Xuyên Thành Người Hầu Phủ Thượng Thư


Thị Dao vui mừng nói: “Đúng là anh, hôm nay anh ăn mặc lịch sự làm tôi suýt không nhận ra.”
Nguyễn Nam đắc ý nói: “Đi chùa tất nhiên phải ăn mặc gọn gàng rồi, thế nào, ông đây hôm nay trông đẹp không?”
Thị Dao cười cười lườm hắn: “Đẹp, ông lớn lúc nào cũng là người đẹp trai tài giỏi nhất.”
Nguyễn Nam lại càng sung sướng: “Cái miệng của cô cũng dẻo ghê.

Thế nào, dạo này tốt chứ, tôi nghe nói nhị phu nhân phủ thượng thư đang khắp nơi tìm người mai mối cho đại tiểu thư nhà cô đó.”
Thị Dao cũng nghiêm túc lại: “Tôi biết rồi, nhưng cũng không thể làm gì, sống đến đâu hay đến đó thôi.”
Nguyễn Nam nhướn mày: “Không phải chứ, cô vẫn quyết định ở lại đó à? Thực sự không suy nghĩ tí nào tới việc rời đi sao?”
Thị Dao nói: “Cũng có, nhưng tôi cũng chưa biết mình có nên đi không, dù sao đại thiếu gia đối xử với tôi cũng rất tốt, nếu giờ tôi đi rồi, đại thiếu gia có khả năng bệnh sẽ trở nặng mất.”
Nguyễn Nam nói: “Có phải cô đánh giá mình quá cao rồi không? Cô chỉ là một người hầu nhỏ bé trong phủ thôi, không có cô cũng sẽ có người khác.

Cứ cho rằng giờ tên điên kia tốt với cô, nhưng đến lúc nào đó hắn phát bệnh, hại chết cô xong, hôm sau hắn vẫn sẽ bình thường đi bám lấy một người khác thôi.

Cô phải tin tôi, ở trong đó không có gì tốt đẹp cả.

Bây giờ còn đại tiểu thư coi trọng cô, bảo vệ cô trước một đống người, một thời gian nữa cô ấy ra khỏi phủ, cô sẽ làm thế nào đây.

Một mình cô không thể đối phó hết với họ, bọn họ dễ dàng xử lý cô như giết một con kiến.

Tên điên kia còn khó giữ được mình, chứ đừng nói đến bảo vệ cô.”
Nghe Nguyễn Nam nói một tràng dài, Thị Dao cũng chỉ thở dài: “Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều.”
Họ vừa đi vừa nói, bất giác đã đi ra khỏi phạm vi ngôi chùa, đứng cạnh một dòng sông nhỏ.

Nguyễn Nam lại nói tiếp: “Bây giờ việc cô nên suy nghĩ là nên chạy khỏi đó vào thời điểm nào là tốt nhất, chứ không phải vẫn còn đắn đo nên đi hay ở.”
Thấy Nguyễn Nam kiên quyết, cũng biết anh thực sự muốn tốt cho cô, hướng mắt về phía dòng sông đang chảy, Thị Dao tự nhiên muốn được giống như nó, chảy mãi, chảy đến những nơi mà nó muốn đi, qua những nơi mà cô chưa từng biết tới.

Thiên nhiên thật hùng vĩ và cũng rất tự do.

Như đã hạ quyết tâm cô nói: “Được rồi, tôi sẽ đi cùng anh, nhưng tôi cần thêm thời gian để sắp xếp một số việc, lúc nào sẵn sàng, tôi sẽ báo lại.”
Nguyễn Nam nghe vậy cũng yên tâm hơn.

Thị Dao lại đột nhiên dùng ánh mặt nghi ngờ hỏi hắn: “Nhưng tôi có thắc mắc, chúng ta cũng mới gặp nhau có một lần hôm đó, sao anh lại nhất quyết muốn giúp tôi vậy.

Chúng ta cùng lắm chúng ta chỉ là bạn mới quen, cũng không nợ nhau ân tình gì.

Chẳng lẽ, anh định đem tôi ra ngoài rồi mang tôi đem bán?”
Nguyễn Nam bất ngờ trước lời nói của Thị Dao, sau đó hắn lại bật cười: “Tôi cũng không biết nữa, có thể tôi thực sự coi cô là bạn tốt nên mới muốn giúp cô thôi.

Bạn bè không phải nên giúp đỡ nhau những lúc như này sao.

Huống hồ với tôi đây cũng không phải việc khó khăn gì.

Coi như cho cô một ân tình, nay mai cô trả lại tôi, tôi cũng không lỗ.”
Thị Dao khinh thường liếc Nguyễn Nam: “Hừ, cái ân tình này giống như ép buộc tôi phải nhận thì có.”
Hai người vẫn tiếp tục hàn huyên một lúc nữa thì thấy phía sau bắt đầu có người nhao nhao xô đẩy nhau.

Để tránh cho Thị Dao bị xô đẩy, Nguyễn Nam kéo cô lại gần.

Thị Dao khó hiểu dáo dác nhìn xung quanh: “Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên mọi người lại bị xô đẩy?” Đang thắc mắc, bỗng cô như nghe thấy giọng ai gọi mình: “Dao, cô đang ở đâu?”
Nguyễn Nam ghé vào tai cô nói: “Hình như có người đang tìm cô.

Vậy tôi đi trước, lúc nào cô sẵn sàng thì cứ làm theo tôi bảo trước đó.” Nói xong, anh ta liền buông cô ra rồi lẫn vào trong đám người đi mất.
Thị Dao còn chưa hiểu chuyện gì thì đã có người túm cô lại ôm vào trong ngực.

Tai cô áp vào ngực hắn có thể nghe thấy tim hăn đạp từng hồi rất mạnh, một lúc sau mới dần bình tĩnh.

Dù hắn không nói gì, nhưng Thị Dao biết người đang ôm cô là ai, đợi hắn bình tĩnh lại, cô liền đẩy hắn ra: “Đại thiếu gia, ta không sao, ngài bỏ ta ra trước đi, ở đây đông người, không tốt.

Ta chỉ rời đi một lát thôi mà, sao ngài phải cuống quý như vậy?”
Lý Kim Huy thấy Thị Dao vẫn ở đây, tâm trạng bình tĩnh trở lại, liền nói: “Ta ra ngoài không thấy cô, bọn Thị Mai cũng thấy cô đi đã lâu chưa trở lại, ta liền rất lo lắng, ta sợ cô tự nhiên cứ thế biến mất.

Thị Dao, cô đã hứa với ta ròi đúng không? Sẽ mãi mãi ở với ta ấy.”
Thị Dao bất lực nhìn hắn: “Tất nhiên rồi, vì vậy, lần sau đại thiếu gia có không thấy ta thì cũng đừng luống cuống đi tìm, cứ bình tĩnh ở nhà chờ ta trở về là được.”
Lý Kim Huy nghe vậy tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Thị Mai cũng vừa lúc đuổi tới: “Thị Dao, cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi, cô vừa đi đâu lâu vậy? Đại thiếu gia không thấy cô đâu liền rất lo lắng, đòi chạy khắp nơi tìm cô.”
Thị Dao trả lời: “Tôi thấy cảnh nơi đây đẹp quá nên muốn qua ngắm thử, không ngờ đại thiếu gia ra sớm như vậy.

Làm mọi người phải lo lắng rồi.

Còn đại tiểu thư đâu?”
Thị Mai đáp: “Đại tiểu thư đang đợi mọi người ở quán nước cạnh cổng chùa, chúng ta mau qua đó thôi.”
Lúc này, Lý Kim Linh đang ngồi đợi bọn người Thị Dao trở về, đầu năm, người đi chùa tấp nập, quán nước ven đường cũng ăn ra làm nên nhiều.

Tuy chỉ là quán nước nhỏ, nhưng lại đủ trai gái đang ngồi líu lo buôn chuyện.
Một đám thiếu nữ đang tụ lại một chỗ, vừa têm trầu, vừa thì thầm to nhỏ: “Này, các cô nghe tin gì chưa? Đỗ tướng quân về kinh rồi ấy.

Nghe nói, năm nay Hoàng thượng đang tìm người mai mối cho ngài ấy khắp nơi.

Không biết cô nương xui xẻo nhà nào sẽ bị chọn trúng đây.”
“Đỗ tướng quân là ai? Đáng sợ lắm sao? Sao gả cho ngài ấy lại thành xui xẻo?” Một cô gái lên tiếng hỏi.
“Cô ít ra ngoài nên không biết thôi, ngài ấy vừa về đến kinh thành, mấy câu chuyện rùng rợn không biết từ đâu đã truyền ra ngoài.

Họ đều nói rằng ngài ấy một thân sát khí, mày rậm mắt to, tính tình hung dữ, động tí lại đánh người, phụ nữ cũng không tha.”
Mấy cô nương gần đó nghe vậy đều bắt đầu tỏ vẻ sợ hãi: “Người như vậy thì ai dám lấy nữa?”
Cô nương khơi chuyện lúc nãy nói tiếp: “Vậy thì chưa chắc, xuất thân của ngài ấy rất tốt, ngài ấy là con trai duy nhất của Lục công chúa, em gái của hoàng thượng, rất được ngài yêu thích.

Đáng tiếc là nhiều năm trước, nhà chồng của Lục công chúa phạm phải tội lớn, bị lưu đày, công chúa cũng vì vậy mà sinh bệnh nặng mất sớm, Đỗ tướng quân cũng có dòng máu của hoàng tộc nên không bị đem đầy nhưng cũng không được mang vào cung nuôi dưỡng.”
Cô gái không biết Đỗ tướng quân là ai trước đó liền lên giọng than thở: “Không ngờ gia đình của ngài ấy lại xảy ra chuyện như vậy, ngài ấy cũng thật đáng thương, không nơi nào chịu nhận nuôi dưỡng, vậy về sau ngài ấy đi đâu?”
Cô gái lúc đầu kể tiếp: “Về sau, Quách thái phó nhận nuôi ngài ấy, mang ngài ấy đi về biên cảnh, cứ thế nuôi dưỡng hai mươi năm.

Nhưng cũng nhờ vậy, ngài ấy đã được ra chiến trường từ sớm, lập rất nhiều công lao, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất của nhà Lý.”
Mấy cô gái nhỏ khi nãy sợ hãi lại quay ra suýt xoa ngưỡng mộ: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ tương lai còn rộng lớn như nào?”
“Các cô cũng đừng vội mơ mộng, ngài ấy nhiều năm ở biên giới, tính tình chắc chắn không giống người ở kinh thành, phải nói là vô cùng kì lạ, quanh năm chinh chiến nên ngài ấy luôn mang lại cho người khác cảm giác sợ hãi.

Nếu nói về tiền đồ, chỉ sợ cũng chỉ có thế, ngài ấy vốn không có chỗ dựa, Hoàng tộc cũng không ưa, chỉ có mỗi người cha nuôi là Quách thái phó, nhưng lại tiếng tăm công trạng lại nhiều.

Lần này về kinh, hoàng thượng ép ngài ấy lấy vợ chắc cũng chỉ để kìm hãm lại mà thôi.


Cô gái kia không phục nói: “Cô đừng nói lung tung, chuyện này mà cô cũng nói ra được, không sợ họa từ miệng mà ra à.

Cũng chưa chắc mọi chuyện là thật như cô nói.”
“Có phải mỗi mình tôi nói chuyện này đâu, giờ đi đâu, ai ai cũng nói như vậy.

Nếu có bị xử phạt thì cũng không phải một mình tôi.”
Lý Kim Linh cũng đang ngồi hóng chuyện các cô gái, thì bỗng cạnh bàn có một người ngồi xuống, người này vóc dáng cao lớn, khuôn mặt cương nghị, đặc biệt đẹp, khi người này vào quán, các cô gái đang tám chuyện cũng phải hé mắt nhìn theo.

Người đó hỏi Lý Kim Linh: “Tiểu thư, ta thấy chỗ này còn trống, xin phép ngồi một lát được không?”
Lý Kim Linh vốn không thích tiếp xúc người lạ, nhưng nhìn thấy bọn Thị Dao đã trở lại từ xa liền nói: “Anh cứ ngồi đi, ta cũng sắp đi bây giờ.”
Người kia thấy vậy liền hỏi: “Tiểu thư chờ được người về rồi sao?”
Lý Kim Linh không ngờ hắn nói vậy liền hỏi: “Sao anh biết ta đang chờ người?”
Người nọ đáp: “Tiểu thư đang nghe chuyện vui mà, không phải vì đã đợi được người nên mới rời đi sao? Không lẽ là tại ta mạo muội làm phiền khiến tiểu thư mất hứng ngồi lại?”
Lý Kim Linh đáp: “Ta cũng không phải cố ý nghe.

Dù sao cũng là công tử đã đoán trúng.

Mà hình như ta đã gặp anh ở đâu rồi đúng không?”
Người kia cười đáp: “Ta còn tưởng tiểu thư quên rồi, không ngờ trí nhớ của nàng lại rất tốt.

Ta từng đến một tiệm vải tìm người, có từng gặp qua tiểu thư ở đó.


Lý Kim Linh bây giờ cũng đã nhớ ra, hắn là người truy tìm biểu ca nàng lúc đó, nàng sợ hắn nghi ngờ mình quen biết biểu ca nên hôm đó mới vờ giúp hắn nói một câu, không ngờ hắn vẫn còn nhớ nàng: “Cảm ơn đại nhân vẫn còn nhớ dân nữ, hôm đó ta cũng chỉ là muốn giúp ông chủ tiệm không bị rắc rối mà thôi.

Không ngờ đại nhân vẫn còn ghi nhớ.”
“Ta cũng không ngờ cô để lại ấn tượng cho ta lâu như vậy.

Hôm nay gặp lại là duyên, có thể xin hỏi quý danh tiểu thư không?”
“Cũng chỉ là người qua đường tiện tay giúp đỡ, ta nghĩ cũng không nhất thiết phải biết danh tính, xin thứ lỗi, tiểu nữ không thể phụng bồi.

Người nhà ta cũng đã trở về, xin phép rời đi trước.”
Không ngờ Lý Kim Linh sẽ từ chối, người kia cũng không thể nói thêm gì.

Trước khi Lý Kim Linh đứng dậy, người kia bỗng hỏi một câu: “Cô thấy Đỗ tướng quân trong lời họ nói như thế nào?”
Lý Kim Linh không hiểu sao tự nhiên anh ta hỏi vậy liền đáp: “Không biết”.

Thấy người kia tỏ vẻ khó hiểu.

Cô nói tiếp: “Chưa từng gặp nên ta không thể cho cảm nhận được”.

Nghe vậy, người nọ liền ha ha cười lớn: “Vậy xin chào tiểu thư, nhất định chúng ta còn gặp lại.”
Khi đoàn người Lý Kim Linh rời đi, một cô gái trong đám người bàn tán vừa nãy bỗng nói: “Lý tiểu thư đúng là kiêu ngạo như trong lời đồn, lúc nào cũng một mình một chỗ, ngang ngược không coi ai ra gì, một cái liếc mắt cũng không thèm cho chúng ta.”
Một cô gái khác lại chua ngoa nói thêm: “Cô mà cũng xứng để Đại tiểu thư Lý phủ chào hỏi sao, cô nghe danh tiếng “tốt đẹp” kia của cô ta còn không sợ à, cô ta còn chưa ngứa mắt cô là tốt đấy.”
Cô gái kia đáp lời: “Ta thấy với tính tình đó, dù năm nay cô ta có đi bao nhiêu cái buổi tiệc thì cũng chả gả đi được đâu.

Nhìn xem, khắp cái kinh thành này, có nhà nào thực sự dám rước cô ta về, cùng lắm cũng chỉ là nịnh hót có lệ thôi.”
“Ai bảo, tôi thấy có người rất xứng đó, không phải người chúng ta vừa nhắc đến sao.

Đỗ tướng quân trong lời đồn đó” Nghe vậy, mấy cô gái liền che miệng khúc khích cười với nhau.
Người đàn ông kia trước khi rời đi nghe được câu đó, bất giác mỉm cười lặp lại hai chữ: “Rất xứng.”
Tới khi đoàn người về đến phủ, Lý Kim Huy liền vội kéo Thị Dao về viện, Lý Kim Linh thấy tình trạng của đại ca mình không ổn liền bảo Thị Mai chạy qua đó nhìn xem.

Khi Thị Mai chạy đến, đã thấy Thị Yến không hiểu chuyện gì đứng ngoài nhìn vào phòng đại thiếu gia.

Thị Mai liền hỏi: “Thị Dao với Đại thiếu gia đâu?”
Thị Yến chỉ chỉ vào trong phòng rồi nói: “Có chuyện gì vậy? Lúc đi còn vui vẻ lắm mà, sao lúc về đại thiếu gia lại trông có vẻ tức giận vậy, kéo Thị Dao vào phòng không biết làm gì.”
Thị Mai liền nói: “Vừa nãy, Thị Dao tự nhiên đi đâu mất, đại thiếu gia không tìm thấy liền kiểu như sắp phát bệnh đến nơi ấy.

Cô không biết đâu, ánh mắt ngài ấy nhìn tôi lúc tôi bảo không thấy Thị Dao rất đáng sợ.

Cứ như tính giết tôi ngay lúc đó.

Thị Dao cũng là người lớn rồi mà, có phải cần tôi trông đâu mà cứ như lỗi của tôi lớn lắm ấy.”
Thị Yến cũng rất lo lắng: “Mong là Thị Dao an ủi được đại thiếu gia, ngài ấy mà phát bệnh thì chúng tôi cũng không sung sướng gì.”
Lúc này, trong phòng, Lý Kim Huy đang ôm chặt Thị Dao ngồi trên giường.

Từ lúc Thị Dao tự nhiên biến mất cho tới khi về nhà, đây là lúc hắn thấy an toàn nhất.

Thị Dao thấy hắn lại phát bệnh, liên tục an ủi, hỏi thăm.

Hắn lại cứ như tảng đá, nhất quyết không chịu cử động.

Trạng thái này khiến Trần Thanh Dao thực sự rất khó chịu, tư thế không thoải mái, tâm trạng thì bị áp bức, nhưng cô vẫn phải kiên nhẫn an ủi hắn ta.

Hỏi cảm xúc của cô với hắn bây giờ như nào thì thực sự rất phức tạp.

Lúc đầu tiếp cận bởi vì thấy hắn đáng thương, cũng là tò mò mà vướng vào rắc rối.

Sau khi biết nhiều chuyện hơn, cô càng đồng cảm với một thân bệnh tật của hắn, đi cùng với đó là sự sợ hãi.

Sợ sự tàn nhẫn nằm sâu trong máu hắn, sợ hắn phát bệnh, sợ hắn bám lấy cô, sợ chỉ khi cô chết hắn mới thả cô đi.

Càng tiếp xúc, cô càng cảm thấy không ổn, cô không phải đồ vật có thể trấn áp quỷ thần, cô sợ đến một ngày cô bỗng hết tác dụng, sẽ không phải may mắn bị người ta sảng khoái ném đi mà là đem cho chó gặm.
Trần thanh Dao đã có vài lần hỏi Lý Kim Huy thấy mình như nào, hắn sẽ mãi đối xử như này với cô chứ.

Lúc nào hắn cũng khẳng định hắn thích cô nhất, sẽ mãi tốt với cô.

Nhưng nghe nhiều, cô lại thấy hoang mang, không dám hỏi nữa, vì cô nhớ đến Thị Xuân Thị Thu cũng từng hỏi hắn những câu như thế, bảo hắn học những câu trả lời tương tự.

Giờ đây, mỗi ngày cô đều như đang bước trên con đường rải đầy mìn và thuốc súng, mỗi bước đi đều phải cẩn thận lần mò.

Dù Lý Kim Huy bày ra dáng vẻ thật tâm nhất với cô, không một chút phòng bị, nhưng cô vẫn không dám vượt qua giới hạn của một người theo hầu, chỉ cần sai một bước, kết quả sẽ vạn kiếp bất phục.
Thấy Lý Kim Huy vẫn im lặng, Thị Dao đành đưa ra chiêu cuối, mỗi lần cô dùng cách này đều rất thành công: “Thiếu gia không tin em thì cũng phải tin bản thân mình chứ.

Không phải ngài đang cầm chiếc vòng tay của em sao.

Ngài đã làm mất nó đâu mà sợ em bỏ ngài.

Hay là ngài làm mất rồi nên ngài mới như này?”
Lý Kim Huy nghe vậy liền giật mình ngồi dậy: “Không có, nó vẫn còn ở đây này, nhưng giờ em nhắm mắt lại, ta đi lấy cho.”
Để đề phòng Thị Dao nhân lúc hắn không để ý, lấy vòng đi mất, bây giờ cả chỗ giấu nó, hắn cũng không cho cô biết.

Hắn giơ chiếc vòng ra trước mặt cô rồi nói: “Ta biết, ta đã có vật này rồi, nhưng không hiểu sao mấy ngày nay ta vẫn rất lo lắng, ta cảm giác em sẽ rời bỏ ta, sẽ có một ngày không từ mà biệt.

Ta rất sợ, không biết làm cách nào thoát khỏi nỗi sợ ấy.

Thị Dao, em hứa lại với ta đi, từ nay về sau đừng rời khỏi ta dù chỉ một bước, được không?”
Thị Dao không ngờ hắn lại nghĩ vậy, chẳng lẽ là do ý định bỏ đi của cô lộ quá rõ ràng làm hắn phát hiện sao.

Cô liền nói: “Sao em lại bỏ thiếu gia đi được chứ, nhưng em cũng không thể lúc nào cũng ở cạnh sát thiếu gia như vậy được, em còn công việc của em, ngài cũng phải có không gian của ngài.”
Lý Kim Huy lập tức nói: “Ta không cần, em chính là không gian của ta.”
Trần Thanh Dao liền sửng sốt, tim cô như nhảy lên một cái, nhưng vẫn nói tiếp: “Nhưng em cần, ngài cứ như vậy, em thực sự không thích, nếu ngài không mau khỏi bệnh, không mau trưởng thành, em sẽ chán ngài, sẽ thực sự bỏ đi đó.”
Lý Kim Huy nghe vậy lại càng lo lắng như sắp khóc: “Đừng mà, ta sẽ mau khỏi bệnh, sẽ đủ lớn để bảo vệ em, Dao, đừng rời bỏ ta được không.”
Trần Thanh Dao nắm thời cơ nói: “Em không tin đâu, thiếu gia chỉ biết nói thôi, ngài phải chứng minh bằng hành động, phải tự lập hơn, đừng lúc nào cũng bám lấy em, thì em mới tin ngài đang khỏi bệnh.”
Lý Kim Huy nghi ngờ hỏi: “Thật sao, nhưng ta chỉ muốn lúc nào cũng được ở cạnh em thôi.”
Trần Thanh Dao tỏ vẻ không vui nói: “Đấy, ngài lại như vậy nữa rồi, ngài thực sự muốn khiến em tức giận bỏ mặc ngài hả?”
Lý Kim Huy thấy cô không vui liền hốt hoảng nói: “Không phải vậy, nhưng có thật nếu ta khỏi bệnh em sẽ không bao giờ rời ta đúng không?”
Trần Thanh Dao đáp ứng hắn: “Đúng vậy, nên đại thiếu gia phải biểu hiện thật tốt cho em xem nhé.

Đợi đại thiếu gia khỏi bệnh rồi, ngài có đuổi em cũng không đi.”
“Ta sẽ không đuổi em”
“Em biết ngài tốt với em mà, được rồi, bây giờ ngài mau nằm xuống nghỉ đi, lăn lộn cả buổi rồi, lát tới giờ ăn em sẽ gọi ngài dậy sau nhé.”
Thị Dao đang định rời đi, thì Lý Kim Huy lại kéo tay cô lại nói: “Em ở với ta một lát, đợi ta ngủ rồi hẵng đi được không?”
Trần Thanh Dao đang định nói hắn lại thế nữa rồi thì hắn đã vội nói tiếp: “Chỉ lần này thôi được không, sẽ không có lần sau.”
Trần Thanh Dao nhìn đôi mắt đen kia lại mềm lòng đáp ứng.

Đợi hắn đã có vẻ ngủ say, cô mới rời khỏi phòng.

Nhưng khi cô vừa đi, người trên giường đã mở mắt nhìn chằm chằm chỗ cô vừa ngồi, sau đó lại bỏ chiếc vòng tay xinh đẹp kia ra ngắm nghía.

Lý Kim Huy không biết làm thế nào để khỏi bệnh, nhưng hắn sẽ cố gắng kìm nén ý muốn đến gần cô của hắn, để cô không có lý do gì để rời xa hắn nữa.
Thị Mai thấy đại thiếu gia không sao nữa liền trở về báo cáo đại tiểu thư.

Lý Kim Linh cũng không nói gì, sau sự việc ngày hôm nay, cô mới biết mức độ đại ca cô quan tâm Thị Dao lớn đến mức nào.

Nếu giờ cô ra tay ngăn cản, thực sự không còn kịp, nhưng nếu một đao mạnh mẽ chém đứt, có khi lại là cách.

Những lần trước, người hầu của đại ca cũng chết liên tục, hôm sau anh ấy vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.

Có khi lần này cũng như vậy, Thị Dao mất rồi, hôm sau anh ấy lại có thể bình thường trở lại như mọi lần cũng nên.

Nhưng nếu bây giờ xử lý Thị Dao, thì sợ khó tìm được người chăm sóc đại ca tốt như cô ta.

Lý Kim Linh đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định để quan sát thêm rồi tính tiếp.

Bây giờ chuyện cô nên tập trung vẫn là đối phó với Nhị phu nhân.

Thị Lan sắp trở về rồi.

Nhớ tới Thị Lan, cô lại bất giác nhìn qua chỗ Thị Mai.

Mấy hôm nay Thị Mai cũng hành xử hơi lạ, đầu óc lúc nào cũng như trên mây, miệng thì cười tủm tỉm, chẳng lẽ là gặp được ý chung nhân? Mang theo thắc mắc, Lý Kim Linh gọi Thị Mai qua: “Mấy hôm nay gặp được chuyện gì vui sao mà trông em hớn hở thế?”
Thị Mai đáp: “Không có gì ạ, chỉ là em biết Thị Lan sắp về nên thấy rất vui, cuối cùng cũng được gặp lại cô ấy rồi.

Em có rất nhiều điều muốn kể cho cô ấy.”
Lý Kim Linh thấy thế cũng không nói gì, bảo cô đi làm việc tiếp.

Thị Mai nhanh chóng làm xong việc rồi đi về phía viện đại thiếu gia, nhưng không phải vào trong đó, cô rẽ vào một góc khuất, đứng đợi một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui