Sau một lát, cô liền cười phá lên: “Ha ha...!Xin...!xin lỗi...!tôi không có ý cười các cô, tôi chỉ là không ngờ ông anh ngốc nghếch của tôi lại được nhiều người yêu mến như vậy.
Dù sao các cô cũng chỉ gặp ông ấy có mấy lần, không phải vừa gặp đã bị khuôn mặt của ổng thu hút rồi đó chứ.”
Các cô gái nhìn Trần Thanh Dao cười ra nước mắt cũng không biết nói gì, vừa tức vừa thẹn, vốn dĩ bọn họ định lén lút đưa cho cô, nhưng không ngờ cô gái kia lại hành động trước, bọn họ cũng không thể yếu thế, không thể để cô ta dành vị trí trước được.
Trần Thanh Dao cười đủ liền nói: “Không phải các cô suốt ngày chơi với tôi chỉ vì để có thể làm chị dâu tôi thôi đấy chứ?”
Một cô gái lập tức trả lời: “Không phải đâu, tôi thật sự là yêu thích cô nên muốn làm bạn với cô.”
Mấy cô khác cũng nhao nhao lên nói: “Tôi cũng vậy.”
Thị Dao lười cùng các cô ấy phân rõ thực hư liền nói: “Thôi không sao, dù vì lý do gì cũng rất cảm ơn các cô đã quan tâm tới hai anh em chúng tôi, tôi sẽ nhận lấy những thứ này và trao tận tay anh Nam.
Các cô cứ yên tâm.”
Mấy cô gái không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cô nhiều.”
“Vậy cô có biết anh trai cô thích phụ nữ như nào không?” Một cô gái không nén được tò mò hỏi.
“Anh ấy ấy à....” Trần Thanh Dao vừa đi vừa ba hoa bốc phét về Nguyễn Nam, trong lòng thì nhịn cười đến nỗi sắp tắc thở.
Bọn họ vừa đi vừa tiếp tục trò chuyện, bất giác đã tới cổng chợ.
Trần Thanh Dao liền vui vẻ cùng các cô gái dạo chơi khắp nơi cả một buổi sáng.
Gần trưa, bọn họ tụ lại một chỗ tại quán nước dưới gốc đa nghỉ ngơi.
Đang tiếp tục buôn chuyện, Trần Thanh Dao bỗng thấy có một tờ giấy dán trên thân cây đa, cô tò mò chạy qua xem thử.
Có vẻ người dán mảnh giấy cũng biết là mình đang dán ở nơi làng quê nghèo nàn nên chữ viết cực ít và đơn giản.
Tuy nhiên, Trần Thanh Dao trước kia chỉ học chữ quốc ngữ, nên không thể đọc được loại chữ cổ này.
Cô chỉ có thể đọc được vài chữ, mấy chữ đó cũng là do Nguyễn Nam dạy cho cô.
Mấy cô gái khác thấy vậy cũng chạy qua, một cô biết chữ nghĩa nhiều nhất trong bọn họ liền đọc to lên: “ Hà Đông Phạm Thị tuyển đệ tử, yêu cầu là thanh niên dưới 18 tuổi, đãi ngộ 50 văn tiền/ tháng”
“Oa, không biết đệ tử là làm cái gì mà lương cao thế nhỉ?” Một cô gái hô lên.
Trần Thanh Dao nghe thấy có tiền liền sáng mắt: “Tôi lại không hiểu Hà Đông Phạm Thị là cái gì?”
“Cô không biết à, Hà Đông Phạm Thị là gia tộc cực nổi tiếng ở Lộ Hồng đó.
À, không phải, mà là nổi tiếng nhất trong các gia tộc của nước ta thì đúng hơn.
Bình thường họ hay chiêu mộ người làm đệ tử để phụ các công việc trong tộc giúp họ.
Gia tộc này nằm ở phía đông, toàn bộ vựa muối ở vùng biển này có một nửa thuộc quyền quản lý của họ, nên nhà họ cực cực giàu, giàu gấp trăm lần cái tên Hồ địa chủ nổi tiếng vùng này.
Vì vậy lương cho người hầu cũng như đệ tử của họ rất cao.”
“Tôi tưởng muối là thuộc sở hữu của triều đình mà?”
“Tất nhiên, nhưng mà triều đình vô cùng tín nhiệm gia tộc ấy, chỉ cần họ nộp lên đúng đủ số muối mỗi năm, thì việc quản lý, thu hoạch, sắp xếp, kiểm soát như nào đều là việc của họ.
Trong triều cũng có nhiều quan lớn là người của gia tộc này.
Tôi nghe nói, quan lại địa phương cũng phải nể họ một phần.”
“Vậy sao, vậy nếu muốn báo danh thì đi đâu báo danh vậy?”
“Cô định đi làm đệ tử cho họ thật à Dao?”
“Ừ, dù sao tôi cũng rảnh, dịp này cũng không phải ra đồng, coi như là đi làm kiếm chút ít về đỡ đần cho đại ca.
Vào đấy chắc là cũng không phải làm việc vất vả gì đâu nhỉ, chắc cũng thuộc dạng hầu hạ người ta thôi đúng không? Cái này thì tôi có kinh nghiệm.”
“Chúng tôi cũng không rõ là vào đấy sẽ làm gì, nhưng nếu cô muốn cứ đi đăng ký thử.
Bên trên có viết là qua một cửa tiệm của gia tộc họ đăng ký là được.
Ở gần đây thì chắc chỉ có cửa hàng vải Phạm Thị thôi.”
“Được rồi, lát tôi sẽ qua đó hỏi thử, các cô cứ về trước đi, kẻo bố mẹ ở nhà lo lắng.”
Thấy bọn họ cùng nhau trở về rồi, Trần Thanh Dao mới tới cửa hàng kia hỏi thăm.
Bà chủ thấy cô muốn đến xin ghi danh đệ tử liền nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi cô có kinh nghiệm làm gì.
Trần Thanh Dao thành thật nói lại các kĩ năng làm người hầu của mình lúc trước.
Bà ta nhìn cô khuôn mặt dễ thương, tính cách thật thà, liền đồng ý cho cô đăng ký.
“Làm đệ tử Hà Đông Phạm Thị không chỉ làm những công việc đó, nhưng thôi không sao, ta thấy cô còn nhỏ, cũng thông minh lanh lợi, vào đấy rồi học dần cũng được.”
“Cảm ơn bà chủ, vậy bao giờ tôi có thể bắt đầu làm việc, và chỗ tôi làm việc ở đâu vậy?”
Bà chủ không thèm nhìn cô mà nói: “Cô tưởng trở thành đệ tử của tộc ta dễ thế à.
Đây chỉ là bước ghi danh thôi.
Đợi 7 ngày nữa, chúng tôi tập hợp đủ người, sẽ dẫn các người về địa điểm huấn luyện.
Sau ba tháng, nếu các người vượt qua được kiểm tra, sẽ giữ lại làm đệ tử tập sự, sau một năm sẽ được làm chính thức.”
“Còn lằng nhằng như vậy nữa à? Vậy bao giờ tôi mới được lĩnh lương?”
Bà chủ khinh thường nhìn cô: “Mấy người nhà quê cô các người lúc nào cũng nghĩ đến tiền.
Các cô không thể nghĩ xa hơn à?” Nhìn vẻ mặt hoang mang như bị lừa của Trần Thanh Dao, bà chủ bất lực nói tiếp: “Tất nhiên là phải sau khi trở thành đệ tử chính thức mới có lương rồi, nhưng cô yên tâm, trong thời gian huấn luyện và tập sự sẽ được bao ăn bao ở, nếu như cô trượt bài kiểm tra huấn luyện, sẽ được gửi lại 50 văn phí về nhà.
Nếu cô trở thành tập sự, cũng sẽ có 10 văn một tháng.
Chưa kể, nếu cô trở thành đệ tử xuất sắc, sẽ được cất nhắc lên chức dần, mỗi lần lên chức lương sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Nếu mà vận khí may mắn, cô được gia tộc để ý, có thể sẽ đưa cô một bước làm quan.
À, cô là con gái nhỉ, vậy câu sau coi như tôi chưa nói.”
Thị Dao thấy chuyện này đi đi lại lại vẫn là sẽ có tiền về tay.
Mấy tháng nay ngoài ra đồng làm việc, cô không biết làm thêm gì khác để kiếm tiền.
Mọi chi phí hiện tại đều do Nguyễn Nam trả.
Cô cũng không phải là không có tiền, tiền lương hồi còn làm ở phủ thượng thư của cô cũng không nhỏ, nhưng cũng đưa hết cho Nguyễn Nam coi như để trả nợ trước rồi.
Đến nay thực sự là trong người cô không còn một đồng.
Là con gái, quan trọng nhất trước hết phải có tiền trong tay, cô cũng không thể mất mặt ngửa tay xin tiền Nguyễn Nam mãi được.
Vì vậy, Trần Thanh Dao liền quyết định đồng ý tham gia lớp huấn luyện kia.
Trước ngày đi huấn luyện, Nguyễn Nam có trở về, anh nói, hiện chỗ anh đang gặp phải rắc rối khá lớn, thời gian nữa sẽ khó về đây, ít nhất là ba tháng, muốn cô ở yên trong nhà, sẽ cho người đến chăm sóc cô.
Trần Thanh Dao thấy Nguyễn Nam bận rộn, cũng không muốn phiền đến anh, nên không kể chuyện cô đến Hà Đông Phạm Thị làm đệ tử.
Vì không muốn Nguyễn Nam biết chuyện đó, nên chỉ nói chuyện hắn có nhiều người trong làng yêu thích, nếu để người tới giả trang sẽ dễ bị lộ tẩy, đề phòng xảy ra dị nghị thì không cần cho người tới đây, cô nhất định sẽ chăm sóc mình thật tốt.
Nguyễn Nam nghĩ kĩ, xem lời cô nói là đúng, cũng không nhắc lại chuyện cho người tới giả trang hắn.
Chuyện lần này lại vô cùng phức tạp, cũng có liên quan đến Trần Thanh Dao, anh không muốn cô lo lắng nên cũng không nói nhiều, ngay hôm sau liền rời đi.
Đến ngày hẹn, Trần Thanh Dao chào tạm biệt mấy nhà hàng xóm, còn dặn họ nếu anh trai cô về tìm cô có thể bảo anh ấy đến Hà Đông Phạm Thị tìm mình, rồi cô đi đến tiệm vải Phạm Thị trong trấn.
Khi cô đến nơi, đã có mấy người khác cũng ở đó đợi, có cả nam, cả nữ, ít tuổi nhất là một tên nhóc 5 tuổi.
Trần Thanh Dao không ngờ họ còn tuyển cả trẻ con, có vẻ nhóc đó đi cùng anh em của mình.
Sau khi mọi người tập hợp đông đủ, bà chủ tiệm vải dẫn một người tới chỗ họ, có vẻ đó là một đệ tử nhà Phạm Thị.
Bà ta oang oang nói với họ:
“Đây là sư huynh của các ngươi, các ngươi sẽ đi theo anh ấy, cố gắng nghe lời, rèn luyện tốt, trở thành đệ tử Hà Đông Phạm Thị chúng ta, nay mai tất được hưởng vinh hoa phú quý.”
Bà ta nói xong, cả đám vâng vâng dạ dạ.
Trần Thanh Dao bỗng cảm thấy sao giống việc đào tạo đa cấp quá.
Sau đó bà chủ liền quay ra nói với người kia:
“Sư huynh, đây là tất cả người được chiêu mộ trong huyện Trường Tân, ta đã xem qua lý lịch, tất cả đều đạt yêu cầu, mong huynh chăm sóc bọn họ.
Công việc của ta đã kết thúc, xin chuyển giao lại từ đây.”
“Được rồi, ngươi làm rất tốt, ta thấy phẩm chất của những người đợt này không tồi, nếu xuất hiện mấy cái nhân tài, ta chắc chắn sẽ nhắc tới ngươi.”
Nói xong, hắn liền mang đám người rời đi.
Họ có khoảng hai chục người, chia làm 4 chiếc xe ngựa, đoàn xe bắt đầu di chuyển về hướng đông.
Đi được hai ngày đường, Trần Thanh Dao bắt đầu thấy không ổn, lúc đầu tưởng bà chủ cửa tiệm sẽ là người huấn luyện các cô nên cô khá yên tâm, không ngờ bà ta lại chuyển qua tay người khác, lại còn phải đi xa nhiều ngày như vậy.
Trần Thanh Dao sợ đây là đám buôn người, mượn danh Hà Đông Phạm Thị để lừa người cho dễ.
Nghĩ vậy, cô liền đem suy đoán của mọi người nói với mấy người trong xe.
Qua mấy ngày, cô cũng đã làm quen được với họ.
Nhưng trái với phản ứng lo lắng của cô, bọn họ lại cười to:
“Dao à, có phải cô lo lắng quá rồi không? Cô yên tâm, bọn họ không phải đám buôn người, Hà Đông Phạm Thị tuyển người đều đã có sự trao đổi với quan phủ, bọn họ không có làm chuyện phạm pháp đâu.
Dù sao mỗi lần tuyển người, đều khá đông người đăng kí, nếu lần nào cũng mất tích một số lượng người như vậy, quan phủ nhất định sẽ để ý đến.”
“Nhưng lỡ họ đút lót với quan trên rồi thì sao?”
“Càng không, quan phủ có thể ăn hối lộ cái gì, chứ nhất định sẽ không làm chuyện buôn người, cái này là tội nặng lắm đó, ảnh hưởng tới nhân khẩu, sẽ không qua mắt được triều đình.”
“Dao à, cô cứ yên tâm, bên cạnh nhà tôi cũng từng có mấy người đi đăng ký làm đệ tử Hà Đông Phạm Thị, nhưng tư chất kém cỏi không qua được kì huấn luyện nên bị đuổi về.
Tôi thấy họ vẫn bình an vô sự đó thôi, không phải bị đem bán đâu.”
“Thật hả, vậy họ có kể cho cô nghe là vào đấy chúng ta sẽ được học cái gì không?”
“Họ cũng có kể, nhưng mà tôi không hiểu.
Họ liền bảo tôi cứ vào đó thì sẽ biết.”
“Ừ vậy hả, nghe cô nói tôi cũng yên tâm hơn rồi.” Trần Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm.
Đi thêm mấy ngày đường nữa, một buổi sáng thức dậy trong xe ngựa, Trần Thanh Dao ngửi thấy vị mặn của biển, vén rèm ra, quả thật, trước mắt cô là bãi cát vàng trải rộng, xa xa chính là mặt biển rộng lớn.
Hôm nay thời tiết đẹp, gió nhẹ, mặt biển đổ sóng lăn tăn.
Cô nhìn tình hình xung quanh, lúc này trên đường không chỉ có mấy đoàn xe các cô, còn có thêm rất nhiều đoàn xe khác, cũng do một đệ tử Hà Đông Phạm Thị dẫn đầu, có vẻ họ ở các huyện khác.
Sau khi tập hợp đông đủ, cô đoán chỗ này cũng phải hai trăm người, số lượng quả thật không nhỏ.
Đoàn người bắt đầu di chuyển ra bến cảng.
Có vẻ họ sẽ được đưa tới một hòn đảo để học tập.
Nhiều người phấn khích reo lên vì lần đầu được đi thuyền trên biển.
Trước kia Trần Thanh Dao cũng mấy lần đi thuyền ra đảo du lịch, nhưng đây là lần đầu tiên được ngồi một con thuyền gỗ lớn như vậy, cảm giác có chút hồi hộp.
Bọn họ ngồi thành hàng trên mạn thuyền nghe các đệ tử kia phổ biến quy tắc.
“Các ngươi tập trung nghe đây, bây giờ chúng ta sẽ đến đảo Côn, ở đó các ngươi sẽ được học tập đầy đủ các kĩ năng cần thiết trong ba tháng.
Sau ba tháng, chúng ta sẽ mang thuyền đến đón các ngươi về.
Đảo cũng khá gần, đi thuyền mất nửa ngày, buổi chiều các ngươi sẽ đến nơi, sau khi đến nơi, các ngươi phải theo sát người chỉ dẫn, cẩn thận bị lạc, tiếp theo các ngươi sẽ được phân lớp theo địa phương sinh sống, khi có thắc mắc có thể hỏi người chỉ dẫn, chúng ta chỉ có trách nhiệm đưa đón các ngươi thôi.”
Sau khi tới đảo Côn, bọn người Trần Thanh Dao được phân chia lớp và phòng ở cũng như đồng phục.
Phòng của bọn họ là phòng tập thể 10 người, buổi tối, tất cả cùng tập trung ăn uống tại một gian nhà hội trường lớn.
Ở đây, một vị tự xưng là quản đốc lên thông báo các quy định tại nơi này cho lớp người mới đến.
“Ở đây chúng tôi sẽ đào tạo các bạn theo 5 lĩnh vực chính gồm: Quản sự chủ yếu là học tính toán, Thư sinh gồm học viết và đọc sách, Bảo tiêu tức học các môn võ thuật, rèn luyện thân thể, Nghệ nhân tức là học các môn cầm kì thi họa, Trinh thám học thăm dò tin tức, ẩn thân, giả trang.
Với 2 lớp, lớp cơ bản cho những người hoàn toàn chưa có kiến thức và lớp nâng cao cho những người đã có kiến thức nền tảng trước đó.
Theo như các nội dung mà các vị đã điền vào trong bản đăng kí, chúng tôi cũng đã rõ khả năng của từng vị đến đâu, chúng tôi đã chia lớp cho từng người, các người cứ theo lịch huấn luyện mà đúng giờ đến.
Cuối kì huấn luyện, sẽ có các bài kiểm tra, với mỗi lĩnh vực, cần đạt tất cả trên trung bình là qua.
Sau đó, những ai trở thành đệ tử thực tập sẽ được rèn luyện theo chuyên môn.
Như trong quá trình huấn luyện, chúng tôi phát hiện các bạn giỏi nhất về tính toán, các bạn sẽ trở thành đệ tử của khu vực quản sự, theo đó các bạn sẽ chỉ phụ trách việc tính toán, quản lý các gian hàng của Hà Đông Phạm Thị, nếu sau này làm tốt, gia tộc sẽ cho bạn làm chủ một cửa tiệm bất kì của tộc.
Các ngành khác cũng tương tự.
Nếu như ai mà xuất sắc cả 5 lĩnh vực, các bạn sẽ được cất nhắc lên vị trí cao hơn trong gia tộc, lúc đó chính là vinh hoa phú quý không đếm xuể.
Vì vậy, hãy chăm chỉ học tập, giành được thứ hạng càng cao càng tốt trong kì thi cuối cùng.
Mỗi lớp của các bạn sẽ đều có một người chỉ dẫn, họ đều là những người giỏi ở tất cả các môn, nếu có thắc mắc có thể hỏi họ.
Sau khi ăn tối xong, mỗi phòng sẽ được nhận một bảng hướng dẫn chi tiết hơn, các bạn có thể về cùng nhau nghiên cứu, sáng mai sẽ là buổi học đầu tiên.
Tôi hi vọng các bạn sẽ nghiêm túc vượt qua kì huấn luyện này.”
Sáng sớm hôm sau, Trần Thanh Dao và những người cùng phòng mình đã bị gọi dậy và đưa tới phòng học.
Trong lớp học này, có tổng cộng 30 người, mọi người đều khá hoang mang, vì đây là lần đầu tiên được đến một lớp học thật sự.
Trần Thanh Dao vừa hồi hộp vừa không ngờ mình đã xuyên về cổ đại rồi mà vẫn phải cắp sách tới trường như vậy.
Một lát sau, một cô gái thân hình nhỏ bé, mặc bộ đồ đen ôm sát người nhanh nhẹn bước vào.
Đợi cả lớp trật tự, cô ta liền giới thiệu bản thân:
“Chào mọi người, mọi người có thể gọi tôi là cô Loan, sau này tôi sẽ là người chỉ dẫn cho lớp chúng ta.
Chúng ta sau này phải chiếu cố lẫn nhau rồi, mong mọi người sẽ tập trung học tập và đạt kết quả cao trong kì thi cuối.”
Đa số mọi người đều nghi ngờ cô ta, Loan biết mọi người chưa thực sự tin tưởng liền nói: “Tôi không có đùa các bạn, trông tôi có chút nhỏ bé, nhưng kinh nghiệm của tôi hơn các bạn rất nhiều, tôi đã làm việc cho Hà Đông Phạm Thị 20 năm rồi đấy.” Nghe vậy, ai cũng bất ngờ, không ngờ cô gái nhỏ bé ấy lại nhiều tuổi hơn cả bọn họ.
“Được rồi, các cô nương, tôi sẽ nói qua về lớp chúng ta, lớp chúng ta là lớp nữ cơ bản, gồm 30 người đến từ khắp các huyện của phủ Lộ Hồng, tên lớp sẽ đặt theo tên người chỉ dẫn, các bạn cũng là lớp thứ ba tôi đào tạo, vì vậy lớp mình sẽ được gọi là Tam Loan.
Cứ ba năm một lần, Hà Đông Phạm Thị mới bắt đầu tuyển lứa đệ tử mới, nên rất chú trọng trong việc bồi dưỡng nhân tài, hiện nay, trên đảo đang có tổng cộng 7 lớp, gồm 3 lớp cơ bản trong đó có 1 lớp là nữ và 4 lớp nâng cao có 2 lớp là lớp nữ.
Như vậy, có thể nói lớp chúng ta là lớp nữ cơ bản duy nhất, các bạn hầu như chưa có bất kì một kiến thức về lĩnh vực nào.
Tôi sẽ phụ trách dạy lại các bạn từ đầu để làm sao các bạn phát huy được hết khả năng của mình không thua kém với các lớp nâng cao.
Hi vọng các bạn nghiêm túc hợp tác.
Vậy trước hết, tôi sẽ điểm danh từng người đã nhé”.
Sau khi điểm danh xong cô ta nói tiếp: “Bây giờ tôi sẽ thông báo lịch huấn luyện của chúng ta, vì các bạn hầu như không biết chữ, nên chúng ta sẽ chú trọng vào tập viết trước.
Việc biết chữ rất quan trọng, là tiền đề cơ bản cho các môn học khác.
Vì vậy, tất cả các buổi sáng, chúng ta sẽ học đọc và viết, nhưng trước đó, chúng ta sẽ dành một canh giờ để rèn luyện cơ thể và tập các bài võ cơ bản.
Buổi chiều sẽ học lĩnh vực quản sự và trinh thám, buổi tối học cầm kì thi họa.
Vì là lớp cơ bản nên kiến thức sẽ mang tính chất nhồi nhét cấp tốc hơn, vì vậy tôi hi vọng các bạn cố gắng vượt qua.
Tôi cũng biết đa số mọi người đến đây vì tiền công cho đệ tử, hi vọng các bạn có thể phấn đấu hết mình đạt được mục tiêu đó.
Nếu có thắc mắc, có thể trực tiếp hỏi tôi.
Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta sẽ bắt đầu học viết chữ.
Các buổi sau tôi hi vọng mọi người sẽ đến đúng giờ để chúng ta rèn luyện thân thể trước.”
Khi nghe xong, mặt ai nấy cũng tái mét vào, họ không ngờ việc rèn luyện lại dày đặc và vất vả như thế, họ cũng như Trần Thanh Dao đều tưởng vào đây chỉ để làm việc chân tay phục vụ người khác, không ngờ còn phải lăn lên lội xuống như vậy.
Nhiều người dường như đã định bỏ cuộc, nhưng khi nghe tới tiền lương, họ lại tự động viên mình, dù sao cũng đã đến rồi, cứ thử vài ngày xem thế nào.
Sau vài ngày, trong phòng Trần Thanh Dao đã có mấy người khóc lóc đòi về nhà làm cô và một vài cô gái khác phải qua an ủi, họ mới cắn răng tiếp tục ở lại.
Đối với một người hiện đại như Trần Thanh Dao, việc học tập liên tục thường xuyên như vậy cũng không quá vất vả, hồi đi học, một kì cô học tới chục môn là chuyện bình thường.
Những kiến thức ở đây đối với cô cũng không khó khăn gì, khó nhất có lẽ là việc viết chữ, chữ thời cổ thực sự là hơi khó nhận biết.
Còn dễ nhất có lẽ là môn quản sự, việc tính toán thời bây giờ vẫn còn ở mức sơ khai, đa số các bài, cô đều dễ dàng làm được.
Ở thời đại của cô, còn có mấy môn lý, hóa, tích phân kìa, mấy bài toán ở đây chắc mấy đứa cấp một thời cô cũng làm được.
Người chỉ dẫn cũng khen cô có năng khiếu môn này, có lẽ sau này cô có thể được tuyển vào nhóm đệ tử Quản sự.
Trần Thanh Dao cũng nghĩ sau khóa huấn luyện, cô cũng muốn vào bên đấy, sau này ra làm bà chủ như bà chủ tiệm vải ở trấn cô cũng rất tốt.
Nhưng lĩnh vực khiến cô thích thú hơn cả, có lẽ là trinh thám, vì môn này khiến cô như bước chân vào thế giới giang hồ thực thụ vậy.
Một buổi chiều chỉ ngồi nghe về mấy cái thông tin linh tinh mà làm cô mê mẩn, cô không nén nổi tò mò mà hỏi thêm về mấy cái đó:
“Thưa cô, vậy có phải hiện tại trên giang hồ đang có 6 thế lực lớn không ạ?”
“Cũng có thể nói vậy.
Nhưng nếu so sánh về lực lượng và phạm vi ảnh hưởng thì chỉ có 4 nhà thôi.
Như tôi đã nói với mọi người, phía Bắc là lực lượng thần bí của Vô tình đạo chủ hay còn được gọi là Bắc Địa Đạo, bọn họ tồn tại cũng ba thế hệ bắt nguồn từ một cái trại sơn tặc, không rõ là thuộc phe chính hay tà, làm việc không kể đúng sai phải trái.
Phía nam thì có Lục sơn trang chuyên phụ trách vận chuyển, bảo tiêu, thu thập tin tức.
Người của sơn trang này lại luôn thích lo chuyện bao đồng, nói cái gì mà hành hiệp trượng nghĩa.
Ta thấy là môt lũ ngốc thì đúng hơn.
Phía Tây thì là địa bàn của Minh Lang phái, là tập hợp của một số bộ tộc thiểu số miền núi, chuyên luyện dược liệu, tu luyện mấy cái tà thuật huyền bí.
Phía đông thì có tộc Phạm Thị chúng ta, bắt nguồn là từ một gia tộc thương nhân làm muối mà phát triển như ngày nay.”
“Vậy hai thế lực còn lại thì sao ạ?”
“Hai thế lực đó thì chỉ chuyên về việc thu thập tin tức, ám sát và tình báo thôi, bọn họ làm việc cho cả 4 thế lực lớn còn lại, bên nào trả tiền cao thì làm cho bên đó.
Gọi là Bạch Hạc và Quạ Đen, vì làm chung một ngành nên họ hay cạnh tranh, giành khách của nhau, thậm chí là đánh nhau giành địa bàn cũng là chuyện thường xuyên.
Miễn không ảnh hưởng tới 4 nhà kia thì không ai đi quản họ làm gì.”
“Vậy hiện tại, nếu xếp theo năng lực cá nhân, thì cô có biết ai là người lợi hại nhất bây giờ không?”
“Hiện tại có bốn người khá nổi tiếng, họ đều là thủ lĩnh của bốn nhà.
Thứ nhất là Vô tình đạo chủ Lê Triều, chưa ai từng biết mặt hắn, hành tung bí ẩn, chỉ biết một khi hắn giết người máu chảy thành sông.
Thứ hai là Nguyễn Duy, trang chủ Lục Sơn trang, người này lại anh tuấn bất phàm, võ công cái thế, đi mây về gió.
Một người là Hồ Nguyên, trang chủ Minh Lang phái, người còn lại Phạm Thị Kim Minh, chính là Nhị Đốc chủ của Hà Đông Phạm Thị chúng ta, cũng là nữ duy nhất.
Tuy nhiên, bốn người này chưa giao thủ với nhau bao giờ nên chưa thể xếp hạng thực lực.”
“Vậy quan hệ giữa các thế lực này hiện nay như nào ạ?”
“Nếu nói về quan hệ của họ, thì người trong giang hồ thường truyền tai nhau mấy câu thơ này:
Tam đại môn phái thế ba chân
Một mình Bắc địa một mình thân
Lục nam Lê bắc tranh cao thấp
Tây Lang đông Phạm hợp một phân
Nhị vị Hắc đạo tranh nhau nấp
Quạ Đen Bạch Hạc buộc phải cân.”