách anh ấy tặng quà là được rồi, còn về phương diện đặt tên thì đừng học, dễ đánh mất tình bạn lắm."
Cá Mái Chèo: "...???"