Từ "cảm ơn" cũng như vậy, đã lâu Tô Cảnh chưa được nghe qua.
Hiện giờ hai câu này đều được nói ra từ một người, Tô Cảnh hiện giờ mới biết, thì ra hai câu này còn có thể sử dụng cùng với nhau.
Nhưng mà, Kỳ Cảnh liếc mắt một cái nhìn tiêu yêu đang cao hứng, xoay đầu nhìn vào sâu trong rừng rậm, đột nhiên có chút đau đầu.
Hắn biết ngay tiêu yêu này chính là một đứa ngốc, chỉ một con rắn không thể gây ra thương tổn gì tới nàng đã mang ơn đội nghĩa đến nỗi như thế.
Lại nói con rắn này chính là thứ hắn cố ý dọa nàng.
Nàng không tức giận thì thôi, lại còn mang ơn hắn.
Tiêu Bạch quay đầu nhìn thoáng qua con rắn độc, thân rắn cứng đờ giữ nguyên tư thế vặn vẹo lúc đầu, như thế cũng không thể sống lại được.
Trong lòng Tiêu Bạch lại bắt đầu cảm kích "Thật sự rất cảm ơn ngươi, Tô Cảnh"
Còn cảm ơn!!
Đúng là không cứu được nữa rồi!
Nhưng hắn cũng thật ngu ngốc, ở với tiểu yêu này mấy ngày như sống uổng phí mấy năm trời, sống đến mức ngu muội.
Con tiểu yêu này có vẻ không giỏi ngụy trang cho lắm.
Bởi dù là người hay yêu, khi đối mật với nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên chắc chắn là thứ chân thật nhất.
Trừ khi, khả năng ngụy trang của nàng đã đạt đến đỉnh cao, nên hắn mới bị lừa.
Một lần nữa túi được đóng lại, nhưng dưới yêu cầu khăng khăng của Tiểu Bạch, miếng vải được gấp thành hình cái võng, còn Tiêu Bạch được đặt ở trên đó đã ngồi vững vàng, còn có thể thấy rõ sự vật trước mặt.
Nàng ngồi trên miếng vải được đung đưa giữa không trung, giống như đang ngồi trên một cái xích đu biết bay.
Mà giờ phút này nàng đã bình tĩnh trở lại nên cũng nhớ ra mình không có thân thể, kể cả con rắn kia có cắn một cái cũng sẽ không làm sao hết.
Có khi nó còn bị gãy một cái răng không chừng.
Nghĩ đến cảnh tượng đấy làm Tiểu Bạch có chút buồn cười, rắn bị gãy răng không biết sẽ như thế nào.
Đảo mặt lại nghĩ đến Tô Cảnh chém rắn bảy tấc khiến nó chết lâu rồi, trong lòng thế mà lại bắt đầu có chút tiếc nuối.
Tiêu Bạch ngẩng đầu nhìn Kỳ Cảnh, tò mò hỏi "Ngươi nói xem, con rắn vừa nãy có độc không?"
Kỳ Cảnh "Có"
Tiêu Bạch "Độc tính mạnh không?"
Kỳ Cảnh hạ tầm mắt nhìn thoáng qua ngọc tỷ đang ngoan ngoãn ngồi đấy, nói "Bây giờ nếu ngươi không sợ rắn nữa thì ta có thể tìm cho người một con giống như đúc, thử xem độc tính của nó nhẹ hay mạnh"
Tiêu Bạch "......."
Cái này không cần đâuuu.
Hiện tại nàng cũng chỉ không sợ thế thôi, nếu để nàng gặp lại một con như thế chắc chắn vẫn bị dọa chết khiếp.
"Lúc còn nhỏ ta từng bị rắn cắn, độc tính của loại rắn độc này rất đặc biệt" Giọng nói Tiêu Bạch nghe rất êm tai, mềm mại, nhất là khi nàng đang hồi tưởng lại, giọng nói cũng nhẹ đi rất nhiều.
"Lúc ấy tuy đã được đưa đến bệnh viện nhưng nhận được ba lần thông báo đều là bệnh tình nguy kịch, lúc đó bác sĩ nói việc cứu sống gần như không thể, cho nên từ đó về sau ta rất sợ rắn" Tiêu Bạch suy nghĩ rồi bổ sung "À, đúng rồi, bác sĩ chính là đại phu ý"
Kỳ Cảnh không thể không nói rằng chính là một người nghe tốt, Tiêu Bạch nói, hắn cũng chỉ lặng lặng nghe, cũng không cắt ngang.
Đây cũng là thứ rất khó có được, dù sao thì người giống như hắn cũng chưa bao giờ yên lặng nghe người khác nói một việc mà hắn không hề có trong đó.
Kỳ thật bạn bè của Tiêu Bạch cũng chỉ biết là nàng sợ rắn, nhưng vì sao lại như vậy thì không ai biết, nàng cũng chưa từng kể cho người khác nghe chuyện này.
Nhưng tối hôm nay không biết làm sao, chắc là đêm nay quá đẹp, hoặc là từ lúc bắt đầu xuyên qua, lâu lắm rồi mới có mồi người để nói chuyện, cũng có thể là máu rắn bắn ra tung tóe làm nàng kích động.
Hiện giờ cô chỉ muốn nói hết tất cả, lại chỉ muốn lải nhải nói từng ít một.
Cũng muốn Tô Cảnh đáp lại nàng một vài câu
"Ngươi biết không, lúc đó ta mói chín tuổi nên rất sợ.
Cứ nghĩ mình sẽ chết đi, nhưng đồ ăn vặt ta tích cóp đã lâu đều được giấu dưới giường bà nội, cũng chưa có ai biết, nếu ta chết đi chắc chắn sẽ bị hỏng hết, quá lãng phí"
Kỳ Cảnh gật gật trong lòng, đúng là rất lãng phí, lúc nhỏ hắn cũng thích giấu đồ ăn, về điểm này hai người họ rất giống nhau.
Nhưng mà thứ hắn giấu chỉ có gạo, mì, và màn thầu, hoặc là thi thể động vật nhỏ bắt được, thời điểm khó khăn nhất, đói muốn chết, hắn còn giấu cả cỏ dại và sâu ăn rễ.
Dù sao chỉ cần là thứ có thể ăn, khi đó hắn đều sẽ giấu đi.
"Cũng may sau đó ta vẫn còn sống, nhưng từ đó về sau ta cũng không ăn nhiều đồ ăn vặt nữa, cái đó ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe" Đống đồ ăn vặt năm đó được Tiêu Bạch giấu dưới gầm giường đã được nàng phân phát hết cho các bạn hàng xóm sau khi xuất viện.
Có thế sống sót đúng là rất may mắn.
Kỳ Cảnh đột nhiên nhớ tới thời điểm trước khi hắn trở về Nghiệp Thành, có một năm cái thôn hắn ở gặp đại hạn, mọi lương thực ngoài ruộng đều khô chết, đến cái rễ cắm sâu trong lòng đất của cỏ dại cũng khô cắn, cuối cùng mọi thứ có thể ăn đều bị ăn hết.
Người chết đói rất nhiều, sau lại xuất hiện ôn dịch, khi đó thứ béo nhất chính là mấy con kền kền bay trên những cành khô.
Thịt kền kền vừa già vừa dai, còn có một thứ mùi hôi thối bốc ra từ đó.
Nhưng hắn vẫn sống sót.
Tiêu Bạch "Còn sống thật tốt"
Kỳ Cảnh "Còn sống thật tốt"
Càng đi vào sâu trong rừng, không gian càng trở nên tối tăm, chậm rãi, Tiêu Bạch cũng bắt đầu không thể nhìn rõ được cảnh vật chung quanh.
"Bọn họ sao lại nhốt Lâm Mông ở nơi như này chứ?" Tiêu Bạch cẩn thận nhìn về bốn phía, nhìn thế nào cũng không giống nơi thích hợp để nhốt người "Có khi bọn họ đã giấu người trong thôn đấy, chúng ta đừng đi vào trong nữa"
Kỳ Cảnh nghe được nhưng lại này thì dừng một chút, cũng không đi tiếp nữa, hắn vòng vòng quanh nơi này một lúc, cuối cùng dừng lại ở một nơi vô cùng bình thường.
Tiêu Bạch nhìn chằm chằm cái nơi này, cũng không phát hiện có chỗ nàng khác biệt, nàng hình như có chút không tiếp cận được với mạch não Tô Cảnh.
Nhưng lại cảm thấy hắn là người sẽ không vô duyên vô cớ mà dừng ở đây, nàng có chút khẩn trương hỏi "Nơi này có gì đó không đúng à?"
Kỳ Cảnh bỏ túi xuống, nhìn đại khái quanh miếng đất "Không phải"
Tiêu Bạch nhìn hắn bắt đầu dùng lưỡi dao vẽ một vòng tròn trên mặt đấy, càng không khỏi kỳ quái "Vậy ngươi dừng ở đây làm gì?"
Sau khi xác định được vị trí, thanh đao Kỳ Cảnh bắt đầu cắm vào bùn đất, đào đất.
Hắn chọn vị trí cũng không thổi, đất đai mềm xốp, chỉ trong một lúc khu đất bằng phẳng đã xuất hiện một cái hố nhỏ.
Bởi hôm qua mưa cho nên đất có chút dính dính, chỉ trong một lúc mà thân đao đều đã nhuốm mày sắc nâu đậm của bùn đất.
Lúc đầu được xuất ra từ một người có tiếng, là vũ khí sắc bén dùng để giết người nhưng lúc này lại bị Kỳ Cảnh lấy tới để đào hố, mà hắn dùng cũng rất thuận tay, không hề phí phạm của trời.
Trong lúc hắn đào hố, Tiêu Bạch ngồi ở một bên nhìn, càng nhìn càng không hiểu làm sao.
Cho nên, dưới đấy có cái gì? Lâm Mông bị chôn à?
Nàng tưởng tượng đến cảnh Lâm Mông bị chôn, hắn ta là một người to con, phải đao bao nhiêu cái hố mới có thể chôn hắn ta được?
Nhưng nhìn chung quanh thì lại không giống như vừa mới có người bị chôn.
Hơn nữa cái hố nhỏ như vậy, cũng chỉ lớn hơn thân ngọc của nàng có một chút.
Giúp phút này Tiêu Bạch đã không thể nhìn thấy cái chủy thủ đang ra sức đào hồ nữa rồi.
Tiêu Bạch "!!!"
Cái hố chỉ lớn hơn nàng một chút!
Đồng tử Tiêu Bạch co lại, nàng biết rồi, Tô Cảnh này muốn chôn nàng!!
Đúng rồi, nơi này là chỗ sâu trong rừng rậm núi lớn, cây cối rậm rạp, người bình thường chắc chắn sẽ không dám bén mảng tới nơi này.
Mà Tô Cảnh chọn nơi này thì đúng là quá bình thường! Nếu là ngày thường nàng sẽ không thèm nhìn nơi này đến lần thứ hai, bình thường đến mức tên tâm thần hỗn đản Tô Cảnh này đã đào sẵn hố chờ nàng nhảy vào mà nàng còn không biết.
Nàng còn tưởng rằng, nếu mà chôn thì nàng cũng sẽ bị chôn ở dưới gốc cây đại thụ che trời, ngươi bình thường chẳng phải sẽ tìm một nơi như thế để đánh dấu sao?
Nhưng đây không phải trọng điểm, Tiêu Bạch kéo suy nghĩ về, nàng không muốn bị chôn chút nào, sao mình lại đồng ý yêu cầu vô lí của Tô Cảnh chỉ để tìm Lâm Mông chứ?
Còn không bằng ở lại hoàng thất, quyền lực trong thiên hạ tập trung hết vào nơi đó.
Ở đó nàng nghĩ chính lài nơi nắm giữ thông tin nhanh nhất.
Trên đời này nếu hoàng gia không biết mấy chuyện quỷ quyệt hoang đường, quỷ quái thần linh thì nếu nàng đi đến nơi khác chắn chắn là mò kim đáy bể.
Hơn nữa vận mệnh đã gắn định, nàng cứ cảm thấy ở im tại hoàng thất đối với nàng có lợi.
Đây chắc có khí vận hoặc là chân long chi khí??
Nhưng hiện tại, Tô Cảnh muốn chôn nàng!
Tiêu Bạch tức giận, nàng nhớ lại mọi việc liên quan đến Tô Cảnh, nhưng vẫn không nhớ ra vì sao Tô Cảnh lại muốn chôn nàng.
Vừa rồi nàng còn rất cảm kích người này đã giúp nàng giết rắn, nàng thậm chí còn thổ lộ tiếng lòng của mình với hắn, khi đó nàng cứ tưởng quan hệ của bọn họ chắc chắn đã trở nên tốt hơn.
Hắn lại khác, xoay người đã đào cho nàng một cái hố.
Mà nàng lại không thể động đậy, cũng không chạy thoát được.
Tiêu Bạch rối tung lên.
Tiêu Bạch nằm yên.
Chẳng lẽ đây là cách yêu nghĩ sao.
Kỳ Cảnh nhìn vầng sáng quanh ngọc tỷ ảm đạm dần.
Hắn nhếch miệng cười, hình như biết rồi?
Sao lại bình tĩnh như thế, dù sao hắn cũng không cần nói nhiều lời vô nghĩa.
Đầu tiên hắn ném cái bản đồ xuống đáy hố, sao lại xách ngọc tỷ ném lên nó.
Tiêu Bạch cúi đầu nhìn thoáng, ồ, đào rất sâu.
Ngay sau đó nàng đã bị chôn.
Bốn phía dần dần tối đi, và giờ đến một tia sáng cũng không có.
Đang lúc Tiêu Bạch nản lòng thoái chí, nàng đột nhiên cảm thấy đất trên đầu bị xới ra, sau đó là thân đao lạnh lẽo dán vào nàng.
Tiêu Bạch trợn trắng mắt, tức giận hỏi hắn "Ngươi làm cái gì thế?"
Sao lại, chôn nàng còn chưa đủ mà còn muốn chém nàng một đao, như thế khác nào con rắn độc kia đâu?
Giờ phút này Kỳ Cảnh thế mà rất tốt, thấy Tiểu Bạch dỗi hắn cũng không tức giận, thành thành thật thật trả lời "Tự chôn mình"
Tiêu Bạch "!?"
Người này có phải bị bệnh nặng gì không thế.
"Ngươi ra ngoài" Hiện giờ Tiêu Bạch đến một câu dự thừa cũng không muốn nói với hắn, nàng cũng biết giận dỗi.
Từ khi quen biết tới bây giờ, nàng tự nhận là chưa từng làm bất cứ việc gì có lỗi với Tô Cảnh, nàng tốt tính coi hắn là bạn bè, nhưng đổi lại được cái gì? Một đao sau lưng!
Không có người ta có thể không nói gì, mà có người sống nhưng lại có bị nghẹn lời đến chết!
Kỳ Cảnh tốt bụng nhắc nhở "Đây là hố ta đào"
Tiêu Bạch "!!"
Cảm tình kia là nàng hiếm lạ, một hai phải ở nơi này?
Tiêu Bạch "Vậy ngươi thả ta ra đi"
Kỳ Cảnh thử điều chỉnh lại vị trí để lưỡi đao tránh đụng vào ngọc tỷ, sau đó vô cùng nghiêm túc trả lời "Cái này chỉ sợ không được"
Tiêu Bạch tức đến muốn cười.
Cho nên ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Đào một cái hố, sau đó đôi ta cùng chôn?
Trông hoa ở đây à?
- ---
Tác giả có điều muốn nói:
Kỳ Cảnh: Ta có một nguyện vọng, ta hy vọng có một ngày có thể chôn cùng Tiểu Bạch của ta.
Tiêu Bạch (che mặt bằng một tay): Không, ngươi không muốn!
Tề Cảnh: Nương tử?
Tiêu Bạch: Cút đi, ngươi không còn nương tử nữa!.