Xuyên Thành Người Hầu Phủ Thượng Thư


Ở bên phòng đại thiếu gia, Bích Ngọc vẫn bình tĩnh ngồi uống trà, Lý Kim Huy thì lại đứng ngồi không yên, cô thấy vậy liền tò mò hỏi:
“Thiếu gia, ngài có chuyện gì lo lắng à.”
Lý Kim Huy vốn không muốn nói, nhưng nghĩ tới có lẽ Bích Ngọc sẽ có giải pháp giúp hắn liền kể ra:
“Thánh nữ, ta có chút chuyện đang không biết giải quyết ra sao, cô có thể giúp ta đưa ra biện pháp không?”
Bích Ngọc rất vui vì lần đầu tiên Lý Kim Huy chủ động kể chuyện với mình: “Được, ngài cứ nói đi, nếu làm được ta nhất định sẽ giúp.”
“Ta… ta đã làm một chuyện tồi tệ với bạn thân của người ta thích, ta nghĩ là nàng ấy rất giận, ta phải làm sao để nàng ấy không giận ta nữa?”
Nghe đến đây, tâm trạng đang phấn khởi của Bích Ngọc lập tức tiêu tan.

Thấy cô không nói gì, Lý Kim Huy liền áy náy nói: “Xin lỗi, cô đã vất vả chữa trị cho ta rồi, ta lại còn làm phiền cô chuyện này, nếu không cô coi như ta chưa nói cái gì.”
Bích Ngọc nắm chặt chén trà trong tay rồi nói: “Thì ra ngài đã có người trong lòng, sao trước giờ ta chưa từng thấy ai nhắc đến, ta còn tưởng ngài vì ân cứu mạng còn sẽ có chút gì đó với ta nữa chứ.

Đúng là ta quá ảo tưởng mà.”
Lý Kim Huy không ngờ Bích Ngọc lại nghĩ như vậy, vội vàng nói: “ Ân cứu mạng của Thánh nữ, ta chắc chắn sẽ khắc ghi trong lòng, sau này Bắc Địa Đạo cũng sẽ luôn hết sức giúp đỡ Bạch Liên cung, nhưng ta tuyệt không có suy nghĩ nào khác với cô.”
Bích Ngọc nhìn lại hắn: “Ngài đúng là tuyệt tình mà, ngài quên mấy tháng trước, ai là người bên cạnh ngài chăm sóc lúc ngài đau khổ nhất sao, thế mà sau khi bệnh tình chuyển biến tốt, ngài lại đem về một cô gái thấp hèn, không rõ lai lịch để chế nhạo ta sao.”
Lý Kim Huy sâu xa nói: “Thị Dao không hề thấp hèn.

Nếu như ta làm Thánh nữ không vui, cô không muốn chữa trị cho ta nữa, có thể rời khỏi.

Ta và Bắc Địa Đạo tuyệt không ý kiến, vẫn sẽ thực hiện giao ước lúc trước.”
“Sao vậy, tìm được người mới liền muốn đuổi ta đi.

Sợ ta làm ảnh hưởng tới các người bên nhau?”
Thấy Lý Kim Huy không nói gì, Bích Ngọc liền tức giận nói tiếp: “Ngài vì ả ta làm bao nhiêu chuyện, bây giờ lại muốn vì ả mà ngừng chữa trị sao.

Đây là ngài không muốn sống nữa hả, nếu ngài chết trước ả ta, ả ta sẽ đi tìm người mới thôi.

Cái lũ thấp hèn đó cả ngày chỉ tìm cách quyến rũ đàn ông, đòi trèo lên cao làm phượng hoàng, nào có xứng với ngài.”
Vừa nói xong, một chưởng từ đâu đã đập mạnh vào người Bích Ngọc, làm cô ta không kịp tránh mà lùi mấy bước, miệng tức khắc hộc máu.

Nhưng điều đó cũng chả làm cô ta run sợ: “Sao nào, ta nói đúng quá làm ngài giận quá hóa thẹn, tính giết ân nhân của mình sao.”
Lý Kim Huy thậm chí không cho cô ta một ánh mắt, tay nắm chặt thành ghế kìm nén sát ý nói: “Đưa Thánh nữ trở về.”
Một người áo đen liền xuất hiện muốn đỡ cô ta đi, Bích Ngọc tức giận hất tay hắn ra: “Ta tự mình đi được, Lý Kim Huy, ta muốn xem không có ta, tháng ngày sau của ngươi sẽ sống như thế nào.

Bạch Liên cung từ nay cũng không cần qua lại với Bắc Địa Đạo nữa.

Ta không cần sự bố thí của các người.”
Nói xong cô ta liền đẩy cửa ra ngoài, vừa hay cũng gặp Trần Thanh Dao đang đi tới, Bích Ngọc không nhịn được cơn tức, muốn xông tới chỗ Trần Thanh Dao, nhưng đã bị người của Lý Kim Huy ngăn lại.

Bích Ngọc chỉ có thể trừng mắt nhìn cô nàng rồi rời đi.

Trần Thanh Dao không hiểu mình làm sai chuyện gì khiến cho Thánh nữ tức giận, liền đi vào hỏi Lý Kim Huy.

Lý Kim Huy thấy cô trở về, cơn giận vừa nãy lập tức tiêu tan, vui mừng chạy tới cạnh.
“Dao, nàng đã về rồi, nàng vừa đi đâu vậy, không thấy nàng ta rất lo lắng.”
“Tôi về phòng thôi, ngài và Thánh nữ cãi nhau à? Sao tôi thấy cô ấy tức giận vậy?”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần để tâm, bây giờ nàng đói chưa, ta kêu người mang đồ lên nhé.”
“Ừ, ngài cũng chuẩn bị ăn đi, sắp đến giờ trưa rồi.

Nhưng mà trước đó tôi có chuyện cần nói…”
Thế là trước lúc ăn cơm, vì chuyện của Thị Anh, Thị Yến, Lý Kim Huy bị Trần Thanh Dao dăn dạy một hồi lâu.

Hắn chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi, hứa sẽ bồi thường, chăm sóc cho các nàng cẩn thận.

Lúc họ đang dùng bữa, người hầu tiến vào báo đại tiểu thư Lý Kim Linh trở về muốn gặp đại thiếu gia.


Lý Kim Huy cau mày lại:
“Để nó đợi ta ngoài sảnh, lát ăn xong ta sẽ ra.”
Người hầu đang định ra bảo thì Lý Kim Linh đã bước vào: “Ta không muốn đợi, giờ gặp đại ca mà ta cũng phải xếp hàng à?”
Nhìn thấy hôm nay lại thêm một kẻ tự tiện vào phòng hắn, Lý Kim Huy thực sự khó chịu, đang tính xem có nên đặt thêm cảnh vệ bên ngoài không.

Trần Thanh Dao thấy đại tiểu thư đến liền vội vàng muốn đứng dậy lui xuống nhưng lại bị Lý Kim Huy giữ chặt.

Hắn nhìn về phía Lý Kim Linh bảo:
“Không có phép tắc, tự tiện vào phòng ta chưa nói, còn không biết đường chào chị dâu.”
Lý Kim Linh càng cau mày chặt hơn, nhìn Trần Thanh Dao: “Nghe tin đại ca đã tìm được người, ta liền muốn đến xem thử, cô ta đã dở trò gì mà mê hoặc anh thành ra như vậy.”
Lý Kim Huy không do dự bắn trước đũa về phía Lý Kim Linh làm rách vạt tay áo của cô xem như cảnh cáo: “Ta không quên em đã làm những gì khiến Thi Dao bỏ đi, nể tình anh em, ta không muốn nhắc tới.

Tốt nhất là biết giữ mồm giữ miệng.”
Lý Kim Linh tức giận trừng hắn: “Ca, anh được lắm, vì ả ta mà đến cả em gái là ta cũng không để vào mắt, thật uổng công ta bao năm chăm sóc, lo lắng cho anh mà.”
“Chuyện gì ngươi làm cho ta, ta sẽ nhớ, nhưng ngươi giúp ta không phải là cũng giúp chính bản thân mình ư.

Ngươi biết ngoài Thái hậu ra, ở cái phủ này, sau này không ai có thể làm chỗ dựa cho ngươi ngoài ta.

Nếu ta không lớn mạnh, không có thế lực của phủ thượng thư, sau này con cái ngươi cũng sẽ chỉ là một lũ vô dụng không được người để mắt.”
“Đúng, ta nhận, ta có tư tâm, nhưng tình cảm ta đối với anh không phải giả tạo, ít nhất chúng ta cũng là anh em ruột, không phải người ngoài như cô ta.”
“Nhưng cô ấy lại là người đối xử chân thành nhất với ta, lúc đầu giúp đỡ ta không vì một lý do nào cả.”
Lý Kim Linh không còn lời nào để nói, ngồi sang bên cạnh uống cốc trà hạ hỏa.

Thấy vậy, Lý Kim Huy nói tiếp: “Nếu có việc thì nói mau, không thì về nhà đi, đừng cản trở chúng ta.”
Lý Kim Linh khinh thường nhìn hắn: “Đúng là có sắc quên bạn.

Hôm nay ta đến đây đúng là có việc cần bàn.

ta muốn mượn mấy người chỗ anh tới trông trừng Đỗ phủ, bây giờ tính mạng của ta cũng buộc liền với anh rồi.

Dạo gần đây, tần suất bọn chúng ra tay ngày càng nhiều.

Đỗ Phong lần trước cứu ta mà bị thương không nhẹ, lần này thực sự không thể cầm cự được nên mới đến nhờ anh.”
Lý Kim Huy thấy Trần Thanh Dao không chịu ăn tiếp liền gắp thức ăn vào bát cô rồi nói: “Đã biết, lát ta sẽ cho người qua.”
“Cũng thật là, tại sao bọn người họ lại điều tra ra được anh là chủ nhân thực sự của Bắc Địa Đạo mà truy sát nhỉ.

Rõ ràng chuyện này rất bí mật, chỉ có vài người biết.

Chẳng lẽ là bên Bạch Liên cung truyền ra ngoài? Vốn dĩ chỉ có biểu ca, ta và Tứ đại hộ pháp biết.

Bọn người đó thật đáng nghi ngờ, anh nên cẩn thận với cô Thanh nữ đó hơn?”
“Ta đuổi người đi rồi.”
“Cái gì, ta chỉ bảo anh cẩn thận hơn thôi mà, người thì vẫn cần giữ, nếu không bệnh tình của anh ai chữa đây?”
“Ngươi không cần lo, ta tự có biện pháp.

Với lại ta cũng đã tra hỏi mấy tên sát thủ, bọn họ hình như không biết ta là chủ nhân của Bắc Địa Đạo, chỉ biết ta được Bắc Địa Đạo bảo vệ.”
“Nói như vậy là bọn họ không phải vì anh là chủ nhân của Bắc Địa Đạo mà muốn giết.

Vậy bọn họ sao lại liên tục truy sát cả ta và anh?”
“Có thể là thù riêng.”
“Thù riêng? Chúng ta có thể ghi thù với ai mà có thế lực thuê nhiều cao thủ đến vậy?”
“Là chỗ Nhị phu nhân.”
“Bà ta? Bà ta không phải bị ta xử rồi sao.

Lý Lăng và Lý Ngọc được ta trông chừng rất kĩ, càng không thể ra tay.


Không lẽ, là tình nhân của ả muốn trả thù cho ả? Anh tìm ra hắn là ai rồi sao?”
“Vẫn đang điều tra.”
“Thật không ngờ tình nhân của Tôn Như Lệ lại là kẻ đáng sợ như vậy.

Hắn cũng là kẻ gián tiếp hại chết mẹ, nếu đã muốn tìm đến cửa, vậy chúng ta đành tiếp thôi.

Lúc nào có tin tức nhớ báo ta.” Nói xong Lý Kim Linh liền đứng dậy trở về, trước khi đi còn nói thêm: “Anh nhớ phải sống để trả thù đấy, đừng chết giữa đường.”
Sau khi Lý Kim Linh đi, thấy Trần Thanh Dao cũng đã ăn xong, Lý Kim Huy liền muốn cùng cô ra ngoài đi dạo.

Trần Thanh Dao sau khi nghe cuộc trò chuyện của anh em bọn họ liền bắt đầu bất an.
Lý Kim Huy an ủi cô:“Đừng lo về Lý Kim Linh, ta đã dạy dỗ nó, nó sẽ không dám làm gì nàng đâu.”
“Ta sẽ cố gắng để đại tiểu thư không tức giận.

Nhưng mà ngài thật đuổi Thánh nữ đi rồi? Vậy bệnh của ngài phải chữa sao?”
“Đừng lo, ta sẽ không chết trước nàng đâu.

Thực ra ta đã nắm được cách thức cô ta chữa trị cho ta.

Sau này bản thân ta tự làm cũng được, ta thực sự không muốn ở cùng một phòng với người khác ngoài nàng ra.”
“Ngài tự làm được sao? Nhưng có vẻ nó rất đau.”
“Đúng vậy, nên mỗi lần ta tự chữa, nàng có thể ở bên cạnh hỗ trợ ta không? Thấy nàng, ta sẽ không đau nữa.”
Trần Thanh Dao bất lực trước cái vẻ mặt làm nũng của hắn, nhưng tự nhiên cũng thấy thương hắn biết bao: “Tôi thấy hình như giờ Bắc Địa Đạo của ngài bị cô lập hoàn toàn rồi đó, ngài không sợ sao.”
Lý Kim Huy lại gần ôm cô nói: “Sợ, rất sợ, nên nàng phải ở bên cạnh ta, ôm ta nhiều vào, ta mới cảm thấy an tâm để có tinh thần đối phó với bọn họ.”
Trần Thanh Dao không từ bỏ nói: “Hay tôi tới gặp bọn người Nguyễn Duy thử bàn bạc xem nhé.”
Lý Kim Huy ôm chặt cô nói: “Không được, đừng gặp bọn họ, ta sẽ có cách mà.”
Lúc này, có người chạy tới báo: “Thiếu gia, nhị công tử mất tích rồi.

Hôm nay chúng nô tài vào kiểm tra thì không còn thấy người đâu nữa, có thể có kẻ đã trốn vào mang người ra ngoài.”
Trần Thanh Dao thấy người đến liền vội đẩy hắn ra, Lý Kim Huy trừng mắt nhìn tên kia: “Biết rồi, chỉ là một tên tàn tật mất tích, cũng phải gấp gáp tới tìm ta, ra ngoài đi.”
Thấy hắn đi rồi, Lý Kim Huy lại mon men tới gần Trần Thanh Dao, cô liền nghiêm túc ngăn hắn lại: “Ngài không lo Lý Kim Thành trở về hại ngài với tiểu thư sao?”
“Hắn có thể làm gì chứ, một tên vô dụng.”
“Ta thấy hắn không phải kẻ đơn giản.”
“Được rồi, nàng đừng lo, ta sẽ đề phòng hắn.”
“Giờ ngài là người làm chủ phủ này à? Lão phu nhân với Lý lão gia không nói gì sao?”
“Có thể nói gì? Bọn họ suốt ngày trốn trong phòng không dám ra ngoài.

Đặc biệt là lão già kia, từ khi biết chuyện của Tôn Như Lệ liền ốm liệt giường, vẫn còn xin nghỉ nằm ở nhà kìa.

ta nghĩ ông ta chắc không qua khỏi đêm nay đâu.”
“Dù sao Lý lão gia ngài ấy… mà thôi, việc nhà ngài tôi cũng không có quyền can thiệp.”
“Đúng vậy, nàng đừng suốt ngày nghĩ về người khác nữa, chỉ nghĩ tới ta được không?”
“Nhưng mà tại sao tự nhiên ngài lại để Thánh nữ đi vậy? Có phải là cũng tại tôi không? Sáng nay, tôi thấy ngài ấy nhìn tôi rất tức giận.”
“Đừng nhắc tới người khác được không?
Trần Thanh Dao vẫn nhất quyết không tha: “Để tôi đoán nhé, có phải ngài phụ tình cảm của Thánh nữ, nên ngài ấy mới tức giận bỏ đi.”
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lý Kim Huy, Trần Thanh Dao biết mình đã đoán đúng, cô thở dài: “Chắc trong mắt cô ấy, tôi là đứa hồ li tinh tự nhiên xen vào hai người nhỉ.

Có khi giờ cô ấy vừa yêu vừa hận ngài, nhưng chỉ cần ngài níu kéo cô ấy một chút, chắc chắn cô ấy lại sẽ ngoan ngoãn quay ra giúp đỡ ngài thôi.”
“Ta không cần.”
“Ngài không cần chối bỏ nhanh như vậy.

Cô ấy cũng rất xinh đẹp, lại còn tài giỏi, lại còn là ân nhân cứu ngài.

Ngài thật không động tâm chút nào sao.


Đừng nói gì, nghĩ kĩ đi, lỡ sau này cô ấy có chuyện, ngài lại hối hận đó.”
Lý Kim Huy bắt đầu giận dỗi Trần Thanh Dao: “Sao nàng lại vậy nữa rồi, lại tìm cách đẩy ta cho người khác.

Dù trong lòng nàng thực không có ta, thì nàng cũng không có quyền ép ta phải ở bên người này người nọ.”
Trần Thanh Dao thấy hắn giận thật, liền nhanh chóng đổi giọng: “Sao trong lòng tôi lại không có ngài được chứ, nếu không, sao tôi phải lo lắng cho ngài làm gì.

Tôi là lo rằng, nỡ sau này tôi rất rất thích ngài, nhưng ngài lại phát hiện không thích tôi nữa mà thích người khác, thì tôi biết phải làm sao bây giờ.

Nếu lựa chọn bỏ đi thì thực là không cam tâm mà.”
Lý Kim Huy nghe vậy liền vui sướng trở lại, ôm cô vào lòng: “Ta sẽ không như vậy mà, ta phải làm thế nào nàng mới tin ta đây.

Nàng không biết ta thích nàng nhiều như thế nào đâu”
“Dù bây giờ thích nhiều, theo năm tháng cũng sẽ phai nhạt thôi.”
“Sẽ không, theo năm tháng tình cảm ta dành cho nàng sẽ ngày một nhiều hơn.

Đến lúc nàng rất rất thích ta rồi, ta sẽ chỉ càng rất rất rất thích nàng hơn mà thôi.”
Trần Thanh Dao nghe vậy liền cười rộ lên: “Xem kìa, ngài lại nói mấy lời trẻ con nữa rồi.”
“Không phải trẻ con không biết nói dối sao.

Tất cả những điều ta nói đều là thật lòng.

Thật lòng rất vui, khi lại có thể một lần nữa, ở cạnh nàng.”
Vài ngày sau, lão Nhất tìm tới Lý Kim Huy bảo hắn trở về Bắc Địa Đạo, bởi tình hình đang trở nên ngày càng bất lợi, các nơi đang tìm cách tập hợp để đánh lên đó.

Vì vậy, Trần Thanh Dao cũng từ biệt Thị Anh, Thị Yến để tới Bắc Địa Đạo cùng Lý Kim Huy.

Đoạn đường đi lần này càng trở nên nguy hiểm vất vả bởi địa hình vừa hiểm trở, kẻ truy đuổi cũng không it, nhưng Lý Kim Huy bảo vệ cô rất chu toàn, không để cô phải chịu khổ.
Sau khi tới nơi, Trần Thanh Dao không khỏi nghĩ thầm “Đúng là không khác cái sơn trại, mình giống như bị bắt về làm áp trại phu nhân vậy.”
Lúc họ về đến nơi, Lê Triều đã ở trong chờ, nhưng không thấy bọn người Nguyễn Duy.

Dựa vào tình hình hiện nay, có vẻ hai người họ thực sự đã cắt đứt.

Lý Kim Huy ngồi ở ghế chủ tọa, hắn muốn Trần Thanh Dao ngồi cạnh mình, nhưng cô nhất quyết không chịu, bảo hắn không thể vừa về nhậm chức mà đã trở thành “hôn quân” trong mắt người khác được.

Lê Triều thấy người đến đông đủ, liền tuyên bố truyền lại chức Đạo chủ cho Lý Kim Huy, sau đó trình bày lại tình hình mà Bắc Địa Đạo đang gặp phải.

Trần Thanh Dao thì khá kinh ngạc, nghi lễ trao chức đơn giản thế thôi á? Mấy chuyện họp nội bộ quan trọng cũng cho cô đứng cạnh nghe à, không ai có ý kiến sao?
Khi Trần Thanh Dao còn đang nghĩ đông nghĩ tây, Lê Triều đã trình bày xong, Lý Kim Huy hỏi người bên dưới ai có ý kiến gì không.

Mọi người lúc đầu xôn xao bàn tán, bây giờ lại im lặng cúi đầu.

Lão Nhất là người đứng ra trước:
“Theo thuộc hạ thấy, hiện nay giang hồ đang có nhiều hiểu lầm lớn với Bắc Địa Đạo chúng ta, chúng ta nên làm rõ với bọn họ trước.

Còn những ai vẫn muốn đánh lên, thì chúng ta ứng chiến phân thắng thua thôi.

Tuyệt đối không thể để bọn họ tới giẫm đạp lên Bắc Địa Đạo được.” Lão Nhất nói xong ai cũng đồng tình hưởng ứng.

“Vậy chuyện giải thích, ta để cho lão Nhất đi làm.

Còn Lê Triều, ngươi có ý kiến gì để đánh lại bọn họ không.

Chúng ta tuy nhiều cao thủ, nhưng không thể lấy 1 địch trăm như lời đồn được.” Lý Kim Huy vừa nói, vừa vân vê chiếc vòng trên cổ tay.
Trần Thanh Dao để ý kĩ mới thấy chiếc vòng hắn mới đeo, nhìn rất quen, rất giống chiếc vòng cô dùng để lừa hắn.

Không phải Lý Kim Huy đập vỡ rồi sao, nếu chưa vỡ, hắn cũng không thể đeo vừa như kia được.

Thấy Trần Thanh Dao đã nhìn thấy, Lý Kim Huy liền nháy mắt với cô.

Trần Thanh Dao cau mày quay mặt đi, không ngờ giờ phút này hắn vẫn còn nghịch ngợm được.
Trong lúc đó, Lê Triều đã bắt đầu: “Hiện tại, quân chủ lực của bên kia gồm người của Minh Lang phái và Quạ Đen, một phần của Đông Hà Phạm Thị, một phần là của Bạch Hạc, bên cạnh đó cũng có một nhóm quân triều đình kéo đến trên danh nghĩa muốn thảo phạc sơn tặc.

Còn lại là những người giang hồ khác muốn đến hành hiệp trượng nghĩa.


Nếu như lão Nhất làm sáng tỏ hiểu lầm và thương lượng thành công, người của Đông Hà Phạm Thị và những người giang hồ kia sẽ rút bớt.

Chúng ta chỉ cần chủ yếu đối phó với đám người Minh Lang phái và Quạ Đen là được.

Tuy nhiên, động tới triều đình lại khá rắc rối, ta chưa nghĩ ra giải pháp.”
“Nói vậy, thì còn bên Lục Sơn trang không tham gia lần này.”
“Không có.”
“Được rồi, hôm nay bàn đến đây, việc đối phó Minh Lang phái ta giao cho ngươi làm trước, quân triều đình ta sẽ giải quyết.”
Sau khi mọi người giải tán, Lý Kim Huy liền mang Trần Thanh Dao về phòng hắn.

Trần Thanh Dao sốt ruột nói: “Bên chỗ Nguyễn Nam chắc cũng có hiểu lầm, hay là ta vẫn cứ đi gặp anh ta một lần xem sao, biết đâu có thể hòa giải.”
“Không được” Lý Kim Huy nắm chặt tay Trần Thanh Dao nói: “Quên hắn ta đi, ta sẽ không cho hắn nhìn thấy nàng thêm lần nào nữa.”
“Tại sao chứ, không phải tôi đã nói rõ với ngài là tôi với anh ấy không có quan hệ gì rồi sao, tôi cũng sẽ không đi với anh ta lần nữa.”
“Đó là nàng nghĩ, hắn ta thì không chắc.

Hắn đã một lần lừa nàng đi khỏi ta, sẽ có lần thứ hai hắn lại lừa nàng đi nữa.

Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
“Nhưng ngài không thể cùng lúc đấu với nhiều thế lực như vậy.”
“Ta sẽ có cách.”
Biết là không thể thuyết phục Lý Kim Huy, Trần Thanh Dao cũng không nói gì nữa.

Lý Kim Huy lại cầm tay cô đeo vào một chiếc vòng ngọc:
“Đừng nghĩ về người khác nữa được không, xem ta làm cho nàng cái gì này.

Mấy ngày trước ta đã tìm thợ thủ công giỏi nhất kinh thành làm một chiếc vòng y như cái nàng tặng ta.

Bây giờ, cái này là ta tặng nàng, nàng nhớ lúc nào cũng phải đeo nó đấy, như vậy ta sẽ cảm giác lúc nào ta cũng bên cạnh nàng.”
Trần Thanh Dao nghe vậy liền nhớ tới chiếc vòng trên tay hắn: “Thế chiếc vòng ngài đang đeo ở đâu ra?”
“Đây là chiếc vòng nàng tặng ta đó, ta đã đem mảnh vỡ đến cho họ sửa lại và nhờ họ nới rộng hơn để ta có thể đeo.

Như vậy chúng ta, ai cũng có một chiếc.

Rất ý nghĩa đúng không?”
Trần Thanh Dao nhì cả hai chiếc vòng xinh đẹp trên cổ tay họ, sau đó liền không tự chủ mà ôm lấy Lý Kim Huy.

Được Trần Thanh Dao chủ động ôm lấy, Lý Kim Huy vừa ngạc nhiên, vừa sung sướng nói: “
“Vui vậy sao? Biết thế ta đã tặng nàng sớm hơn rồi.”
“Sao ngài không tặng vòng vàng hay bạc, đồ bằng ngọc rất dễ vỡ.

Ta sợ ta giữ nó không nổi.

Tính ta vụng về, mấy thứ này rất hay làm vỡ.”
“Không sao, vỡ ta sẽ cho người sửa lại.

Không sửa được thì ta tặng nàng cái mới, đẹp hơn, cứng hơn, được không?”
Trần Thanh Dao nhẹ nhàng ừm một cái.

Sau đó nhớ tới việc gì liền buông hắn ra hỏi: “Ngài chưa có cách đối phó với quân triều đình thật à?”
Thấy Trần Thanh Dao lùi ra, Lý Kim Huy mất mát trả lời: “Chưa có”
“Không phải ngài có ông em rể làm tướng quân sao.

Còn sợ quân triều đình không có cách đối phó?”
Lý Kim Huy ngạc nhiên nhìn cô: “Ý là nàng muốn ta mượn sức của Đỗ Phong để ngăn cản quân triều đình tới đây?”
“Đúng vậy, ta thấy lần này quân triều đình tới chắc chắn cũng là bên Minh Lang phái lôi kéo châm ngòi.

Ta cảm thấy Bắc Địa Đạo cũng không có thù oán gì lớn với bên đó, mà chúng năm lần bảy lượt muốn đối phó với chúng ta không phải mục đích đơn giản là tìm cách tiêu diệt Bắc Địa Đạo.

Và ngày đầu tiên chúng ta gặp lại nhau, ta đã nghe được một đoạn đối thoại, người bên Minh Lang phái có một kế hoạch gì đó, mà trước khi thực hiện được kế hoạch đó, thì phải tiêu diệt các ngươi trước.”
“Đúng vậy, nàng đoán không sai, cũng không nghe nhầm.

Ta cũng đã bắt được tên Minh Lang phái đêm đó, nhưng hắn cũng chỉ là người truyền tin tức, không thể biết được kế hoạch đằng sau của bọn chúng là gì.”
“Chẳng lẽ Minh Lang phái muốn thống nhất giang hồ, để cho các bên đánh lẫn nhau, cuối cùng làm ngư ông đắc lợi?” Trần Thanh Dao thắc mắc hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận